Ánh sáng của ngọn nến bị cơn gió ngoài cửa sổ thổi lay động, ánh sáng lập loè chiếu trên tượng phật uy nghiêm, bóng đen dưới mặt đất cũng lay động, nam hài giật giật, cho đến khi con ngươi đỏ tươi mở ra, nhẹ nhàng ngồi dậy, khi nhìn thấy rắn nhỏ đang hôn mê nằm trên bàn gỗ, sắc mặt lạnh lùng, ôm rán nhỏ vào trong ngực, ngón tay mềm nhẹ lướt qua vảy, phát hiện chỉ là hao hụt linh lực mới nhẹ nhàng thở ra.
Sự khẩn trương chưa từng xảy ra làm nam hài ngẩn người, loại cảm này xúc là lần đầu tiên xuất hiện, cũng không chán ghét.
Ánh sánh xanh nhàn nhạt bao phủ rắn nhỏ, sau khi biến mất, nam hài đặt rắn nhỏ lên đùi, con ngươi huyết sắc tuần tra xung quanh, cuối cùng dừng trên tượng phật cách đó không xa, khóe miệng nở nụ cười lãnh trào (lãnh đạm + trào phúng).
Thế giới này căn bản không có Phật, chỉ có tàn khốc, thế giới này là hắc ám, cầu xin những thứ không có thật như vậy, còn không bằng dựa vào chính mình.
Nam hài khoanh hai chân, nhắm mắt lại hấp thu những cảm xúc hắc ám trong không khí, sự tuyệt vọng, thống khổ, sợ hãi, oán hận đều là thứ hắn muốn, những cảm xúc đó bị hắn hấp thu, chẳng những có thể lớn mạnh năng lực của hắn, còn có thể làm hắn chiếm quyền chủ động của thân thể này.
Cái loại phế vật yếu đuối thánh phụ này, sao có thể dùng chung thân thể với hắn, ngay cả rắn nhỏ cũng không bảo vệ được, phế vật không có tác dụng.
Tia nắng đầu tiên chiếu vào nhà, rắn nhỏ thoải mái tỉnh lại, trên người khó chịu lại không thấy, nó kỳ quái chuyển thân rắn, chẳng lẽ là bởi vì nó có năng lực tự khôi phục mà nó không biết?
Làm nó kinh hỉ chính là, linh lực chẳng những khôi phục, còn tăng trưởng không ít.
Rắn nhỏ vui vẻ không thôi, nhảy lên vai nam hài đang ngồi khoanh chân, đầu nhỏ cọ cọ mặt nam hài, “A Ngôn ~ A Ngôn ~”
Nam hài bị rắn nhỏ cọ tỉnh, ý thức khôi phục, sau khi nhìn thấy rắn nhỏ tung tăng nhảy nhót, mừng rỡ như điên, “Ngươi không sao rồi?”
Rắn nhỏ ra dáng ra hình ngửa đầu, chỉ kém hai tay chống nạnh, “Tiểu Ngư đặc biệt lợi hại, đương nhiên không có việc gì nha.”
Nam hài như trút được gánh nặng, xoa xoa đầu rắn nhỏ, ngay sau đó mặt trầm xuống nói: “Về sau muốn làm gì phải có sự đồng ý của ta, Tiểu Ngư mới có thể làm.”
Hai lần trước đều là, nam hài nghĩ đến rắn nhỏ sẽ chết, trong lòng liền đặc biệt khó chịu, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cái đuôi rắn nhỏ đi tới đi lui dừng lại, gật gật đầu.
Nam hài: “Tiểu Ngư đừng để ta lo lắng được không?”
“Không, sẽ không.” Rắn nhỏ nâng nâng đầu, nghiêm túc gật đầu.
Nam hài lúc này mới yên tâm, nhưng nghĩ đến Liễu nương, biểu tình của hắn lại trầm xuống.
Rắn nhỏ dường như đã nhận ra, hoảng đầu nói: “Ta đi xem bà vú, A Ngôn.”
Sợ hắn lo lắng, rắn nhỏ thật cẩn thận nhìn hắn, “Có thể chứ?”
Nam hài suy nghĩ hồi lâu, nói: “Vẫn thôi đi.”
Nếu để người trong chùa nhìn thấy Tiểu Ngư, một khi bị bọn họ bắt được, hậu quả không dám tưởng tượng.
Thân ảnh rắn nhỏ nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn, chỉ để lại một mạt bóng trắng, “Ngươi xem ngươi xem, ta sẽ không bị phát hiện, A Ngôn ngươi yên tâm.”
Nam hài vẫn không yên tâm, nhưng rắn nhỏ cắn góc áo hắn kéo kéo, “Ta thật sự sẽ không bị phát hiện, ngươi làm Tiểu Ngư đi thôi.”
Nam hài thở dài, “Gặp được người liền trốn đi, tuyệt đối không thể bị bọn họ thấy.”
“Được!” Rắn nhỏ tạm biệt nam hài, liền biến mất trong phòng.
Căn phòng trống rỗng lại khôi phục thành không khí yên lặng, nam hài cầm bút, ngón tay run rẩy, trước sau không viết được một chữ.