“Âm phong loạn thiên, huyết sát đọa linh, ám văn diệt thế, đó rốt cục là thứ gì?”
Triệu Thiên Bình xoa xoa viên đá thô rốp trên tay.
“Còn đây lại là cái giống gì, có ai giải đáp giúp tôi hay không?”
Một đống những thứ chẳng biết bỗng nhiên ập đến, tự nhiên lại mọc đâu ra cái trọng trách mà bản thân nó cũng chẳng hiểu ra làm sao. Điều duy nhất mà Triệu Thiên Bình cảm nhận được ngoài sự mơ hồ đó là có chút áp lực, mà áp lực đến nhường nào thì một đứa trẻ mới lớn thực sự khó mà hình dung được, cảm giác như có ai đó muốn cướp đi những thứ của mình, có lẽ vậy, cũng mới chỉ vậy mà thôi. Dù chưa biết lần đường nào nhưng nó cũng hiểu nếu những gì bà lão vô danh nói là đúng thì thế giới này sắp chìm vào nguy cơ diệt thế, mà bản thân nó phải làm điều gì đó để vãn hồi, để giữ lại những gì thuộc về bản thân mình.
Một đứa trẻ vừa bước vào con đường tu luyện như nó liệu có đủ sức hay không. Nó quá thiếu thông tin, chẳng biết mình còn bao nhiêu thời gian, mà thực ra thì ngoài cái tam tai kia thì chỉ còn mỗi cục đá này, toàn bộ những thứ còn lại đều là hư vô mờ mịt, lại “cần bản thân tự mình tìm hiểu”.
Lại “tự mình”, dù Triệu Thiên Bình vốn tò mò ham học nhưng cái gì cũng phải “tự mình” thì thật sự là bực bội. Nó không biết bắt đầu từ đâu, phải làm gì, nói chung là mù tịt. Nhưng muốn tránh cũng không được, dù nó có muốn hay không thì tai họa trước sau rồi cũng đến. Dù những thứ liên quan đến nó trên thế giới này ít đến dáng thương thì vẫn đáng để nó ra sức bảo vệ, thôi thì kệ, làm người bình thường cũng tốt, làm anh hùng cứu nhân độ thế cũng được, nó vẫn là nó thôi, đến đâu thì hay đến đó vậy, nếu mọi người đã thích nói đến duyên thì mặc cho duyên số định đoạt đi.
Gạt lại những thắc mắc không lời giải, Triệu Thiên Bình phải tìm cách thoát khỏi nơi này đã. Nó đã không còn là căn phòng rộng lớn mà trở thành một đống đổ nát trong thoát chống. Phủi đi bụi đất bám đầy trên người, Triệu Thiên Bình sử dụng Hỏa cầu thuật để soi sáng nơi này.
Bụi đất lắng xuống để lại một cái động lớn, theo ánh sáng le lói của đốm lửa, Triệu Thiên Bình nhận ra mọi thứ đều tàn lụi chỉ để lại tảng đá mà nó nằm trước đó là không thay đổi. Lần mò hồi lâu rốt cục nó cũng tìm được một cái hang bụi đất tung tóe, chắc là do sự sụp đổ lúc nãy mà cũng trồi ra, có lẽ đây là lối ra.
Vì là lối đi duy nhất nên Triệu Thiên Bình cũng chẳng đắn đo nhiều, nó chờ bụi đất bay đi rồi bước vào. Sau vài bước chân bằng phẳng, lối đi bỗng nhiên trở thành dốc đứng, nhưng điều này càng làm Triệu Thiên Bình yên tâm, có lẽ đây chính là lối dẫn lên.
Giờ thì leo lên, hang sâu hun hút, nhiều chỗ khúc khuỷa kinh người, may mà giờ Triệu Thiên Bình đã có một thân bản lĩnh hơn xa phàm nhân nên hang động này không làm khó được. Thế nhưng cũng mất đến nửa ngày công phu nó mới nhìn thấy ánh sáng mặt trời đủ biết cái hang này sâu đến mức nào.
Trèo ra khỏi hang nhìn lại mới biết, hóa ra miệng ra lại nằm ẩn dưới một gốc cây cổ thụ, có cây cỏ rậm rạp phủ quanh, thường thì ở đây chẳng có gì, nhưng giờ thì sụp ra một cái hang to tướng. Quan sát xung quanh một chút, Triệu Thiên Bình nhận ra nới này chính là chỗ trước kia bị đập mặt vào cành cây, nó bèn nhìn về phía sau, đó chắc là nơi đã diễn ra trận chiến trước đó.
