Tránh thoát cú đá bên hông, Mộc Tuyết lập tức chạy về phía trước, nghe thấy tiếng gió vù vù sau lưng, Mộc Tuyết thở hổn hển lăn lộn tại chỗ, không được, không thể bị bắt được.
Một bàn tay to nắm lấy cái cổ mảnh khảnh của Mộc Tuyết, Mộc Tuyết ngay cả nước miếng cũng không nuốt được, mặt đỏ bừng, nhanh chóng giơ tay ý bảo nhận thua.
“Không tệ, hôm nay hơn ba phút.” Hà Lệ Phong buông tay ra, ngay cả hơi thở cũng không có biến hóa gì.
Mộc Tuyết nằm tại chỗ thở, cô vẫn không thể sử dụng cảm xúc cuốn hút khi chiến đấu, hơn nữa mỗi lần muốn sử dụng cảm xúc cuốn hút, phải là tự cô phóng thích cảm xúc mới được. Tức giận, nóng nảy, cừu hận, coi thường – bốn loại cảm xúc này cô vẫn chưa khống chế thuần thục, chỉ có thể phóng thích tin tưởng và hoài nghi, nhưng số lần thành công không nhiều.
Hà Lệ Phong lấy nước khoáng, một hơi uống hết: “Em tiến bộ rất lớn.”
Mộc Tuyết hết sức, nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, cố gắng leo lên ghế plastic, tay run run mở một chai nước khoáng ra, há miệng nhỏ uống: “Trả thù, tuyệt đối là trả thù, không phải vừa nãy em vừa mới làm anh hoài nghi anh Khâu cướp vợ của anh hả…. Ra tay ác như vậy…. Em là thiếu nữ vị thành niên, không phải bao cát”
Không sao cả nhún vai, Hà Lệ Phong ném cái chai: “Anh đây là vì tốt cho em. Nếu như gặp chuyện nguy hiểm, đối phương sẽ không coi em là một cô gái, mà chỉ có mục đích – biến em thành thi thể.”
Bài tập trong tay Tống Ngôn Mục đã làm xong, anh khép vở, sờ sờ mặt Mộc Tuyết, một bức tranh xinh đẹp: “Có thể khiến anh ấy hoài nghi anh Khâu, em đúng là giỏi. Tiểu Tuyết, anh rất vui vẻ.”
Mộc Tuyết chớp mắt: “Anh Ngôn Mục, anh có thể làm cho em vui hay không?”
“Yêu cầu gì? Nói.” Tống Ngôn Mục vô cùng sảng khoái.
“Lớp em có một tiết mục, em diễn vai vịt con xấu xí, cuối cùng biến thành nữ vương Thiên nga trắng, anh tới diễn vương tử Thiên nga trắng đi.” Mộc Tuyết cọ trên người Tống Ngôn Mục, tiếp tục chớp mắt.
Khóe mắt vừa kéo, Tống Ngôn Mục ho khan một tiếng: “Cái đó……”
Khuôn mặt tươi cười biến thành mặt đen, Mộc Tuyết đen tối nói: “Anh Ngôn Mục……”
Tống Ngôn Mục không nói gì nhìn Mộc Tuyết thật lâu, cuối cùng vẫn nuốt lời từ chối vào bụng: “Anh có chứng sợ đứng trên sân khấu, nếu thật sự phải đi, không được có lời thoại.”
“Ư ~~~” Mộc Tuyết hoan hô chạy đi.
Nhìn cô gái từng vô cùng âm trầm bây giờ lại nở rộ ra sáng rọi, Tống Ngôn Mục không hiểu sao lại có cảm giác thành tựu. Ừ…… Chỉ đứng trên sân khấu diễn kịch thôi mà, hẳn là không có vấn đề.
Vì thế bị La Lan Tử gọi là “Chuyện tình yêu của Vịt con xấu xí” phân vai và lời thoại cũng xong rồi. Tống Ngôn Mục mặc đồng phục của trường cao trung Hạo Vũ xuất hiện trước mặt đám người La Lan Tử, tiếng thét của nữ sinh trong lớp xém chút tốc nóc nhà.
