Uống xong bát cháo nặng nghìn cân, Thẩm Ngư vừa định nói, một bàn tay to chợt duỗi lại gần, khi sắp chạm được vào tóc cô, Thẩm Ngư giống như con thỏ bị chấn kinh mà né tránh bàn tay thon dài kia, "Anh, em ra ngoài xem cha mẹ đã về chưa."
Dứt lời Thẩm Ngư nghiêng ngả lảo đảo chạy ra cửa.
Con ngươi thâm thúy của Hà Nhất Trạch nhìn chăm chú bàn tay ngừng ở giữa không trung, khóe miệng hơi nhấp.
Không thể gấp gáp, từ từ tới.
【 Độ hảo cảm của Hà Nhất Trạch là , chúc mừng ký chủ chúc mừng ký chủ. 】
Sáng ngày hôm sau, còn một tuần nữa là thi cuối kỳ.
Không khí trong phòng bị áp lực nặng nề bao phủ, sắc mặt mọi người u ám, thành tích không lý tưởng gãi đầu cào má muốn ôm chân Phật, sắc mặt Thẩm Ngư cũng là như thế.
Thẩm Ngư nghĩ đến chuyện tối qua, hai tai đỏ ửng, thường thường nhìn về phía Hà Nhất Trạch.
Ngày hôm qua trốn cả một ngày, buổi sáng hôm nay cô chưa kịp ăn sáng đã tới trường, căn bản ngay cả mặt Hà Nhất Trạch cũng chưa nhìn, cô sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Hà Nhất Trạch.
Nói như thế nào đêm qua cũng là cô chủ động, là cô giống như chết đói...... Tuy không nhớ được nhiều lắm, nhưng mấy vết đỏ trên cổ Hà Nhất Trạch chắc chắn đều là do cô cắn.
Lý Thanh Sâm nghiêng đầu gọi một tiếng Tiểu Ngư.
"Sao vậy?" Thẩm Ngư nghi hoặc ngoái đầu nhìn lại.
Ánh mắt Lý Thanh Sâm thâm thâm: "Buổi tối hôm trước em không sao chứ?"
Thẩm Ngư mờ mịt chớp mắt, bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua cô còn đẩy Lý Thanh Sâm ra, vội xua tay nói: "Không, không có việc gì a."
Lý Thanh Sâm: "Buổi chiều tan học, em có thể đến sân bóng rổ xem anh thi đấu không?"
【 Không thể từ chối nam chủ! Thỉnh ký chủ chú ý! 】
Thẩm Ngư ngập ngừng một chút: "...... Được."
Lý Thanh Sâm nói tiếp: "Thi đấu kết thúc, phải chờ anh về cùng."
Thẩm Ngư cắn cắn môi, nhìn thoáng qua phía Hà Nhất Trạch, mới gật đầu đồng ý.
Buổi chiều tan học.
Sắc mặt Nhan Sanh không tốt lắm, chậm rì rì thu dọn sách vở, thấy Hà Nhất Trạch phải đi, vội vàng đuổi kịp.
"Nhất Trạch."
Ánh mắt Hà Nhất Trạch đuổi theo thân ảnh của Thẩm Ngư, nhăn mày lại.
Dừng bước, Nhan Sanh thở phì phò đuổi kịp, nâng tay muốn kéo ống tay áo Hà Nhất Trạch, lại bị hắn né tránh.
"Nhất Trạch, tớ chỉ nói một câu thôi, sẽ không tiếp tục quấy rầy cậu." Nhan Sanh điềm đạm đáng yêu lộ ra một tia mong đợi cuối cùng.
Hà Nhất Trạch mặt vô biểu tình nhìn cô ta, chờ cô ta nói tiếp.
Nhan Sanh tươi cười nói: "Lớp mình tổ chức đi núi Khổng Lâm, cậu có đi không?"
Hà Nhất Trạch: "Có."
Ánh mắt Nhan Sanh sáng lên, lại nghe được câu nói tiếp theo của hắn: "Nhưng không phải tuỳ tùng đi."
Hai mắt thiếu niên vĩnh viễn đều là đạm mạc, nhưng mỗi lần nhắc tới người kia đôi mắt mới có một tia biến hóa.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cũng là như thế, Nhan Sanh cho rằng mình có thể làm hắn thay đổi......
Lại không nghĩ rằng là Thẩm Ngư, người cô ta không bao giờ nghĩ tới, thay đổi hắn.
Hà Nhất Trạch cất bước rời đi.
Hai chân Nhan Sanh mềm nhũn, ngồi quỳ trên mặt đất, bàn tay che mặt khóc thút thít.
Sân bóng rổ đặc biệt náo nhiệt, trước cửa kín người hết chỗ, chen chúc muốn vào xem thi đấu, cuộc thi lần này tổ chức với trường Nhị Trung, tên Lý Thanh Sâm vừa hiện lên, nữ sinh mê muội đã đến đông đủ.
Thẩm Ngư chỉ tới chậm năm phút đồng hồ, hiện tại không có cách nào chen vào.
Bảo vệ ngoài cửa sơ tán đám người, "Đều xếp hàng, đều có vị trí, các bạn đừng có gấp!"
Chen chúc nửa ngày, lúc đi vào cuộc thi đã diễn ra nửa tiếng.
Thẩm Ngư tìm chỗ trống ngồi xuống, người bên cạnh nhận ra cô, nhỏ giọng bàn tán với người bên cạnh.
(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