Hắc Liên Hoa Nở Rộ

chương 11: bùng nổ (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Dong Dong, em ở nhờ nhà chị hơn ba năm, lúc nào chị cũng đối xử tốt với em, che chở nuông chìu em. Nhưng em thì sao, em ghét chị, không nghe lời, còn bắt nạt chị. Hôm nay cô cả và dượng đều ở đây, chúng ta nói cho rõ ràng đi, ở nhờ nhà người ta thì phải nghe theo người ta, nhưng em thì không, thôi thì kính nhờ dượng và cô cả tự mình dạy dỗ em.” Mộc Tuyết nói chuyện run run, nhưng câu chữ rất kiên định. Nghe ra chính là Mộc Tuyết bị bắt nạt không chịu nổi mà bùng nổ, khuôn mặt áp lực và đau thương làm cho người ta rất đau lòng.

“Đầu tiên, cơm sáng thay phiên nhau làm, không ai phải hầu hạ ai, chị cũng phải đến trường, cũng không thoải mái hơn các người, không thể mỗi ngày đều chuẩn bị hai bửa sáng tối, còn nữa, quần áo phải tự mình giặt, đã lớn như vậy, lại không đi học, chị sẽ không tiếp tục giặt quần áo cho các người.” Mộc Tuyết vừa nói vừa đi, tới gần Mộc Dong, cúi lưng, nhìn thẳng Mộc Dong: “Còn phải, tan học đúng giờ về nhà, nếu đi ra ngoài chơi, bản thân em cũng phải nói với người trong nhà một tiếng, cha mẹ chị hoặc là chị, nếu không em cũng phải giống chị, phạm sai lầm phải quỳ ban công. Cuối cùng, giường trong phòng, không phải của em, là của chị, chị có thể cho phép em ngủ chung giường với chị, nhưng nếu em còn dám vứt chăn nệm của chị ra ban công……”

Vương Nhược Lâm nhìn trái nhìn phải, người Mộc gia ngồi trên sô pha khí sắc hồng nhuận, đặc biệt là Mộc Dong kia, vừa thấy đã biết là được nuông chiều lớn lên, nhìn lại Mộc Tuyết, quả thực chính là đứa bé chịu khổ lớn lên. Sự đối lập này, làm cho lòng người ta thật khó chịu, nhất là Mộc Tuyết bị đối xử như vậy, đây rốt cuộc là một cái gia đình thối nát cở nào.

Mộc Dong ngây người, quên cả khóc. Trong suy nghĩ của ả, hẳn là Mộc Tuyết phải bị cậu đánh cho một trận, lại bị mẹ ả mắng, sau đó ả có thể tát vào mặt Mộc Tuyết để hả giận, diệt hết duệ khí mấy ngày nay của Mộc Tuyết, sau đó sẽ giống như trước kia, muốn làm như thế nào thì làm như thế ấy.

Nào biết, cuối cùng lại là ả bị vạch trần, thậm chí ngay cả cha mẹ ả cũng bị làm cho câm nín. Còn bị đài truyền hình phỏng vấn, cái này, nếu tin bị phát ra ngoài, về sau ả phải sống trong trường học như thế nào?

Mẹ Hà càng nghe lòng càng lạnh, việc này, bà vẫn luôn biết. Con gái tuổi còn nhỏ, bởi vì không được cha yêu thích, cho nên liều mạng muốn chứng minh mình hữu dụng. Con bé luôn im lặng làm bửa sáng cho mọi người, im lặng giặt sạch toàn bộ quần áo trong nhà, im lặng quét tước vệ sinh, thậm chí ngay cả giường cũng bị Mộc Tiền Trình ngầm đồng ý tặng cho Mộc Dong. Bà nghĩ, con gái tự nguyện, làm như vậy cũng có thể nói cho mọi người biết, tuy rằng con bé là con gái ruột, nhưng đứa con này rất có khả năng. (D: lũ chó)

Nhưng giờ phút này, bà mới cảm nhận được, con gái thật ra rất áp lực phẫn nộ, rất bi thương. Con gái chỉ mới mười bốn tuổi, còn cần người che chở chăm sóc.