Bởi vì gần tới nguyên đán, tiệc mỗi năm điều được hoang nghênh và ủng hộ, chiều nào cũng giảm một khóa học, để cho các học sinh tập luyện. Học sinh các lớp đều tự giác gác bàn ghế qua một bên, để một khoảng trống giữa lớp.
Tập hợp toàn bộ học sinh trong lớp, La Lan Tử bắt đầu nói sơ về vở kịch.
Vịt con xấu xí vị nhóm vịt nước xa lánh, vô cùng tự ti, có một ngày Vương tử Thiên nga trắng đến viếng thăm tộc Vịt nước, vịt con xấu xí bị bộ lông của Vương tử hấp dẫn, nên cũng xuất hiện trong đám vịt nước. Quốc vương Vịt nước vô cùng tức giận, chờ Vương tử Thiên nga trắng đi rồi, lập tức đuổi vịt con xấu xí.
Vịt con xấu xí đi ra ngoài thì bị bắt cóc, lúc này Vương tử Thiên nga đen cứu ‘nàng’, cũng mang ‘nàng’ tới nước Thiên nga. Vịt con xấu xí lớn lên, trở thành Thiên nga trắng xinh đẹp, Vương tử Thiên nga đen và Vương tử Thiên nga trắng đều yêu ‘nàng’.
Quốc vương vịt nước biết chuyện này, yêu cầu nước Thiên nga đuổi vịt con xấu xí về nước vịt nước, bởi vì quốc vương vịt nước đã nhận vịt con xấu xí làm con gái. Vì thế nước Vịt nước và nước Thiên nga bạo phát chiến tranh, hai vị Vương tử Thiên Nga quyết định, ai có thể bắt giữ Quốc vương vịt nước, thì người đó sẽ được lấy Thiên Nga trắng. Nhưng Quốc vương vịt nước lại lén liên minh với diều hâu, thỏa thuận gả Thiên nga trắng cho Vương tử diều hâu.
Vì thế trong trận quyết đấu, nước Ưng Thứu đánh lén nước Thiên Nga, cướp Thiên Nga trắng đi. Vì tránh cho nước Thiên Nga và nước Ưng Thứu bùng nổ chiến tranh, Thiên Nga trắng lựa chọn rơi từ trên cao xuống, lông chim tuyết trắng phiêu tán Như Tuyết hoa, hương tiêu ngọc vẫn. (chết)
“Kết quả chính là, tớ té chết?” Mộc Tuyết không chút lưu tình mạnh mẽ lên án kết cục: “Đây là cái kết cục cẩu huyết gì vậy hả? Tại sao tớ phải té chết? Chã lẻ không thể viết cho tớ giết con chim ưng kia? Còn nữa, ý nghĩa của Vương tử Thiên Nga là cái gì? Vương tử Thiên Nga trắng cũng có thể cứu người mà! Là chuyện cẩu huyết hai chọi một hả?”
“[⊙o⊙]… Đó, cái đó không phù với tính cách hồn nhiên nhu nhược của Thiên Nga trắng mà!” La Lan Tử rối rắm cầm kịch bản: “Thiên Nga đánh không lại Ưng Thứu thôi…… Còn nữa, Vương tử Thiên Nga đen và Vương tử Thiên Nga trắng đối đầu với nhau, có thể làm cho các cô gái yêu say đắm, đây là hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng thuần khiết, hiểu hay không?”
Mộc Tuyết rất muốn sửa kịch bản, nhưng La Lan Tử không đồng ý, sửa cái gì cũng không chịu, đổi nhân vật gì cũng không đổi. À đúng rồi, Lưu Sảng phải diễn vai Vương tử Ưng Thứu, đường cong cơ thể có thể thỏa mãn cho vai diễn.
!!
Toàn bộ nam sinh trong lớp đều muốn diễn vai diều hâu, không diễn vai vịt nước, kết quả ai cao không tới m đều bị La Lan Tử kéo về diễn vai vịt nước, nam sinh phát dục chậm hơn nữ sinh, nam sinh học sơ trung năm hai vẫn chưa phát triển nhiều. Các nữ sinh thì không cần phải nói, bàn tay to của La Lan Tử vung lên tỏ vẻ toàn bộ nữ sinh đều diễn vai Thiên Nga trắng. Nhưng mà, có một số nữ sinh là thành phần bất bình thường đòi diễn vai cóc, con cóc bị Vương tử Thiên Nga đen đánh tơi bời.