Trở lại chỗ cũ nhưng dấu tích chiến đấu dường như đã bị xóa sạch, nó còn nhớ những thân cây to lớn bị cắt ngang thân nhưng giờ lại chẳng thấy đâu, chỗ gốc cây trước đây đã thay thể bằng một cái cây khác, tuy không phải cổ thụ nhưng cũng vài năm tuổi. Triệu Thiên Bình thầm nghĩ kẻ kia cũng thật khổ tâm, khi không tìm thấy mình chẳng biết gã sẽ làm trò gì nữa, nên cẩn thận thì hơn.
Nghĩ vậy nên nó một đường trở về sơn phong, vừa đi vừa cẩn thận quan sát, may mắn là cũng chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng Triệu Thiên Bình biết sự việc chưa dừng lại ở đây, theo lời bà lão vô danh thì Lưu Vân Tông ắt sẽ gặp một kiếp nạn lớn, không biết thứ gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Việc đầu tiên sau khi trở lại là đến chỗ Lưu Vân thư viện hy vọng gặp được Ngũ sư huynh luôn là khách quen ở đây. Quả nhiên khi tiến vào thư viện thì gặp ngay hắn đang đứng trò chuyện với vị Tô Lan sư tỷ kia, có vẻ đang trao đổi với nhau về tâm đắc phù trận.
Thấy Triệu Thiên Bình tiến vào, Tô Lan khẽ chào hỏi như bình thường, còn Độc Cô Truy Dương thì ban đầu vô cùng kinh ngạc sau đó liền chạy đến trước mặt giữ chặt hai vai nó lắc qua lắc lại nhìn ngang nhìn dọc một hồi mới vui mừng nói:
- Đúng là Tiểu sư đệ, mấy tháng qua đệ đã đi đâu vậy, sư huynh đệ chúng ta lo muốn chết rồi đây?
Triệu Thiên Bình bị giật muốn choáng váng đầu óc nhưng nội tâm thì cảm thấy ấm áp, những người quan tâm nó như vậy thật không nhiều, nhưng cũng đáng cho nó trả giá để giữ gìn. Triệu Thiên Bình lấy lại thăng bằng rồi gãi đầu cười:
- Thật xin lỗi sư huynh, đệ bị rơi vào một cái hố rồi bất tỉnh ở đấy, may mà vẫn chưa bị gì.
Độc Cô Truy Dương quay lại vẫy tay từ biệt với Tô Lan rồi kéo Triệu Thiên Bình đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Nếu không phải sư phụ đã tính toán nói đệ không có gì nguy hiểm thì chắc chúng ta đã lục tung cả Lưu Vân Phong lên rồi đấy, đệ cũng thật là, yên ổn tu luyện thì không chịu lại thích chui xuống hạ sơn lăn lộn làm gì không biết.
Triệu Thiên Bình cười ngại ngùng:
- Đệ cũng chỉ là muốn tăng tiến năng lực giao đấu thôi mà. À huynh vừa nói là sư phụ đã xuất quan rồi sao?
Độc Cô Truy Dương gật đầu vui vẻ:
- Đã. Người không chỉ xuất quan mà tu vi còn đột phá rất lớn, bây giờ đã là một Đại thần thông tu sĩ thuộc lớp bản lĩnh cao nhất trong môn phái rồi đấy.
Độc Cô Truy Dương có thể nói gần đây tâm trạng tốt, lại gặp được Triệu Thiên Bình trở về lại càng vui vẻ hơn nên chẳng còn bộ dáng điềm tĩnh thường thấy nữa. Triệu Thiên Bình cũng được vui vẻ lây, nhưng nó nghĩ nên báo cáo việc lần trước cho sư phụ bèn nói:
- Huynh có thể đưa đệ đi gặp sư phụ được không, đệ có việc cần báo cáo với người.
Độc Cô Truy Dương gật đầu đống ý rất nhanh:
- Tất nhiên là được, sư phụ hẳn cũng rất muốn gặp đệ đấy. May cho đệ là sắp diễn ra Tam luận hội nên sư phụ mới không đi đâu đấy. Mà đệ tu luyện ra sao rồi?