Vì thế, luôn luôn nhát gan, chưa bao giờ bà dám xen mồm nói gì về thân thích nhà họ Mộc, bây giờ có nhân viên đài truyền hình ở đây làm chỗ dựa, rốt cục cố lấy dũng khí, nói: “Chị cả, Dong Dong ở nhà chúng em ở lâu như vậy, tiểu Tuyết vẫn luôn chăm sóc nó, ngay cả giường cũng tặng cho nó ngủ, còn bản thân thì ngủ trên sàn nhà. Chị nhìn đi, tiểu Tuyết làm chị rất xứng đáng, cho dù là khi giáo huấn Dong Dong có hơi mạnh tay, nhưng cũng giống như lời các người nói, thương cho roi cho giọt. Tiểu Tuyết rất thương Dong Dong mà.”

Không ngờ tới mẹ mình có thể nói ra những lời biện giải như vậy, lổ mũi Mộc Tuyết có hơi chua. Lúc trước nếu mẹ không mất sớm, cho dù không thể giúp cô, cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô té xuống vực sâu!!! (D: ừ, mẹ con chết chung)

Không đợi Mộc Tiền Trình nói, mẹ Hà lại bắt đầu rơi nước mắt: “Lại nói tiếp người làm mẹ như tôi cũng không làm hết trách nhiệm, nhìn xem, chị cả thấy con gái uất ức, đã đau lòng thành như vậy. Còn tôi, con gái ở ngay trong nhà, mấy năm trời ngay cả giường cũng không có để ngủ, tôi lại chỉ lo cho Dong Dong, coi con gái mình như đã chết, tôi làm mẹ kiểu gì…. Tiểu Tuyết vừa mới xuất viện, người làm mẹ như tôi vẫn chưa hỏi thăm câu nào……” (D: cho nên nói bà đi chết đi là vừa!)

Cái này, lại là lúc để cho mẹ Hà kể lể, hối hận sự sai lầm của mình, đồng thời nói ra hoàn cảnh thê lương của Mộc Tuyết, cha không đau mẹ không thương còn phải chăm sóc em trai em gái. Mộc Tiền Trình nghe được phiền lòng, Mộc Quế – Mộc Cương Thiết tuy rằng trong lòng biết rõ, nhưng khi nghe cũng xấu hổ. Vì thế cuối cùng mọi thứ chấm dứt trong tiếng hét của Mộc Tiền Trình.

“Tốt lắm, mọi chuyện dừng ở đây đi!!! Không được nói gì thêm nữa!!!!”

Mộc Tiền Trình phẫn nộ rồi, mất mặt, thật mất mặt, đài truyền hình quay công khai như vậy, đây là muốn lên tiết mục pháp chế hay là tiết mục luân lý gia đình?! Hắn không nói hai lời bắt đầu đuổi người, Vương Nhược Lâm thông minh dẫn người đi khỏi, lúc đi còn nhét danh thiếp cho Mộc Tiền Trình, nói sẽ tiếp tục phỏng vấn hắn sau. Càng làm cho Mộc Tiền Trình tức giận, tiễn người xong, hắn đóng sập cửa, vào phòng mình, nhắm mắt làm ngơ.

Mẹ Hà lau nước mắt, náo loạn lâu như vậy, bụng cũng đói, đi làm cơm thôi.

Chào một câu đơn giản, mẹ Hà đi vào phòng bếp. Mộc Tuyết nhìn Mộc Dong, Mộc Quế Mộc và Tiền Trình cười hắc hắc, ném dao lên bàn, xoay người đi về phòng cất túi sách.

Đây chỉ là bắt đầu, cãi nhau đơn giản đấu võ mồm, không thỏa mãn được sự thù hận của Mộc Tuyết. Ở dưới quê, không lâu nữa, sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Trong phòng khách chỉ còn lại một nhà Mộc Quế cộng thêm Hà Thành Canh. Mộc Quế lần này gặp hạn té đau, trong lòng rất oán hận, Mộc Cương Thiết nghiêm mặt không biết tính toán gì, ánh mắt Mộc Dong cũng dao động, suy nghĩ không biết chạy đi đâu.