Nếu ngay cả cóc cũng có luôn, thì cở kịch này là ván đã đóng thuyền, xác định rồi!
Tống Ngôn Mục nghe kịch bản xong, không biết nghĩ cái gì mà lại cười tươi như ánh mặt trời, một ý kiến phản đối cũng không có.
Phòng học lớp hai kêu loạn, mọi người đang thảo luận năm nay nên làm tiết mục gì, hợp xướng hay là vũ đạo hay là tướng thanh. Lâm Dư Phỉ là Ủy viên cuộc sống, mỗi lần trong lớp có hoạt động gì, Ủy viên văn thể đêu thảo luận với ả.
“Nghe nói lớp diễn kịch, là chuyện xịt con xấu xí, Mộc Tuyết diễn vai vịt con xấu xí đó.” Ủy viên văn thể nói nhỏ với Lâm Dư Phỉ.
Lâm Dư Phỉ há miệng thở dốc, lại ngậm miệng.
“Vốn năm nay tớ cũng muốn lười, định để mọi người hát hợp xướng là xong.. Nhưng tớ thấy Mộc Tuyết kia quá kiêu ngạo, trong lòng rất khó chịu. Dư Phỉ, không bằng chúng ta cũng diễn kịch đi, diệt sạch uy phong của Mộc Tuyết.” Ủy viên văn thể mân mê miệng bênh vực kẻ yếu, cũng không biết cô ta thật lòng bất bình vì Lâm Dư Phỉ, hay là bất bình vì bản thân mình.
Cầm tay Ủy viên văn thể, Lâm Dư Phỉ cảm động mười phần: “Cám ơn cậu Kính Dạ, nhưng các học sinh lớp đều là người có tiền, trang phục và đạo cụ của bọn họ nhiều và mạnh hơn chúng ta, chúng ta làm thế nào cũng không vượt qua được.”
Nghe vậy, Ủy viên văn thể thở dài: “Chúng ta không diễn chung thể loại, bọn họ là kịch kiểu Tây Âu, chúng ta tập luyện kịch kiểu Đông Phương. Ví dụ như Ngưu Lang Chức Nữ.”
“Tớ cảm thấy công chúa bạch tuyết không tệ. Kính Dạ cậu cảm thấy thế nào?” Lâm Dư Phỉ đưa ra ý kiến của mình.
Ánh đèn rực rỡ ngôi lên, màn đêm buông xuống.
Mộc Tuyết ở phòng bếp thuần thục cắt dưa leo, từng dao từng dao với tốc độ nhanh hạ xuống. Hà Lệ Phong nói với cô, bất cứ lúc nào cũng có thể rèn luyện cánh tay, cho dù là đi lên cầu thang, hay đi chợ mua đồ ăn, hoặc giặt quần áo, chỉ cần cô chịu đào móc bí quyết trong đó, cô đều có thể trở thành một người đánh cận chiến ưu tú.
Mộc Dong vẫn làm nũng không chịu nấu cơm như trước, Mộc Tuyết cũng không miễn cưởng ả ở điểm này. Không nấu cơm, được, vậy rửa chén đi. Nếu dám không rửa chén, được, Mộc Tuyết, Hà Thành Canh còn có ba người liên hợp, chuyên làm đồ ăn Mộc Dong không thích, để cho ả đói bụng. Chuyện này làm Mộc Dong vô cùng tức giận, ả mét Mộc Tiền Trình, Mộc Tiền Trình phát hiện không thể dạy dổ Mộc Tuyết, nên nhắm ngay mẹ Hà, nào biết mẹ Hà lại coi như không có chuyện gì.
