Triệu Thiên Bình được các sư trưởng triệu kiến đến Lưu Vân Điện, mà người hộ tống là Hoàng Gia Bảo. Cưỡi một đám mây, hai người chẳng mấy chốc đã từ Vân Đài lên đến sân lớn trước đại điện.
Đây là lần thứ hai Triệu Thiên Bình đặt chân lên nơi này, vẫn đá xanh chỉnh tề, vẫn vân khí mờ ảo, có điều người thì chẳng thấy đâu. Lưu Vân Tông rộng mà thưa người, thành ra ở đâu cũng thấy vắng vẻ, tính ra số lượng kiến trúc có khi còn nhiều hơn số môn nhân đệ tử.
Cửa điện rộng mở, Triệu Thiên Bình ngó nghiêng ngó dọc theo sau Hoàng Gia Bảo tiến vào. Đại điện rộng lớn nguy nga, so với Thần Binh Phường còn tráng lệ hơn bội phần, có thể nói đây là nơi lộng lẫy nhất mà Triệu Thiên Bình từng được chứng kiến. Song cái thu hút nhất chính là một trận pháp giữa đại sảnh.
Trận phấp ẩn hiện hình ảnh năm lão giả hợp theo ngũ hành phương vị tay liên tục thay đổi ấn quyết, còn miệng thì không ngừng tụng niệm những chú ngữ bí ẩn khiến những triện văn bên ngoài biến ảo khôn cùng tạo thành một quang cầu khổng lồ muốn che lấp cả đại điện. Trong quang cầu đôi khi hiện lên hình ảnh đồi núi, lại có khi biến ảo thành hỏa dương vô tận, đôi lúc thì phiêu phù những đốm sáng như tinh tú trên trời. Quang hoa lưu chuyển mang một sức hút kì lạ khiến tâm thần Triệu Thiên Bình không chịu được mà chìm đắm vào trong đó, mặc dù nó chẳng nhìn ra được gì. Đôi khi giật mình choàng tỉnh vẫn không nhịn được mà lần nữa chìm đắm.
Sau rất lâu, quang hoa phai mờ, quang cầu dần ảm đạm, năm vị lão giả cũng thu pháp tĩnh tọa. Lúc này Triệu Thiên Bình mới có tinh thần đi quan sát đại sảnh, ngoài năm vị lão giả bố trận đang an vị trên năm bồ đoàn giữa đại sảnh thì còn có vài người khác nữa. Chính diện là một thần tuấn nam tử ngồi ở vị trí cao nhất, Triệu Thiên Bình nhận ra đây là chưởng môn Minh Dương Chân Nhân, hai bên ngồi hai vị bạch phát lão giả tương đồng với những người bố trận kia. Bên dưới thì ngồi năm người, trong đó có một vị chính là Bạch Vân Chân Nhân sư phụ của Triệu Thiên Bình, còn bốn vị kia hai nam hai nữ lần lượt là Phong chủ của bốn ngọn núi kia. Trong hàng đệ tử trẻ tuổi chỉ có Hoàng Gia Bảo và người cuối cùng là bản thân Triệu Thiên Bình nó.
Lúc này Bạch Vân Chân Nhân mới vẫy tay gọi nó sang đứng bên cạnh, còn Hoàng Gia Bảo thì tiến về sau ghế chưởng môn.
Triệu Thiên Bình lúc này mới lễ bái sư phụ rồi nhỏ giọng hỏi:
- Ở đây là có chuyện gì thưa sư phụ?
Bạch Vân Chân Nhân không trả lời ngay mà nhìn lên Minh Dương Chân Nhân, khi thấy hắn gật đầu mới thấp giọng kể:
- Trước đây trong tông môn đã có ghi chép cảnh báo về một kiếp nạn liên quan đến sinh tử tồn vong, lần này lại xuất hiện đủ thứ dấu hiệu ứng kiếp nên các vị thái thượng trưởng lão mới liên hợp thôi động Thiên cơ diễn toán tìm ra nguyên căn để suy tính một đường sinh cơ. Mọi người có vài thắc mắc nên mới triệu tập con đến đây.