Cuối cùng, người hai nhà yên lặng cùng nhau ăn cơm. Cơm nước xong, Mộc Tuyết không phải là không kêu Mộc Dong đi rửa chén, Mộc Dong lại giả bộ nói ngón tay bị đau, Mộc Quế che chở con gái nói ngón tay đau thì đừng rửa. Mộc Tuyết thấy vậy, đụng ngón tay vào bàn một cái, sau đó cũng nói ngón tay mình đau.

Mộc Tiền Trình thấy lập tức muốn phát hỏa, mẹ Hà nhanh chóng chạy tới che chở cho con gái, bản thân đi phòng bếp rửa chén.

Chờ mẹ Hà làm xong đi ra, Mộc Tuyết nói: “Dong Dong không phải không muốn ngủ chung với người khác sao, đúng lúc có cô cả và dượng ở đây, vậy cuối tuần đi mua giường mới đi. Tuy phòng chị không lớn, các người mua giường đơn vẫn có thể để được.”

“Mộc Tuyết mày đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, mày là chị phải nhường cho em.” Mộc Tiền Trình luôn tự hỏi, phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể làm cho Vương Nhược Lâm bỏ qua chuyện này, cho nên lúc đó mới bị giảm khí thế.

“Cũng không thể để con tiếp tục ngủ dưới sàn nhà, con là con ruột của hai người, không phải ăn xin hai người nhặt được.” Mộc Tuyết không nhút nhích, học giọng nói làm nũng của Lâm Dư Phỉ: “Nếu không thì mua giường đơn đi, cái giường lớn này sẽ đưa cho cô cả ngủ. Cha, mẹ hai người cảm thấy thế nào?”

Vừa nghĩ tới cái giường của Mộc Tuyết, mắt Mộc Quế phát sáng, không đợi Mộc Tiền Trình phản đối đã gật đầu: “Tốt tốt.”

Giường đơn rất rẻ, năm ba trăm đã đủ, giường Mộc Tuyết rất lớn hơn nữa có nệm, giá gần hai ngàn, có lời!

Mộc Cương Thiết hiển nhiên cũng cho là như vậy, vợ chồng không ngừng đồng ý, không thấy được Mộc Dong không vui. Tất nhiên Mộc Dong cho rằng, ả còn có biện pháp làm cho Mộc Tuyết ngủ ban công, cảm thấy cha mẹ như vậy là nhiều chuyện.

Thấy chị cả và anh rể như vậy, Mộc Tiền Trình chỉ có thế nuốt lời phản đối vào bụng.

Hà Thành Canh từ đầu tới đuôi không nói một lời, chớp mắt xem kịch vui.

Buổi tối hôm đó, bởi vì vợ chồng Mộc Quế ở lại, vì thế Mộc Cương Thiết ngủ chung với Hà Thành Canh, Mộc Dong và Mộc Quế ngủ một phòng. Mộc Tuyết hạ quyết tâm không ngủ ban công, vì vậy chỉ có thể ngủ trên ghế sô pha ngoài phòng khách.

Nhìn trần nhà, Mộc Tuyết buồn bực xoay người. Quên đi quân tử báo thù mười năm không muộn, cứ từ từ.

Nhắm mắt lại đi vào không gian, Mộc Tuyết bầu trời trong không gian có một chút ánh sáng, không còn tối đen như trước.

[ Mộc Tuyết, có thêm đồ mới. Sau khi La Lan Tử nhận cô, nơi này có thêm một gốc hoa lan.]

Mộc Tuyết nghe vậy cảm thấy chấn động, cô nhìn quanh bốn phía, cuối cùng thì thấy cách lá hoa sen không xa có gốc Thủy Tinh Lan. Chạy tới ngồi xuống quan sát cẩn thận, lá cây hoa lan có màu tím tinh khiết, óng ánh trong sáng, xinh đẹp nhiếp hồn. Trên thân hoa có một đóa hoa lan đã nở phân nữa và năm nụ hoa.

“La Lan Tử muốn làm bạn với tôi? Cô ấy cũng thật lòng với tôi?” Mộc Tuyết thụ sủng nhược kinh, vô cùng vui sướng.

[ Đúng vậy.]

“Hoa lan này có tác dụng gì?” Mộc Tuyết đi vài vòng quanh hoa lan, nhịn không được cảm thán, La Lan Tử là người xinh đẹp, hoa lan được hình thành cũng thật đẹp.