“Dong Dong rất kiêng ăn, như vậy lớn sẽ không cao, chúng tôi chỉ muốn tốt cho nó, nếu như để tùy nó, cơ thể không tốt thì trách ai?” Mẹ Hà nói xong còn không quên khích lệ Mộc Tuyết: “Ông xem Tuyết Tuyết thật tốt, chịu khó lại không kiêng ăn, giữa kỳ lại đạt thành tích tốt, Dong Dong phải học hỏi chị họ của nó mới đúng.”
“Dong Dong là khách, là tâm can bảo bối của chị cả, ở nhà đều không động móng tay, sao bà có thể kêu nó rửa chén?” Mộc Tiền Trình ế nửa ngày, vẫn hung rống lên.
Móc móc lỗ tai, mẹ Hà không sao cả trả lời: “Không ai ép nó, không rửa thì thôi, người làm mợ như tôi chỉ có một yêu cầu, ăn uống và đi học thật tốt, nó làm được thì được rồi.”
Vì thế Mộc Tiền Trình phát hiện uy tín ở nhà của mình, đang tụt giảm, đã sắp không còn giá trị. Trước kia Hà Hiểu Lệ đối với lời nói của hắn đều dịu dàng nịnh hót, lúc nào cũng ước gì vây quanh ở bên người hắn, bây giờ càng ngày càng bận rộn, càng ngày càng không coi hắn ra gì. Nhưng hắn lại không tìm ra nguyên nhân tại sao Hà Hiểu Lệ lại như vậy, chỉ có thể từ bỏ.
‘Nhưng mà cũng không sao, nếu mình có thể làm cho một người phụ nữ mang thai, vậy cũng có thể làm cho rất nhiều phụ nữ mang thai, dù sao Hà Hiểu Lệ đã héo tàn không sinh được con trai, sớm muộn gì cũng phải bỏ. Để bà ta tự cho là đúng mấy ngày đi.’
Nghĩ đến đây, Mộc Tiền Trình lại nhịn không được nghĩ tới Mộc Tuyết. Nếu nói Mộc Tuyết vẫn là đứa con gái yếu đuối học dỡ trước kia, vậy cho dù cô chết trước mặt Mộc Tiền Trình, hắn cũng sẽ không thấy tiếc. Nhưng bây giờ Mộc Tuyết càng ngày càng ưu tú, tính tình cũng càng lúc càng lớn, Mộc Tiền Trình ngược lại có chút bó tay bó chân, Mộc Tuyết dù sao cũng là con hắn, nếu ưu tú lại xinh đẹp, về sau còn có hữu dụng. (D: đm, đồ chó)
“Ăn cơm thôi ~” Hà Thành Canh bưng đồ từ phòng bếp ra nhà ăn. Mộc Tuyết tháo tạp dề, rửa sạch tay, bới cơm đem qua, đương nhiên cho tới bây giờ cô cũng không cho Mộc Dong thêm cơm.
Hà mụ mụ càng nhìn con gái mình càng cảm thấy xinh đẹp, lòng tràn đầy vui mừng kéo ghế cho Mộc Tuyết.
“Hôm nay cha lại không về?” Mộc Tuyết ngồi xuống, nhìn trên bàn cơm lại thiếu một người.
“Không trở về thì thôi, dù sao ông ta rất bận.” Dáng vẻ mẹ Hà không sao cả: “Tiểu Tuyết dùng dao ngày càng tốt, cho tới bây giờ mẹ cũng không cắt được mỏng như vậy đâu.”
Đêm không về ngũ, đi công tác trường kỳ, hờ hững với vợ, không quan tâm con cái…… Đây là dấu hiệu vụng trộm. Mộc Tuyết hừ hừ trong lòng, xem ra, ngày tiểu tam đánh tới cửa không xa.
Múc một chén canh cho mẹ Hà, Mộc Tuyết thử bà: “Mẹ, con muốn hỏi mẹ, mẹ sẽ đối xử với đàn ông ngoại tình như thế nào?”
Nghe Mộc Tuyết nói như vậy, Mộc Dong và mẹ Hà đều ngẹn, hai người đồng thời ho khan.
Mẹ Hà liếc Mộc Dong, ý bảo không thể nói gì trước mặt Mộc Tuyết: “Tiểu Tuyết nói cái gì vậy hả, ăn cơm ăn cơm.”
Đáng tiếc Mộc Tuyết không thuận ý mẹ Hà, cô chính là cố ý muốn nói cho Mộc Dong nghe. Kiếp trước khi mẹ Hà vì chuyện tiểu tam mà chết, Mộc Dong bỏ đá xuống giếng nói lời không tốt, kiếp này cô đều nhớ rõ rành mạch.
“Có gì không thể nói, sợ Mộc Dong nghe hả? Em ấy cũng có thể phát biểu cái nhìn của mình, ví dụ như cha của em ấy ngoại tình, em ấy sẽ có cảm giác như thế nào.” Mộc Tuyết hừ lạnh một tiếng.
Mộc Dong là người tính tình nóng nảy, nghe Mộc Tuyết nói như vậy, ả không vui ý, dằn đủa lên bàn: “Mộc Tuyết chị sủa cái gì, cha tôi với cha gì giống nhau à?”
Lời nói ra, Mộc Dong lập tức thầm kêu không xong.
Hà Thành Canh không nhịn cười lên tiếng: “ Dong Dong, cha của chị họ là cậu của em đó.”
Mộc Tuyết khẽ vuốt đầu chó của Mộc Dong: “Em nói câu này làm chị thật vui, nhưng mà, ý trong lời nói của em, là nói cha chị có tình nhân bên ngoài sao?”
Mộc Dong chụp tay Mộc Tuyết, mặt đỏ lên, trực tiếp bỏ chén xuống không ăn cơm, về phòng đóng cửa lại.
Tình tình chó má gì thế, Mộc Tuyết dọn chén của Mộc Dong, tiếp tục ăn cơm của mình.
“Tiểu Tuyết, thật ra mẹ đã sớm biết. Trước kia mẹ không biết là tại sao, giống như bị che mắt vậy, cái gì cũng tin ông ta. Lúc trước chắc con phải chịu không ít ủy khuất….. Mẹ……” Mẹ Hà nói tiếp mà sắp khóc đến nơi.
Thở dài, Mộc Tuyết vỗ vỗ lưng mẹ Hà: “Được rồi mẹ, con chỉ là cho người một kim để đề phòng mà thôi. Nếu cha có rất nhiều tình nhân ở bên ngoài, mà những người phụ nữ đó sinh con cho ông ta. Sau đó ôm đứa bé tới nhà kêu mẹ ly hôn, mẹ sẽ làm sao?”
Tay cầm chén của mẹ Hà cứng ngắc, qua một hồi lâu, giống như bà đã dùng hết sức lực của cuộc đời mình: “Dựa, dựa vào cái gì, bởi vì sinh con sao? Mẹ ở bên cạnh ông ta nhiều năm như vậy…… Mẹ vì ông ta……”
“Mẹ, mẹ phải nhớ kỹ, nếu mẹ không muốn ly hôn, vậy mẹ phải kiên cường, bọn họ đến một người chúng ta đánh một người, đến hai người chúng ta đánh hai người, kiên quyết không cho bọn họ có trái ngọt để ăn. Nhưng mà, mẹ cảm thấy làm vậy có đáng không, hay nên bắt đầu cuộc sống mới, con sẽ đi theo mẹ, chúng ta có thể làm ra tất cả từ đôi tay của mình.” Mộc Tuyết ôm lấy mẹ Hà, ở bên tai bà dùng giọng nói kiên định nói với bà, cố gắng thuyết phục: “Tin tưởng, tự tin, kiên cường” Tình cảm.
Mẹ, xin hãy tin tưởng con, phải tự tin, phải kiên cường. Mẹ sinh ra, không thể để lảng phí trên một người đàn ông đốn mạt như vậy.
Nếu mẹ không cam lòng, thì làm đi! Nếu mẹ hận, thì trả thù đi!
Trong mắt mẹ Hà xuất hiện một ánh sáng lạ, bà buông chén trong tay xuống. Đúng vậy, tôi phải làm cho các người trả giá, nếu đã muốn vứt bỏ tôi, các người sẽ phải trả giá lớn, mất hết tất cả.