Triệu Thiên Bình bên ngoài gật gù nhưng trong lòng vẫn căng thẳng, chẳng biết có liên quan gì đến vị vô danh tiền bối kia không. Có điều nghĩ lại bà lão ấy cũng đã cảnh báo mình, chắc hẳn là không sao, nếu không nhắc đến bà lão ấy thì những chuyện khác cũng chẳng cần phải che dấu gì. Nhưng có một số thứ liên quan tốt nhất vẫn nên giấu kín, Triệu Thiên Bình thầm thả lỏng nhưng vẫn sắp xếp lại một số tin tức xem thứ gì có thể nói thứ gì không nên.
Đúng lúc này Hoàng Gia Bảo lên tiếng:
- Triệu sư đệ, chưởng giáo chí tôn có vài điều muốn hỏi đệ được không?
Triệu Thiên Bình đang chìm trong suy nghĩ nghe vậy bỗng giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh gật đầu:
- À vâng!
Rồi nó nhanh chóng tiến đến trước một chút khom người:
- Đệ tử Triệu Thiên Bình bái kiến chưởng môn, bái kiến các vị sư trưởng, không biết đệ tử có thể giúp…à có thể…ừm trả lời cái gì ạ?
Minh Dương Chân Nhân nhìn nó cười:
- Hài nhi không cần quá căng thẳng, ta chỉ có vài thắc mắc đơn giản mà thôi.
Nói đoạn, hắn nhịp tay lên thành ghế một lúc rồi lại nói:
- Trận pháp kia được bố trí tại đó rất lâu nhưng trong chúng ta chẳng ai đủ bản lĩnh để phát hiện, thật không ngờ một đệ tử mới nhập môn như con lại tình cờ phá được. Chẳng rõ là may mắn hay trong này có huyền cơ gì mà ta không hiểu chăng?
Triệu Thiên Bình trong lòng dậy sóng, dù chẳng có hành động hay ý nghĩ mờ ám nguy hại tông môn nhưng trong lòng cất chứa bí mật nên chẳng tránh được thấp thỏm, cũng may nó đã nghĩ ra câu trả lời cho trường hợp này rồi nên cũng khá bình tĩnh mà ứng đáp:
- Một phần chắc là do may mắn ạ. Lúc trước sau khi trải qua giao đấu với hắc y nhân dưới núi thì tron lòng đệ tử luôn cảm thấy kì lạ, sau này khi được sư phụ kể về việc người kia che dấu vết tích thì càng cảm thấy trong việc này có kì quái. Hắc y nhân không trực tiếp hạ sát đệ tử thì không thể nào tin rằng đệ tử đã chết mà tiến hành việc che giấu vết tích tỉ mỉ như thế cả. Lúc đó đệ tử suy đoán hẳn là hắn có một lí do khác một một cái gì đó khác để phải che giấu như vậy nên mới liều lĩnh đi tìm, rồi đến chỗ kia. Cũng may thường ngày đệ tử vẫn hay nghiên cứu huyễn trận nên bước vào khu vực đó thì đột nhiên có cảm ứng nên mới liều mạng tiến hành phá trận. Ai ngờ trận pháp đó không đơn giản như vậy, sau khi ảo trận bị phá thì bên dưới lại xuất hiện một Ẩn linh trận.
Nói đến đây Triệu Thiên Bình liền lục túi trữ vật lôi ra mấy viên Trung phẩm linh ngọc đã hao mòn trong linh trận lúc trước đưa ra rồi tiếp tục:
- Đây là linh ngọc đã bố trí trên Ẩn linh trận trước đó. Lúc đó nếu đệ tử không hấp tấp lấy mấy khối linh ngọc này thì hẳn đã không bị trận pháp công kích, có điều linh ngọc trung phẩm quả thực có sức hấp dẫn…may mà mạng nhỏ vẫn còn…
Càng nói giọng nó càng nhỏ, đến đây Triệu Thiên Bình cũng gãi đầu xấu hổ vì sự tham lam lúc đó của mình. Nhìn điệu bộ tiểu nam nhân của nó mà có mấy vị không nhịn được bật cười.
