Triệu Thiên Bình bất chợt nhớ đến câu chuyện lúc nãy, người ta một thân liễu yếu đào tơ có thể náo loạn thiên hạ, là vì sao? Nàng dùng đau thương hóa thành sức mạnh, dùng trí tuệ bản thân chi phối ngoại lực một cách hoàn hảo để đạt được mục đích của mình.
Đúng vậy, nếu trong những trường hợp lực bất tòng tâm có thể nương nhờ ngoại lực, nhưng ở cái nơi cùng hung cực ác này đến ma còn chẳng có thì nhờ ai bây giờ. Nơi này ngoài bản thân Triệu Thiên Bình ra thì nó chẳng thể tìm thấy ai khác có thể giúp đỡ được cả, chẳng lẽ phải nhờ sự trợ giúp của địch nhân, nếu không thì ngoài con người ra còn có thể có thứ gì khác chứ.
“Thứ khác sao? Chờ đã…”
Triệu Thiên Bình bỗng nhiên nghĩ đến một thứ có thể trợ giúp mà từ trước đến giờ nó đều chối từ, đó sính là hàn khí. Hàn khí trong núi này có thể tăng cường khả năng hồi phục cũng như sức chiến đấu, nhưng Triệu Thiên Bình lại dùng ý chí cứng cỏi của mình để ngăn chặn sự đồng hóa từ đó mà sự trợ giúp này, hơn nữa do sự đấu tranh không ngừng nghỉ trong tâm trí mà bị sự đau đớn khó chịu liên tục hành hạ. Nếu bây giờ nó có thể giải quyết chuyện này thì sức chiến đấu có thể tăng gấp bội phần.
Nhưng vấn đề là nếu thả lỏng cho hàn khí này xâm nhập rất có thể sẽ đánh mất đi tâm trí của mình, hơn nữa, hàn khí này lại xuất phát từ chính kẻ địch, sẽ chẳng có ích gì nếu sự đánh đổi này biến mình thành một kẻ nô lệ của dục vọng.
Nhưng nếu không thử thì nó còn cách nào khác, bỏ trốn ư, không, sẽ không bao giờ.
Dù có hung hiểm như thế nào đi nữa nó vẫn phải thử, nó muốn “hóa đau thương thành sức mạnh”, muốn đột phá cực hạn bản thân ngay chính lúc này để tìm ra sinh lộ, hơn nữa nó tin tưởng bản thân mình, tin tưởng rằng mình sẽ giữ được một tia chấp niệm về sự tốt đẹp trong chính bản thân mình.
Hít một hơi thật sâu, Triệu Thiên Bình quyết định thả lỏng tâm thần.
Dây thần kinh căng cứng của nó đột nhiên nới lỏng, sự gắng gồng thích nghi chịu đựng được buông tha. Phòng tuyến tâm thần kiên trì một thời gian dài nhanh chóng sụp đổ.
U…u…u…
Tâm trí Triệu Thiên Bình dần dần tràn lan những ham muốn rồ dại không kiểm soát, quả thật không thể kiểm soát được vì nó cảm nhận được đó không phải là suy nghĩ mà hàn khí áp đặt cho bản thân mà chính là những thứ mà tận sâu thẳm trong tâm hồn nó vẫn luôn khao khát. Chẳng qua trước đây chỉ là những ý nghĩ thoáng qua chưa có cơ hội hiển lộ nhưng giờ giống như được kích thích mà hoàn toàn bộc phát và trở nên điên rồ.
Như nó đã từng khao khát vòng tay yêu thương của cha mẹ thì giờ ý nghĩ đó trở nên nguy hiểm hơn khi nó biến tướng thành sự ghen ghét tột bực khi nghĩ về sự hạnh phúc của người khát với ham muốn tột bực muốn phá hủy nó để tìm cảm giác hả hê và công bằng cho bản thân mình. Sự thích thú một thứ gì đó biến hóa thành sự tham lam tột độ tất cả mọi thứ hiện hữu và muốn biến chúng thành của riêng một mình mình, tất cả tất cả phải là của mình, nếu có kẻ phủ nhận thì phải chết. Cảm giác được thống ngự tất cả, cảm giác được là trung tâm của thế giới, cảm giác sở hữu mọi thứ,…khát khao biến những cảm giác thỏa mãn đó thành sự thật tràn ngập suy nghĩ của Triệu Thiên Bình.
Hàng đống những sự thay đổi như con quỷ muốn nuốt trọn cả tâm hồn, nó không những đem lại những sự biến tướng không tưởng mà còn khiến bản thân cảm nhận được sự sung sướng khi tận hưởng những suy nghĩ điên rồ đó.
Cảm giác đầy kích thích.
Sự dễ chịu đầy hưởng thụ.
Cảm giác không tệ.
Đầu óc trở lên loạn thất bát tao nhưng tâm trí nó vẫn giữ được sự bình thản không ngờ. Nó nhận ra những dục vọng này dù đen tối nhưng rất trần trụi, khiến nó hiểu được chính bản thân mình.
Những ham muốn tầm thường thật ra chẳng có gì xấu, vấn đề nằm ở chỗ làm sao đạt được mục đích để thỏa mãn dục vọng mà thôi. Có người chọn nỗ lực phấn đấu, có kẻ lại ưa thích hưởng thụ thành quả của người khác.
Hàn khí này không những kích thích sự tham muốn của con người, nó còn đưa đẩy tâm trí họ vào con đường sa ngã, khuếch đại sự tà ác trong con người lên cao nhất, mà đỉnh điểm là sự giết chóc để đạt được mục đích.
Ham muốn giết người không phải vì nó chưa từng tạo sát nghiệp mà không có, thứ ham muốn bẩn thỉu đó tồn tại sâu đến nỗi chính nó cũng chẳng nhận ra. Thực chất ý nghĩ nó vẫn luôn tồn tại trong đầu, khi căm ghét một ai đó, khi tham muốn, thậm chí mong muốn bảo vệ một thứ gì đó cũng khơi gợi lên sát ý trong lòng người, đó là nói về đồng loại, còn với giống loài khác thì đơn giản hơn nhiều vì nó đã nằm sẵn sâu trong bản năng như một phần của sự sống. Giết hay không giết không nằm ở suy nghĩ, mà nằm ở hành động, kẻ không sát sinh một là vì không muốn, hai là vì không dám. Những kẻ nhát gan có sát tâm nhưng không dám hành động thì chẳng nhắc đến làm gì, còn những người không muốn giết chóc lại có hàng đống lí do khác nhau.
Triệu Thiên Bình không muốn giết chóc đơn giản là vì nó yêu sự sống. Trong muôn vàn những ham muốn tột bực thì nỗi trội nhất là ham muốn được sống, sự sống đối với nó chính là giá trị to lớn nhất, xinh đẹp nhất mà nó muốn chiếm hữu. Không chỉ là bản thân mình sống, mà đẹp khi cảm nhận được sự sống tồn tại xung quanh mình.
Sinh mệnh được tạo ra là điều gì đó thiêng liêng cao quý, dù chỉ là một sinh vật nhỏ nhoi nhưng sinh mệnh của chúng lại góp phần tạo ra một thế giới sinh động và đầy đẹp đẽ.
Những suy nghĩ dần dần lắng đọng và an tĩnh trở lại. Khoảnh khắc tưởng sóng gió ngập trời, tưởng chừng sẽ đọa lạc trong vôn hạn sát ý lại trôi qua một cách nhanh chóng chỉ vì nó là một kẻ “ham sống” tột bực.
Triệu Thiên Bình bất giác bật cười.
Tâm trạng thoải mái nhưng nó cũng không nhàn rỗi gì, khoảnh khắc thả lỏng tâm trí nói thì lâu nhưng chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, tay nó vẫn đang chật vật băm bổ vào thanh kiếm kia.
Rốt cục thì nó vẫn thất bại trong việc tìm kiếm lực lượng từ hàn khí. Nhưng nó lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi trong tâm trí không còn sự đấu tranh mệt mỏi như trước nữa, ít ra đó vẫn là một thu hoạch lớn, giờ nó có thể thảnh thơi hơi trong việc suy nghĩ đối sách.