Triệu Thiên Bình ngẫm nghĩ lại chút thành tựu phù trận không đáng kể của mình rồi cười:
- Cũng chẳng tiến bộ lắm, chắc thiên phú của đệ không được tốt. À phải rồi, còn bao lâu là đến đại hội?
Độc Cô Truy Dương mở to mắt nhìn nó:
- Một tháng rưỡi nữa thôi, đừng nói đệ đã quên đấy chứ?
Triệu Thiên Bình gãi đầu ngượng ngùng:
- Do đệ bị ngất lâu quá nên chẳng còn biết thời gian là gì nữa? Chỉ còn hơn tháng nữa? Nhanh thật.
Triệu Thiên Bình thầm nghĩ hóa ra mình ở trong mộng cảnh lâu đến vậy. Còn Độc Cô Truy Dương thì vỗ trán:
- Chậc, ta quên. Chỉ còn một tháng rưỡi nữa thì tính sao nhỉ. Chắc phải bỏ qua phần phù trận và cờ trận để tập trung chiến trận thôi. Dù sao đây cũng là thứ có giá trị nhất, hy vọng thời gian còn lại đủ để chúng ta luyện tập.
Triệu Thiên Bình gật đầu đồng ý, nó còn phải tĩnh tâm lĩnh ngộ Mộng cảnh, còn phải luyện Diễn thiên thần thuật, phù trận còn có thể nghiên cứu thêm chứ cờ trận thì chắc bỏ qua, rồi còn phải bỏ ra thời gian trui rèn mộc nhân trận nữa. Nghĩ đến thời gian sắp tới không còn dư giả gì để nghỉ ngơi thực sự là cực hình, nhưng như vậy cũng được, hiện giờ nó cũng chẳng muốn nghỉ ngơi.
Triệu Thiên Bình chần chừ một lúc rồi hỏi:
- Trong thời gian đệ vắng mặt không biết trong tông có xảy ra chuyện gì không?
Độc Cô Truy Dương lắc đầu:
- Chuyện gì là chuyện gì, mọi người chỉ tu luyện và tu luyện thì có chuyện gì chứ. À đúng rồi, tháng trước có một việc lớn xảy ra đấy.
Triệu Thiên Bình thầm nghĩ chẳng lẽ khi mình mất tích lại xảy ra việc nghiêm trọng nữa sao, có lẽ vị sư huynh kia mất mạng dưới núi đã kinh động mọi người. Độc Cô Truy Dương thì tiếp tục kể:
- Không biết tông môn ta vào đời này gặp thịnh thế ra sao, mà vừa tiến cử một Tiên căn thiên phú lại gặp ngay một dị linh căn thiên phú hiếm có, quả thật là cực kì may mắn.
Triệu Thiên Bình ngạc nhiên, là dị linh căn thiên phú chứ không phải chuyện kia sao, nhưng nghĩ lại kẻ kia dọn dẹp chiến trưởng tỉ mỉ đến thế chắc cũng không dại gì để lại xác vị kia, mà một đệ tử trúc cơ ra ngoài vài ba tháng không về thì chẳng có gì là lạ cả, tông môn sẽ chẳng để ý. Nhưng hắc y nhân kia lại để xổng mình, chẳng lẽ gã nghĩ mình đã chết sao, nếu không trước sau gì chuyện này trong tông cũng biết, tại sao gã lại vất vả như vậy, thật sự đáng ngờ.
Triệu Thiên Bình không nhắc đến chuyện kia, chỉ tùy tiện hỏi:
- Dị linh căn sao, rất quý báu sao?
Độc Cô Truy Dương tỏ vẻ ao ước:
- Thông U Nhãn, đây là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, trăm vạn năm mới xuất hiện một lần, không ngờ lần này trong tông môn sinh ra một hài tử lại mang thiên phú này trên người.
Triệu Thiên Bình mắt tròn xoe:
- Thông U Nhãn, thật là Thông U Nhãn!?bg-ssp-{height:px}
Độc Cô Truy Dương gật đầu chắc nịch:
- Không khác gì trong cổ văn miêu tả, xuất sinh có cửu u dẫn lối, thần quang thối lui, âm phong mãn thiên, cửu nhật vụ ám. Dị tượng đó tràn ngập cả tông môn, không thể nào sai được.
Lúc này Triệu Thiên Bình mới dám tin. Cũng không trách nó bất ngờ như vậy, Thông U Nhãn nó đã từng đọc qua, là thần nhãn nơi cửu u nhập thế, trăm vạn năm khó xuất hiện một lần, được ghi nhận là có thể xuyên thấu mọi bí mật của trời đất, thông tường quá khứ, biết trước tương lai, dưới con mắt này không có gì là bí mật cả.
Càng nhớ lại, Triệu Thiên Bình dần thay cảm giác kinh ngạc thành kinh hãi. Nếu thật sự như trong ghi chép thì chẳng lẽ đây chính là khắc tinh của nó sao, nó có bí mật kinh hồn, mà thứ Thông U Nhãn đó lại dễ dàng vạch trần tất cả, chẳng phải muốn nó cùng đường sao. Đây là điều may mắn tốt lành với tông môn nhưng lại là xui xẻo cùng cực với bản thân nó. Mặt nó méo xệch đi.
Độc Cô Truy Dương nhìn nó cười nhăn nhó nên quan tâm hỏi:
- Đệ có gì không vui sao?
Triệu Thiên Bình lắc đầu cố gắng nặng ra nụ cười:
- Vui chứ, đệ sao không vui được, thật sự là đáng mừng mà.
“Mừng muốn khóc luôn ấy chứ”. Triệu Thiên Bình thầm bồi thêm một câu, tâm trạng có chút thoải mái bỗng nhiên mất sạch. Lại thêm cái câu “âm phong mãn thiên” làm nó bất giác lại nhớ đến tam tai trước đó, chẳng lẽ Thông U Nhãn chính là một trong tam tai, nhưng khác nhau chữ “mãn” và chữ “loạn”, có thể không, nếu không phải thì tại sao lại trùng hợp như vậy. Thật khổ não. Triệu Thiên Bình tạm thời gạt Thông U Nhãn kia sang một bên, dù sao nó mới là đứa trẻ sơ sinh mới đầy tháng, vẫn chưa thể kết luận được gì,.
Một lát sau hai người mới quay về Vân Trung Cư, Triệu Thiên Bình thì tiếng thẳng về phòng nghỉ của sư phụ nó.
- Con đã trở lại rồi đấy à.
Giọng nói từ tốn của Bạch Vân Chân Nhân vang lên, tuy vẫn già nua nhưng không còn khàn đặc như trước mà đong đầy sức sống. Triệu Thiên Bình hiểu đó là do sư phụ đã đột phá tu vi, gia tăng tuổi thọ, nó cuối xuống hành lễ:
- Đồ nhi bái kiến sư phụ, chúc mừng sư phụ đột phá cảnh giới.
Bạch Vân Chân Nhân nhìn nó hỏi thăm:
- Con đã gầy đi nhiều!
Triệu Thiên Bình tâm thần rung động:
- Cảm tạ sư phụ đã quan tâm.
Triệu Thiên Bình lấy từ trong túi trữ vật ra một thanh kiếm, đó chính là kiếm mà vị sự huynh kia đưa cho nó phòng thân, nay lại dâng trình lên sư phụ:
- Đệ tử có chuyện muốn thưa.
Bạch Vân Chân Nhân thấy mặt nó nghiêm túc thì cũng trịnh trọng hẳn lên, Triệu Thiên Bình tiếp theo đem hết chuyện đã xảy ra với hắc y nhân kể một loạt từ đầu đến cuối.
Gương mặt già nua của Bạch Vân Chân Nhân càng nghe càng cảm thấy nghiêm trọng, khi câu chuyện kết thúc, lão nhận lấy thanh kiếm rồi ngồi trầm ngâm. Triệu Thiên Bình biết lão đang suy nghĩ đại sự nên cũng không dám làm phiền.
Qua một lúc lâu, Bạch Vân Chân Nhân mới cất lời:
- Việc này không được nói với ai, chờ bản môn điều tra xác nhận lại hẵng nói.
Đoạn lão lật tay quăng cho Triệu Thiên Bình một tấm mộc bài:
- Con hãy mang lệnh bài này đến Thần Binh Phường tìm một món binh khí hộ thân, biến cố này không phải dấu hiệu tốt lành gì, con nên ở lại động phủ tu luyện, tốt nhất đừng xuống núi nữa, đề phòng chuyện chẳng may xảy ra.