[ Hái hoa lan xuống mở ra, sẽ biến thành thủy tinh màu tím, tác dụng là từ từ thay đổi thể chất của cô, để cô trở nên càng ngày càng xinh đẹp. Đã thay đổi thì sẽ không biến mất. Nhưng phải nhớ, nó chỉ có thể cho một mình cô sử dụng, không có hiệu quả với những người khác, nếu La Lan Tử không còn cảm tình với cô, hoa lan sẽ biến mất.]

Xinh đẹp???

Mộc Tuyết kinh hỉ vạn phần: “Có thể làm trắng không? Có thể làm hết sẹo không? Có thể cao hơn không? Có thể làm cho ngực to eo thon không?”

[…… Có thể làm trắng, có thể trừ sẹo, không thể giúp cao thêm, có thể thong thả thay đổi hình thể.]

Lần này hoàn toàn vui vẻ, Mộc Tuyết vòng vo vài vòng, thật tốt quá thật tốt quá, sau này có thể tiết kiệm được mỹ phẩm dưỡng da. Muốn cao hơn, bây giờ mình ăn nhiều và chăm luyện tập, hẳn là sẽ không giống kiếp trước, chỉ có m, quá nhỏ bé.

“Có thêm một lá sen?” Mộc Tuyết vui vẻ xong, lại phát hiện thêm một việc vui.

[ Tinh thần lực của cô phát triển, hoa sen sẽ càng ngày càng tươi tốt.]

Mộc Tuyết gật đầu, tay vuốt ve ở giữa không trung,“Cám ơn cậu, không gian.”

[ Không cần cảm ơn tôi, mọi thứ đều nhờ cô mà có.]

Mộc Tuyết cười cười, không nói thêm gì. Cô ở trong không gian đi bộ một chút, hái được một lá cây màu vàng và một lá cây màu lam, sau khi ăn luôn lá cây màu lam, rời khỏi không gian, ở trên sô pha thích ý nghiêng người, đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Tiền Trình vội vã ra ngoài. Vợ chồng Mộc Quế vui vẻ đi mua giường, Mộc Dong đi theo. Trong nhà cũng chỉ còn Mộc Tuyết, mẹ Hà và Hà Thành Canh.

Mẹ Hà tối hôm qua lăn lộn không ngủ được, hôm nay hai mắt thâm quằn. Rất nhiều lúc, mọi người đều cố ý bỏ qua một ít chuyện mà mình không muốn nghĩ tới, bà cũng vậy. Chỉ khi chân tướng bị □ vạch trần đặt ngay trước mặt, mới có thể nghĩ lại và hối hận.

May mắn bây giờ vẫn chưa muộn, mẹ Hà an ủi mình như vậy.

“Thành Canh, dì trước kia đối xử với Mộc Tuyết rất lơ là.” Trong lòng mẹ Hà đều là chua xót: “Con nói cho dì biết, trước giờ ba đứa ở chung như thế nào?”

Hà Thành Canh đảo mắt, đã biết, tuy nói dì là người không ngu xuẩn, nhưng tuyệt đối không thông minh. Hắn tới nhà này ở, là nhờ ông nội và bà nội còn có cha mẹ tốn nhiều sức lực, ai cũng biết Mộc Tiền Trình không coi trọng Hà Hiểu Lệ, bên ngoài cặp bồ cặp bịt, nhưng Hà Hiểu Lệ lại không biết gì. Mộc Tiền Trình chê Mộc Tuyết là con gái không phải con trai, nhưng lại cưng chiều Mộc Dong còn hơn con ruột, chuyện trong nhà, người sáng suốt nhìn thì biết liền, khẳng định là sẽ về phe Mộc Dong. Nhà họ Mộc, Hà Hiểu Lệ không làm chủ được, chỉ có Mộc Tiền Trình và nhân tài nhà họ Mộc mới có thể làm chủ.

“Rất tốt.” Hà Thành Canh cười ha ha trả lời, vừa đáp xong, khăn lau bàn lập tức bay vào mặt hắn.

Mộc Tuyết bình tĩnh giểu cợt: “Tôi còn tưởng rằng, cậu rất thông minh.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio