Vinh Kính và Tạ Lê Thần đi lên sân thượng, Tạ Lê Thần thấy Jeff cũng đến, liền ngắc ngứ hỏi Vinh Kính, "Này này, tôi làm thế quái nào mà giao tiếp với hắn a?"
"Hiện tại mới hỏi?" Vinh Kính đang quan sát bốn phía, phát hiện quanh đó không có Black Scorpion tập kích.
Lúc này, Jeff cũng đi tới bên cạnh hai người, dùng tiếng Nga hỏi, "Hàng ở trên tay các người?"
Tạ Lê Thần không hiểu, không thể trả lời, chỉ cười cười. Như là nói, nữ vương Mejia ta đây chỉ đến để hạ mệnh lệnh.
Jeff thấy cô ta ngạo mạn, biết cô ta làm việc cho tổ chức tội phạm cấp quốc tế, nên xoay mặt nhìn Vinh Kính, "Các cậu muốn thế nào?"
Vinh Kính trả lời một câu, "Cho anh một con đường sống."
Jeff nhíu mày, "Kim cương ở đâu?"
Tạ Lê Thần nghe hai bên bắt đầu nói tiếng Anh, bèn nói, "Chúng tôi muốn mua tài liệu hai bên!"
"Tôi không thể nói." Jeff lắc đầu, "Hành nghiệp phải có quy củ."
"Anh hẳn biết thứ được vận chuyển là gì." Tạ Lê Thần quay về phía mặt phản quang của cây cột kim loại chỉnh sửa tóc, "Vận chuyển loại vật phẩm này, kết cục tự đoán được, có chúng tôi tham dự hay không cũng chả sao."
Jeff trầm mặc không nói, giống như là đang tự hỏi.
"Anh biết có bao nhiêu thôn trang bởi vì vận chuyển kim cương máu mà bị tàn sát không?" Tạ Lê Thần châm dầu vào lửa.Vinh Kính nhíu mày, tự nhủ... Không có chuyện này a, Tạ Lê Thần là đang lừa người?
Jeff ngẩng mặt kinh ngạc nhìn Tạ Lê Thần, "Có sao?"
Vinh Kính căng thẳng, Tạ Lê Thần cái tên này lừa người cũng không xem đối tượng.
Tạ Lê Thần cũng vẫn tự tin như cũ, "Cần tôi đưa tài liệu và ảnh chụp cho anh xem không?"
Vinh Kính trên mặt bất động thanh sắc, cũng nghĩ đối sách, vạn nhất gã Jeff thành thực kia muốn tận mắt xem chứng cứ, bước tiếp theo làm sao bây giờ.
Nhưng may là, Jeff cũng không bám riết lấy vấn đề này, "Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cô?"
Tạ Lê Thần giơ tay ném một thứ cho hắn, Jeff tiếp lấy, là một viên kim cương.
Jeff nhìn viên kim cương, "Tôi bắt các người để trao đổi kim cương với kẻ phía sau màn sai các người, chẳng phải hơn sao?"
Tạ Lê Thần cũng nở nụ cười, "Anh cho rằng tôi sẽ coi trọng mấy tên lâu la như vậy sao?"
Jeff trầm ngâm không nói... Danh tiếng Mejia rất nổi, có người nói cô ta đã huấn luyện ra rất nhiều sát thủ, bản thân có biệt hiệu Red Dragon, không chỉ bởi vì cô ta có mái tóc đỏ dài, mà vì lực sát thương của cô ta. Có rất nhiều căn cứ khủng bố đều do một mình cô ta phá huỷ, nghe nói cô ta quen dùng song đao không thích dùng súng, lực sát thương quả thực giống như phiên bản nữ của Kẻ Hủy Diệt vậy.
"Các người muốn thế nào?" Jeff hỏi Mejia, nhẹ nhàng khoát tay với chúng thủ hạ đã bao vây quanh dài cao, thủ hạ rút đi.
Vinh Kính từ trong túi trước lấy ra một máy tính cầm tay di động, mở video cho Jeff xem.
Trong cuộc gọi video xuất hiện bóng dáng Kolo, "Xin chào, Black Scorpion."
Jeff liếc mắt đã nhận ra Kolo, "Ra là có rồng lớn tham gia, không ngờ một đám hộ tống nho nhỏ chúng tôi lại khiến phía chính phủ chú ý."
"Tôi có thể đảm bảo an toàn cho các anh, hiện tại có một cơ hội có thể cho các cậu thực hiện mục đích lâu dài vẫn nỗ lực tới nay, đồng thời từ nay về sau phân rõ giới hạn với cảnh hắc ám này... Anh chỉ cần gật đầu là được."
Jeff trầm mặc một lúc lâu, "Được, thế nhưng ông phải đảm bảo an toàn cho ngôi làng, còn nữa... Đảm bảo đám trẻ trong làng trong tương lai sẽ không trở thành sát thủ."
Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau, ấn tượng với gã Jeff này đổi mới không ít.
"Thành giao." Kolo đáp ứng, cùng lúc chuẩn bị tắt video đi, Jeff cũng lệnh cho mọi người phía sau giải trừ vũ khí rời đi.
Đang lúc Tạ Lê Thần thấy may mắn nhiệm vụ lần này rất nhẹ nhàng đã được giải quyết... Nghe được có người đột nhiên nói, "Tôi nghĩ đề nghị đó không được chút nào!"
Jeff quay đầu lại, thấy có mấy người thành viên Black Scorpion trên tay giơ súng, chĩa vào bọn họ, dẫn đầu là một tên đầu trọc.
"Wo Erluo, anh muốn làm gì?" Linda nhíu mày chất vấn. Cùng lúc đó, thành viên Black Scorpion mai phục bốn phía, cũng dùng súng chĩa vào gã Wo Erluo đầu bóng lưỡng kia."Buông súng." Jeff ra lệnh.
"Vì sao?" Wo Erluo hỏi Jeff, "Chúng ta hiện tại vẫn đang sai lầm đó thôi."
"Sai lầm lớn nhất tôi phạm chính là cho cậu đi làm ăn, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, kim cương máu không thể đụng vào." Jeff trong lời nói ẩn hàm chứa phẫn nộ, "Cậu có từng nghĩ làm như vậy quay về làng có hậu quả gì chưa."
Tạ Lê Thần và Vinh Kính liếc mắt nhìn nhau —— ê, nội chiến kìa.
"Về làng mẹ gì!" Wo Erluo biểu cảm trên mặt trở nên dữ tợn, "Đám trẻ kia, còn cả đám ác ma già mãi không chết đó, ngày nào bọn tôi cũng vào sinh ra tử, thế mà anh thì đem hết tiền cho bọn chúng!"
"Wo Erluo! Mày điên rồi sao, mày là người làng!" Mấy thành viên Black Scorpion khác bất mãn và khinh bỉ hắn, "Đám trẻ đó là đời sau của chúng ta, còn những người lớn tuổi là đời trước của chúng ta!"
"Ai thèm quan tâm bọn chúng chết hay sống! Thế giới này chỉ có kẻ sống sót... Tao có một đề nghị rất hay, nhé?" Wo Erluo nhìn nhóm Vinh Kính, "Hai kẻ kia trộm kim cương máu của chúng ta, chúng ta khống chế chúng, lấy lại kim cương máu, sau đó giết chúng! Như vậy đã có thể khai báo với người mua và kẻ bán rồi. Còn giờ chúng ta cướp chỗ kim cương này ở đây, cùng nhau xa chạy cao bay, không bao giờ quay về cái làng kia nữa. Chúng ta có thể đến Las Vegas hay Ma Cao, làm buôn bán, trải qua những ngày làm người thực sự, không tốt sao?!"
Vinh Kính nhìn hai bên giằng co, cảm thấy tình hình không ổn.
Đúng lúc này, lại nghe có một giọng nói mơ hồ đặc biệt từ tính, không biết từ chỗ nào truyền tới, "Anh cũng biết anh không phải người a?"
Tất cả mọi người sửng sốt, bọn Wo Erluo nhìn phía bốn phía, "Ai?!"
Nhóm Jeff cũng sửng sốt, bốn phía không có ai a... Chẳng lẽ là mai phục của Kolo.
"Hay là Chúa trời?"
Tạ Lê Thần chen vào một câu, Vinh Kính nhìn trời, chắc chắn là Tạ Lê Thần dùng tiếng bụng giở trò quỷ.
"Đùa tôi sao." Wo chĩa súng vào Jeff, "Jeff, anh đã không còn thích hợp để làm người đứng đầu Black Scorpion nữa... Nhanh chóng ra quyết định cuối cùng đi, cho bọn tôi thấy sự quyết đoán của anh."
Jeff tịnh không nói lời nào, đấu mắt với Erluo.
Vinh Kính chú ý trong tay áo hắn có một cái dao nhỏ, biết hắn đang chờ một cơ hội, liền giật ngược Tạ Lê Thần lách đi, trốn ra sau cái cột.
Wo Erluo sửng sốt, giơ súng định giết hai người... Cùng lúc đó, chỉ thấy Jeff vung tay, phi dao về phía cổ tay Wo Erluo.
Wo Erluo giống như rất hiểu Jeff, gã vừa thấy tay hắn thủ khẽ cử động liền lập tức nghiêng người sang một bên... Cùng lúc thành viên Black Scorpion từ bốn phía lao ra khống chế mấy người phía sau Wo Erluo.
Khi Jeff lại định phi dao Wo Erluo đã lách đến bên Linda, đứng lên một tay giữ lấy Linda, dùng súng chĩa vào cổ cô, nói với Jeff, "Ném dao đi, ném đi!"
Jeff nhíu mày, không thể làm gì khác hơn là nắm cái dao khác đang cầm trong tay ném xuống mặt đất, Wo Erluo căng thẳng kèm chặt Linda, ý bảo mọi người lui ra phía sau!Vinh Kính và Tạ Lê Thần trốn ở sau cái cột.
Tạ Lê Thần nhún vai, "Sao vậy?"
Vinh Kính "suỵt!" y. Đừng có rối!
Tạ Lê Thần đột nhiên chú ý đến cái dao Jeff vừa ném xuống trên mặt đất, còn cả vị trí Erluo, nhanh trí.
Wo Erluo lúc này vẫn kèm Linda di chuyển sang bên này, lệnh toàn bộ lính cầm súng buông hết súng ra phía sau Jeff đứng. Chính lúc này, đột nhiên nghe giọng "Chúa trời" kia lại vang lên, "Kẻ ti tiện vong ân phụ nghĩa sẽ không có kết cục tốt."
Wo Erluo sửng sốt, "Ai!"
Vinh Kính không hiểu gì nhìn Tạ Lê Thần —— anh định làm gì vậy?
Tạ Lê Thần tiếp tục liếc cái dao trên mặt đất , và vị trí Wo Erluo, đột nhiên hô một tiếng, "Ở trên đây này!"
Wo Erluo theo bản năng nhìn lên trên, giơ súng định phòng bị... Ngay giờ khắc này, Tạ Lê Thần từ sau cột thấp người chạy ra, lăn tại chỗ vừa lúc ra phía sau Wo Erluo, thuận lợi nhặt lên cái dao trên mặt đất, đứng dậy trở tay dâm vào gáy gã.
"A!" Wo Erluo kêu thảm một tiếng, Linda phía trước liền nắm trụ cánh tay gã quật một cái, súng trên tay Wo Erluo rơi xuống đất.
Người của Jeff tiến lên khống chế Wo Erluo đang kêu gào.
Tạ Lê Thần chỉnh sửa lại tóc, vẫn duy trì tạo hình vẻ "mỹ nhân" hoàn mỹ vốn có, nhíu mày với Vinh Kính ở bên trừng mắt há hốc.
Vinh Kínhthực sự ngây người. Không phải bởi vì Tạ Lê Thần công phu tốt, mà là toàn bộ động tác của Tạ Lê Thần, hoàn mỹ y như động tác anh xử lý hai tên đồ đen ở trong bảo tàng lần trước đã làm, hầu như giống như đúc... Làm sao có thể?!
Lúc này, có tiếng vỗ tay truyền đến, mọi người theo âm thanh nhìn qua, chỉ thấy là Kolo bên trong máy tính.
Jeff cũng rút dao từ trên cổ Wo Erluo ra giấu đi, gật đầu với Tạ Lê Thần, "Quý cô Mejia quả nhiên danh bất hư truyền."
Tạ Lê Thần cười cười, rất thong dong.
Vinh Kính cảm thấy có chút thất bại, liếc mắt nhìn Kolo trong màn hình, Kolo cũng nhún nhún vai với anh.
Lấy máy tính đi động ra, giao cho Jeff, Vinh Kính đứng sang cạnh Tạ Lê Thần.
Jeff cầm máy tính, đến một bên nói cho Kolo chi tiết hành động lần này, còn cung cấp tài liệu hai bên buôn bán.
Kolo nắm giữ đầu mối quan trọng, bàn xong điều kiện với Jeff, dừng đối thoại.
Jeff trả lại máy tính cho Vinh Kính, đưa người đi.
"Hô..." Tạ Lê Thần thấy người vừa rơi đi, lập tức thả lỏng xuống, tựa trên vai Vinh Kính, "Ai nha, vai đau quá."
"Kéo dãn đi." Vinh Kính khinh thường nói, "Loại động tác này phải được thường xuyên huấn luyện mới làm được, không phải chút thông minh mà cục đồ ăn có thể học được ."
"Sao?" Tạ Lê Thần giơ tay nắm cằm anh, "Bị tôi học được nên bất mãn a? Bạn nhỏ Vinh Kính?"
"Biến, anh mới là bạn nhỏ ấy." Vinh Kính đẩy y một cái, thu hồi máy tính đi ra ngoài."Này." Tạ Lê Thần dính phía sau anh, "Bế tôi được không a? Mỹ nữ đi không nổi nữa."
"Đi chết đi, Simon!" (con chồn Simon trong Pumbaa and Simon á)
"Oa... Có cần tuyệt tình vậy không."
Thêm một lần hành động, hoàn mỹ hoàn thành.
...
Việc này chỉ chớp mắt đã qua một tuần, cổ của Lê Thần đã bình phục, bọn họ nhận được liên lạc video từ Kolo.
"Hành động thế nào?" Vinh Kính hỏi.
"Vô cùng thành công." Kolo nói, "Black Scorpion hiện tại đã là đồng sự với hai người, sẽ chấp hành những nhiệm vụ khác, khi cần tôi sẽ để cho họ phối hợp với hai người."
"Còn đám trẻ?"
"Yên tâm đi, đã sắp xếp ổn thỏa, hai bên đều thoả mãn."
"Rõ." Vinh Kính gật đầu tắt video đi, lấy túi nhung màu đen đặt ở trên giường qua, bên trong là kim cương lần trước Tạ Lê Thần tỉ mỉ chọn ra.
"Phải nghĩ cách đưa cho Jeff." Vinh Kính bắt đầu lo lắng làm thế nào gửi đi mà dùng ít sức lại không có kẽ hở.
Lại nghe Tạ Lê Thần chậm rì rì nói, "Không cần đâu."
"Cái gì?" Vinh Kính không hiểu lắm.
"Oáp..." Tạ Lê Thần ngáp một cái, "Một cái túi toàn thủy tinh thì gửi cái quái gì."
"Thủy tinh..." Vinh Kính mở túi nhìn, trợn tròn mắt, kim cương sáng loáng trước kia đã biến thành một đống mảnh thủy tinh công nghiệp.
"Kim cương đâu?" Vinh Kính tóm lấy áo ở Tạ Lê Thần, "Có phải anh đã đánh tráo trong lúc tôi đang tắm không?!"
Tạ Lê Thần cười, "Ai nha, cậu kích động cái gì..."
"Kim cương đâu?" Vinh Kính đè y hỏi.
Tạ Lê Thần thở dài, lấy một kẹp văn kiện từ trên sô pha trên đưa cho anh.
Vinh Kính nghi ngờ mở văn kiện xem, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, "Quỹ?"
"Ừ." Tạ Lê Thần đóng tạp chí lại, "Một đống kim cương mà thôi, cuối cùng cũng dùng hết ... Thế nhưng lập một cái quỹ thì không giống, hơn nữa còn có thể thúc đẩy tài chính, tôi đã mời chuyên gia lưu ý rồi, yên tâm đi, sau này đám trẻ kia đều có cơm ăn, thông minh còn có thể lên đại học."
Vinh Kính ném trả văn kiện cho y, "Sao không bàn bạc với tôi, tự mình quyết dinh như vậy."
"Loại chuyện nhỏ này, mình cục đồ ăn tôi đối phó là được rồi, làm sao dám làm phiền đến ngài?" Tạ Lê Thần nói kháo quá khứ, chọc chọc thắt lưng anh, "Hoàn toàn thoả mãn chưa? Nhân viên chuyên nghiệp?"
Vinh Kính lườm y một cái, "Cũng tàm tạm."