Triệu Thiên Bình đa tạ rồi lấy lệnh bài ra ngoài. Tâm trạng nó cũng không được thoải mái lắm. Tông môn luôn có đại trận hộ sơn che phủ, có bất kì xâm nhập không mong muốn nào đều có thể tường tận như lòng bàn tay, ấy vậy mà bây giờ lại xảy ra một việc chưa từng có, lại kèm theo nhân mạng, nếu không làm tốt đối phó thì chẳng biết tiếp theo lại kinh biến gì nữa. Theo lời Bà lão vô danh thì đại nạn sẽ xảy ra, có lẽ biến cố tiếp theo sẽ mang tính hủy diệt chứ chẳng chơi. Triệu Thiên Bình bất giác nhìn vào nốt son giữa lòng bàn tay phải, có lẽ nó có thể giúp một tay.
Không cần Bạch Vân Chân Nhân nhắc nhở thì nó cũng muốn quay về động phủ của mình bế quan rồi, kinh nghiệm thực chiến coi như đã đủ. Bây giờ thì trừ lúc luyện tập chiến trận với các sư huynh thì nó chắc chắn sẽ dồn toàn lực vào bế quan lĩnh ngộ.
Vừa đến khu đất của mình, Triệu Thiên Bình đã bất ngờ khi thấy đã có tám người đứng đó, không phải ai khác chính là tám vị sư huynh của mình. Thấy Triệu Thiên Bình trở về, mọi người đều hớn hở hỏi thăm quan tâm, Vũ Thanh Hà là người nhiệt tình nhất còn quàng vai ôm nó một cái thật sâu khiến Triệu Thiên Bình cảm thấy thật sự ấm áp trong lòng.
Sau khi trò chuyện đôi ba câu, Triệu Thiên Bình bèn mời tất cả đến căn phòng nhỏ của mình để uống trà nhưng hầu hết đều có việc nên từ chối, chỉ hẹn vài ngày nữa tập trung diễn luyện chiến trận sẽ trao đổi nhiều hơn, duy nhất một người là Vũ Thanh Hà đi theo nó về nhà.
Căn phòng từ lúc dựng lên đến giờ thì nó mới vào lần thứ hai, bụi bặm phủ đầy, tơ nhện giăng kín lối. Vũ Thanh Hà nhìn mà không nhịn được cảm thán:
- Chỗ ở của đệ chẳng khác gì cái nhà kho ấy, thật không hiểu sao đệ có thể ở đây.
Triệu Thiên Bình ngại ngùng cười trừ:
- Thật ra từ lúc dựng lên đến giờ đệ cũng chưa ngủ ở đây lần nào. Để đệ dọn dẹp, chỉ mất một lúc thôi.
Vũ Thanh Hà lắc đầu khinh thường:
- Không cần, đệ xem ta đây.
Nói đoạn gã vận pháp quyêt rồi thổi ra một đám mây trắng, mây trắng nhanh chóng bay vào nhà rồi lượn qua lượn lại, mây trắng đến đâu thì rác rưởi bui bặm tiêu tán đến đấy, chẳng mấy chốc căn phòng đã sạch sẽ tinh tươm.
Triệu Thiên Bình thầm cảm thấn người tu đạo đến làm việc nhà cũng thật là tiện lợi. Nó vào phòng lấy ấm nước rồi dùng hỏa thuật đun sôi, xong lại pha một ấm trà đem lên cái bàn nhỏ rồi mời Vũ Thanh Hà ngồi xuống.
Vũ Thanh Hà nhìn quanh một lượt rồi chê:
- Cái nơi này của đệ nếu mà mưa xuống chắc chẳng có chỗ để ngủ đâu nhỉ, thật không thấy cái động phủ tu chân nào lại tồi tàn đến mức này.
Triệu Thiên Bình lắc đầu cười:
- Chẳng sao cả, chỉ một mình đệ, cần khang trang đồ sộ để làm gì.
Vũ Thanh Hà cảm khái:
- Ta thì chẳng thể giản dị được như đệ, phải tận hưởng thật sung sướng chứ, cuộc sống được có một kiếp này thôi.
Triệu Thiên Bình vui vẻ cười:
- Thật ra là đệ lười biếng chẳng muốn bỏ công vào làm gì.
Vũ Thanh Hà nghe vậy ngán ngẩm nhìn quanh, bỗng hắn thấy bên ngoài có một khu vườn bèn hỏi:
- Đó hình như là Hỏa Vân Thảo phải không nhỉ?
Nghe tới Hỏa vân thảo Triệu Thiên Bình bỗng giật mình thất thanh:
- Chết cha, đống thảo dược của đệ!