Một bạch phát lão giả phía sau, chính là một trong năm vị bố trận lúc trước nhìn nó gật đầu:
- Ta đã thôi diễn lại ảo trận kia, quả thật là kì lạ, nhưng ngươi có thể phát hiện ra chứng tỏ thiên phú về mặt trận pháp không tồi chút nào. Một cái nhọt độc như vậy tồn tại cả trăm năm mà không ai phát hiện được, thực sự là thất trách.
Rỗi lão thở dài:
- Nếu phát hiện sớm vài năm thì mọi chuyện đã tốt.
Không khí đại điện bỗng chốc lâm vào trầm mặc, lát sau Minh Dương Chân Nhân mới hỏi:
- Tình hình có phải rất nghiêm trọng hay không?
Vị trưởng lão kia không trả lời câu hỏi ngay mà đắm chìm trong suy tư, một lúc lâu sau lão mới trầm giọng nói:
- Nguy cơ quá lớn, hy sinh là không thể tránh khỏi, chỉ mong qua được một kiếp này…
Đến đây thì lão im lặng, một thái thượng trưởng lão khác lấy ra một quả cầu trong suốt như thủy tinh rồi tụng niệm pháp quyết điểm lên đó, chỉ chốc lát quả cầu nhanh chóng sáng lên rồi tán ra ánh sáng ra khắp đại điện hình thành nên một khung cảnh to lớn.bg-ssp-{height:px}
Hình ảnh một khối như đá chẳng phải đá, như ngọc chẳng phải ngọc đang không ngừng xoay vòng, không ngừng di chuyển với tốc độ cực lớn. Âm thanh già nua của vị trưởng lão kia từ từ vang lên:
- Đây là khối thiên thạch kích cỡ đến vạn trượng từ vũ trụ nhắm thẳng chúng ta mà lao đến. Chưa đầy hai tháng nữa sẽ đâm vào chính đỉnh ngọn Lưu Vân Thiên Phong này. Đến lúc đó, không chỉ là Lưu Vân Tông, chỉ sợ cả Lưu Thiên Đại lục cũng bị san bằng.
Chưa nói đến lực phá hoại, chỉ riêng kích thước của nó đã đủ che lấp Lưu Vân tông rồi. Chẳng bao lâu nữa trên đầu mình sẽ đè lên một ngọn thái sơn theo đúng nghĩa đen, Triệu Thiên Bình chỉ tưởng tượng thôi mà tâm thần rúng động, cả đại điện cũng chẳng ai là không hoảng sợ cả. Không khí càng lúc càng trầm trọng.
- Việc này thì có liên quan gì đến trận pháp trong rừng?
Lên tiếng hỏi chính là phong chủ Chu phong Vân Hà Chân Nhân, một nữ cường giả đích thực. Mọi người trong lòng đa phần cũng có thắc mắc như vậy nên đều ngước mắt nhìn về phía năm vị thái thượng trưởng lão chờ đợi được giải đáp. Nhưng họ chỉ im lặng, người trả lời lại là Minh Dương Chân Nhân, sau một hồi suy tính cặn kẽ hắn mới nói:
- Thời thượng cổ có một kỳ thuật tên là Vẫn tinh triệu hồi do một tông môn thời đó sáng tạo, nhưng môn phái đó lại lợi dụng kỳ thuật này gây chiến tranh hủy diệt khắp nơi nên bị kẻ thù liên thủ tận diệt, diệt đến nỗi tên của môn phái này cũng bị thất truyền. Nhưng người đời vẫn biết đến Vẫn tinh triệu hồi thì nó từng một thời là ác mộng, cũng là thứ duy nhất còn truyền lưu của tông phái này. Trong những ghi chép cổ xưa có truyền lại rằng tông môn này để lại chín mươi chín đạo Vẫn tinh lệnh, mỗi đạo lệnh bài lại có liên kết mới một khỏa tinh thạch lớn nhỏ khác trôi nổi ngoài hư không vũ trụ. Chỉ cần có Vẫn tinh lệnh trong tay là có thể bố trí một trận triệu hồi Vẫn tinh, uy lực hủy thiên diệt địa. Theo thôi diễn của các vị trưởng lão thì khối Thiên thạch kia hẳn là do Vẫn tinh lệnh triệu hồi.
Nói đến đây, Minh Dương Chân Nhân khẽ vuốt mi tâm rồi cười khổ:
- Cũng may đây chỉ là Vẫn tinh lệnh không quá cao cấp nên chúng ta mới còn cơ hội ngồi đây bàn tính, nếu là cái đệ nhất Vẫn tinh lệnh có thể triệu hồi cả một khỏa Thái Dương Thần Tinh thì chúng ta chỉ có ngồi chờ chết mà thôi.
Mọi người trong đại điện nghe vậy cũng cảm thấy buồn cười, có điều chẳng ai cười nổi nên không khí có chút ngượng nghịu. Minh Dương Chân Nhân lại tiếp tục nói:
- Lại nói, trăm năm trước lão Huyết quỷ của Tuyết Thần Cốc sau một chuyến lưu lạc bên ngoài trở về lại dõng dạc tuyên bố muốn san bằng Lưu Vân Tông chúng ta hẳn là do có thứ này làm ác chủ bài.
Thiên Vũ Chân Nhân của Bạch phong lúc này mới hỏi:
- Nói như vậy muốn ngăn chặn tai kiếp này thì phải dùng đến thuật kia, mà bố trí trong rừng là để chúng ta đúng lúc đó không kịp phòng bị mà thất thủ khiến toàn quân bị diệt sao? Hảo thủ đoạn a! Hảo tàn nhẫn a!
Lời này vừa xong, không khí trong điện như trầm xuống, ai cũng cảm thấy có áp lực trong lòng không dễ giải tỏa. Thuật kia là gì, rồi bố trí gì Triệu Thiên Bình nghe cái hiểu cái không, rất tò mò nhưng nó cũng chẳng dám cất lời hỏi trong lúc này.
Các vị thái thượng trưởng lão sau khi thi triển bí thuật xem trộm thiên cơ xong đều cảm thấy mệt mỏi nên tất cả liền nhập định ngay tại tọa kỷ của mình, lúc này chỉ có Minh Dương Đạo Nhân chủ trì tất cả:
- Phát hiện bố trí Hỗn linh trận kia có lẽ là một điều may mắn, dù thiếu thời gian nhưng vẫn đủ để đưa ra đối sách. Chỉ lo là sau đại nạn mọi thứ sẽ khó kiểm soát. Các vị nên tranh thủ thời gian nsuy nghỉ đối sách, đến khi các vị sư trưởng khôi phục chúng ta lại bàn bạc.
Nói đến đây Minh Dương Đạo Nhân liền yên lặng cau mày như đang tính toán điều gì, năm vị phong chủ lần lượt cáo từ. Còn Triệu Thiên Bình dù đi theo sau Bạch Vân Chân Nhân nhưng tâm tư đang đặt lên ba chữ Hỗn linh trận kia, nó biết trận này, không phải là trận gì quá phức tạp, tác dụng là làm nhiễu loạn việc giao tiếp linh lực trong một không gian nhất định.
Bạch Vân Chân Nhân nhìn Triệu Thiên Bình nhíu mày trầm tư thì mỉm cười:
- Con có suy nghĩ gì không?
Triệu Thiên Bình lắc đầu:
- Con không quá hiểu nên chẳng biết phải nghĩ cái gì nữa? Sư phụ, người nói xem đã có tính toán gì để vượt qua đại kiếp chưa?
Bạch Vân Chân Nhân phất tay liền tụ tập một vầng mây xung quanh hai người, vầng mây nhanh chóng ngưng kết xuống dưới chân rồi như một cái phi bàn dần dần nâng hai người lên hướng Hoàng Phong mà bay tới. Vừa bay, Bạch Vân Chân Nhân vừa nói:
- Vẫn tinh lệnh một khi đã bố trí thì chúng ta không có khả năng thay đổi, chỉ còn cách phá hủy mà thôi.
Triệu Thiên Bình bống nhớ đến một thứ rồi mừng rỡ:
- Có phải là Ngũ Linh Thiên Thạch?
Bạch Vân Chân Nhân gật đầu:
- Đó là thứ tốt nhất mà chúng ta có thể sử dụng, tuy nhiên trả giá sẽ là không nhỏ, có khả năng Ngũ Linh Thiên Thạch sẽ bị hủy.
Triệu Thiên Bình nghe vậy thì giật mình rồi hỏi lại:
- Chẳng phải nói Ngũ Linh Thiên Thạch uy lực tuyệt luân có thể hủy diệt cả tinh cầu hay sao, chẳng lẽ đối phó với một khối vẫn tinh lại không đủ?
Bạch Vân Chân Nhân thở dài:
- Mọi chuyện không đơn giản như vậy. Thiên thạch mà tông môn cổ xưa lưu lại đã trải qua luyện chế nên nó càng giống một món pháp khí hơn là một khối vẫn thạch vô tri, uy lực nếu so với một khối thiên thạch bình thường thì dù to hơn chục lần, trăm lần cũng chưa thể so được. Hơn nữa, muốn phá hủy thì dễ, nhưng muốn ngăn chặn sự phá hoại không phải dễ. Nếu chỉ là công kích bình thường, khối thiên thạch lớn sẽ vỡ thành hàng ngàn hàng vạn tiểu thiên thạch khác và vẫn bị khống chế bởi Vẫn tinh lệnh, lúc đó hậu quả vẫn là không thể tưởng tượng. Nên chỉ có một cách, phá hủy hoàn toàn, khiến thiên thạch tan thành tro bụi mới tránh được sức phá hoại về sau. Một kỳ thuật hoành hành thượng cổ không thể xem thường được.
Nói đến đây lão lại thở dài, rồi mới tiếp tục với giọng điệu có chút tang thương:
- Chỉ có tự bạo Ngũ Hành Linh Thạch mới mong hóa giải kiếp nạn này.
Triệu Thiên Bình im lặng không nói. Ngũ Hành Linh Thạch tự bạo, uy lực lớn khó thể tưởng, chắc hẳn sẽ hủy diệt vẫn tinh tan thành tro bụi. Nhưng lời chưởng môn nói lúc nãy vẫn còn văng vẳng bên tai, sau kiếp nạn mọi thứ sẽ khó kiểm soát.
Hỗn linh trận ám toán bị phá chắc hẳn kẻ địch không thể không biết, ta làm chuẩn bị, địch cũng sẽ có chuẩn bị. Một khi trận chiến xảy ra, không chỉ đối phó với Vẫn tinh mà còn đối phó với kẻ địch chưa biết. Là một thế lực, hay hai thế lực, thật chẳng dám nói trước. Triệu Thiên Bình còn nhớ kẻ trong rừng sử dụng võ thuật của Võ Thần Đảo, còn trên điện thì chưởng môn lại nhắc đến Tuyết Thần Cốc. Ít nhất đã có hai tông phái dự vào chuyện này, chẳng ai khẳng định sẽ không có cái thứ ba, thứ tư. Mà ở Lưu Thiên Tinh thì Lưu Vân Tông là môn phái thưa người nhất, mất đi sự bảo hộ của Ngũ Linh Thiên Thạch, một nhóm nhỏ tu sĩ Lưu Vân Tông sẽ phải đối chọi với ngàn hàng, thậm chí hàng vạn kẻ thù, đây chính là đại nạn diệt môn chứ chẳng chơi.