Hơn nữa Triệu Thiên Bình hiểu ra việc nương nhờ ngoại lực không phải là đúng đắn, dù có qua được khó khăn nhất thời nhưng sẽ biến chính mình thành kẻ lệ thuộc thậm chí là nô lệ.bg-ssp-{height:px}
Triệu Thiên Bình lựa chọn một lối kích thích khác, tự khiến bản thân thành điểm tựa, lấy những ham muốn của chính mình làm động lực để thúc đẩy tiềm năng đột phá.
Kẻ địch trước mặt không còn là núi tảng khó qua nữa mà trở thành một thách thức, thách thức dù có khó khăn đến đâu nhưng nó tin tưởng mình có thể vượt qua được.
Chiêu đi chiêu lại, tất cả những gì Triệu Thiên Bình có thể tổng kết ra là kẻ địch luôn nhanh hơn mình, muốn chống lại chỉ còn cách phải nhanh hơn đối phương mà thôi. Nhanh ở đây không phải là ra đòn nhanh hơn mà là suy nghĩ nhanh hơn, nắm bắt nhanh hơn để nắm tiên cơ trong chiêu thức, từ đó hướng đến cân bằng trong giao thủ. Điều đó có thể gọi là đọc chuyển động của đối thủ trước khi hắn tung ra chiêu thức để đưa ra ứng phó trước, nhưng phải đúng lúc, nếu đưa ra ứng đối quá sớm đối thủ sẽ dễ dàng biến đổi chiêu thức, như vậy càng nguy hiểm hơn. Điều này không hẳn là nó tự tin đầu óc linh hoạt hơn, đúng ra đó là một sự đánh cược, đem thứ tốt nhất mình có ra để được, như vậy nó mới có cơ hội thắng.
Muốn bức cơ thể đến giới hạn, nó lại thay đổi từ phòng thủ sang tấn công. Lối đánh tấn công như vũ bão, thô tục một chút thì phải gọi là như chó điên cắn càng, dù kẻ địch có hùng mạnh đến đâu khi gặp phải một con chó điên như vậy cũng phải e dè.
Dù hành động như điên dại nhưng Triệu Thiên Bình vẫn phải đảm bảo tâm trí mình tỉnh táo ở mức độ cao nhất, từng bước từng bước dạo chơi bên bờ vực sinh tử, thúc ép cơ thể đột phá cực hạn. Nhanh và chuẩn xác. Liên hoàn chiêu thức này nó chưa bao giờ sử dụng, thậm chí đến lúc xuất chiêu nó mới kịp nghĩ đến tiếp theo phải đánh như thế nào, não bộ hoạt động hết công suất để tính toán đòn tấn công tiếp theo, tâm trí và bản năng dần dần hòa hợp thành nhất thể, kiếm kiếm liên tục, chiêu chiêu tiến công không góc chết.
Kiếm ảnh vun vút ngân vang lanh lảnh, hoa lửa tung tóe.
Những đòn tấn công không còn đơn thuần là va chạm vào kiếm mà còn nhắm đến những mắc xích yếu nhất trên chiến giáp của đối phương. Thần kiếm có thể từ từ hao mòn, nhưng phòng thủ của đối phương phải phá vỡ trước đã, nếu để một kẻ bản lĩnh cao cường như Hộ kiếm giả một khi đã thích ứng với lối đánh điên loạn này rồi lật ngược tình thế đổi thủ thành công thì kết cục chờ đợi nó sẽ chẳng hay ho gì.
Chiến giáp dù chắc chắn nhưng không phải hoàn hảo, qua từng đòn từng đòn tấn công của Triệu Thiên Bình dần dần rơi ra từng mảnh, sau cùng rốt cục cũng tứ phân ngũ liệt. Đó là thành công, nhưng đổi lại Triệu Thiên Bình cũng gần như kiệt quệ, điên cuồng tấn công lợi hại thật đấy, nhưng hao phí sức lực thật sự quá nhiều, mà đối thủ cũng chẳng phải kẻ ngồi không cho đánh, thế nên trên người nó cũng đã ngang dọc những dấu kiếm đỏ thẫm.
Triệu Thiên Bình thở dốc từng hồi khó nhọc, đau đớn và mệt mỏi, tất cả sức bình sinh của nó đều được mang ra sử dụng, nó gần như kiệt quệ, nhưng nó không được dừng lại, mục đích cuối cùng chưa hoàn thành, nó phải cố gắng.
Từng kiếm từng kiếm thật va đập với nhau thật nặng nề, Triệu Thiên Bình vẫn giữ nguyên lối tấn công mạnh mẽ bất chấp hậu quả, còn hộ kiếm giả vì chiến giáp đã hỏng trở nên e dè hơn. Nhưng một thân bản lỉnh của gã không phải nói chơi, chiêu chiêu phòng thủ kín kẽ không một chỗ hở, trên người gã chẳng hề đổ chút máu, gã vẫn còn dư lực nhưng không vội phản công, gã đang chờ đợi Triệu Thiên Bình suy yếu nhất sẽ ra tay kết liễu. Gã cũng chẳng việc gì phải vội, vì bản lĩnh quá cao nên khó mà có được một đối thủ để đối luyện, đối với gã thì Triệu Thiên Bình cũng là đá mài đao rất tốt, tốt đến không ngờ, vượt xa những gì gã có thể tưởng tượng, hơn nữa, gã có thứ khiến mình tự tin sẽ không thua.
Nhưng mọi thứ thường không như tính toán.
Triệu Thiên Bình với những cú vụt kiếm cật lực, những bước di chuyển khó khăn dần dần bình ổn trở lại, và nhanh hơn.
Hộ kiếm giả bỗng thấy không ổn, đối thủ bỗng dưng khôi phục một cách kì diệu, càng lúc càng trở nên khó chơi. Bằng chứng là kiếm của hắn có cảm giác không theo kịp được nữa, không phải đối thủ trở nên nhanh hơn mà do những cú va chạm đã có lực hơn, khiến hắn phải chống trả vất vả hơn.
Triệu Thiên Bình cuối cùng cũng có lựa chọn đúng đắn, nó quả thật từ trong hiểm cảnh mà lột xác đột phá. Sức lực trở nên mạnh mẽ, tốc độ cũng có đôi chút cải thiện, khiến nó từ thế “điên cuồng” cân bằng trở thành chiếm thượng phong. Nhưng dù vậy chiến đấu trước mắt vẫn rất gian khổ, nó biết cảm giác hồi phục mạnh mẽ này chỉ là tạm thời do sự đột phá mang đến, thực ra năng lượng trong người nó chẳng còn nhiều lắm. Bằng chứng là dù nó đang hung hăng thật đấy, nhưng đã bắt đầu cảm nhận được sự hư thoát trong cơ bắp. Mọi chuyển động của nó bây giờ là thiêu đốt bản thân để làm động lực, nó phải cố gắng kéo dài thời gian mạnh mẽ này thêm lâu nhất có thể, như vậy mới mong chiến thắng được.
Đốt cháy lên tiềm năng vô hạn, đốt cháy lên sinh mệnh nhỏ nhoi, vượt qua tất cả.
Hộ kiếm giả càng đánh càng cảm thấy áp lực tăng vọt, từ tâm thái khí định thần nhàn dần dần rơi vào thế chống đỡ vất vả. Có thể nói từ lúc bắt đầu giao đấu với đứa trẻ trước mặt hắn đã bị đưa đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác một cách bất đắc dĩ. Chưa bao giờ trong đời hắn gặp một đứa quái thai đến vậy, cũng có thể gọi là quái tài đến vậy. Trong thời gian giao chiến ngắn ngủi mà đối thủ trước mặt hắn có sự thích nghi kinh người, những tưởng có thể dễ dàng tiêu diệt mầm mống nhỏ nhoi này nhưng không ngờ lại bị ép buộc rơi vào tình thế bất lợi như thế này.
Điều đáng sợ nhất ở đối thủ trước mặt là sự tiến bộ kinh người trong chiến đấu, hắn có thể cảm nhận rõ ràng trong sự cuồng bạo tấn công tưởng chừng như không suy nghĩ lại ẩn chứa sự tính toán tinh tế đến không ngờ. Những chiêu thức tấn công loạn nhịp tưởng như sẽ mở ra sở hở chết ngưởi nhưng thật ra hắn không có cơ hội để phản công vào sơ hở đó, dù rõ ràng trước mặt là những điểm yếu chết người, nhưng lúc này hắn đã có cảm giác thấy mà không sờ được, thật sự lực bất tong tâm.
Nếu tình thế này tiếp tục kéo dài, chưa biết đối thủ lúc nào sẽ kiệt lực nhưng mình chắc chắn sẽ bại thua không thể nghi ngờ. Hăn không thể để tình trạng bất lợi này tiếp tục kéo dài.
Hộ kiếm giả từ nhỏ đã được mệnh danh là kì tài võ học trăm năm mới thấy, nhưng hắn không lưu danh giang hồ vì khi tài năng hiển lộ hắn đã được một vị võ học đại sư thu nhận làm đồ đệ rồi đưa vào núi sâu tiềm tu. Trong quãng thời gian hắn lớn lên, đối thủ luyện công hằng ngày của hắn chính là đủ chủng loại thú dữ, trên núi có gấu có cọp, đôi khi là một đàng ác lang khát máu, dưới nước là cự ngạc, chiến đấu vừa để luyện công vừa để sinh tồn khiến bản năng của hắn vô cùng mạnh mẽ. Sư phụ hắn vừa là bậc thầy kiếm thuật, vừa tinh thông rất nhiều loại võ công của binh khí khác, một thân võ học cả đời đem truyền dạy cho hắn không sót thứ nào.
Đến khi sư phụ mất, hắn quay trở về gia đình chờ đợi thời cơ quật khởi. Rốt cục trời không phụ người, những tưởng phải mất rất lâu để kiến công lập nghiệp thì thời đại hắc ám lại ập đến, với kẻ phàm phu tục tử đó là tai họa ngập đầu, nhưng với hắn, với những kẻ như hắn thì đó là cơ hội để quân lâm thiên hạ.
Với hành trang là bảo giáp đặc chế, hắn một đường thằng tiến, gặp đâu chiến đấy, không một lần thất bại, cuối cùng hắn cũng đạt được thần kiếm công nhận.
Chẳng ngờ lại nhảy ra một đứa còn hôi sữa lại có thể ép buộc hắn rơi vào tình cảnh không ngóc đầu lên được. Đây hơn hết là một sự sỉ nhục nghiêm trọng, hắn một kẻ được cho là đệ nhất thiên tài, qua trăm cay nghìn đắng khắc khổ tu luyện lại bị thất thế trước một đứa hỉ mũi chưa sạch.
Một thức Đoạn Trường Hà chém ra cực kì mạnh mẽ đẩy lùi Triệu Thiên Bình, Hộ kiếm giả tung người thối lui lại bảy bước, hắn gằn giọng:
- Chơi đùa đến đây là hết, ta sẽ cho ngươi biết hậu quả khi mạo phạm đến bổn tọa!
Nói đoạn, hắn lật tay nắm chặt chui kiếm rồi dùng sức cắm thẳng xuống mặt bình đài, đồng thời tay trái đặt lên lưỡi kiếm vuốt mạnh khiến máu xộc ra thấm đẫm lưỡi kiếm. Tức thì trong động nổi lên cuồng phong, huyết khí trong động lập tức quay cuồng rồi nhanh chóng tụ tập vào thân Hắc long kiếm với tốc độ khủng khiếp. Thân kiếm dần dần chuyển sang màu máu. Hộ kiếm giả hét lớn:
- Thần kiếm, đã tới lúc cho thế gian được chứng kiến sức mạnh vô địch của ngươi, hãy thức tỉnh!