Long Phượng Đường, ở trong một con hẻm phía Tây Khai Phong Thành, con hẻm này đã khá có tuổi, phong cách rất cổ xưa, ngói đen tường trắng đường lát đá, cửa gỗ đen cùng với hoành phi treo trên cửa, dưới mái hiên treo những chiếc đèn lồng màu đỏ thỉnh thoảng đung đưa theo gió.
Một thiếu niên thư sinh, lưng đeo gùi, nhanh nhẹn giẫm lên con đường lát đá mà đi tới.
Chỉ trong chốc lát hắn đã tìm được tới trước cánh cổng có treo tấm biển “Long Phượng Đường”.
Thư sinh này chính là Công Tôn đến tìm bốn vị sư phụ nhà mình.
Lại nói, Lâm Dạ Hỏa, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường mấy đôi bọn họ nên đến trước Công Tôn mới đúng, chỉ là trên đường xảy ra chút chuyện.
Lâm Dạ Hỏa một đường đi liên tục chào hỏi với lũ chó nhà người ta nuôi ven đường nên đến trễ.
Bạch Ngọc Đường nhiều lần ngăn cản Thiên Tôn chạy đi mua hàng giả nên cũng chậm trễ chút thời gian.
Bên phía Triển Chiêu thì ngược lại, Ân Hậu và Triển Chiêu không biết như thế nào lại tình cờ đi vào một con phố mỹ thực, Ân Hậu vừa mới vào đầu phố thì liền biết xong rồi, phỏng chừng đến khi trời tối mịt may ra mới mua được bánh Trung Thu...
Công Tôn đứng trước đại môn của Long Phượng Đường nhìn nhìn, đại môn đóng kín mít, trông chẳng giống như đang buôn bán gì hết.
Bước lên bậc thềm, Công Tôn nhẹ nhàng nắm cái vòng trên cửa mà gõ.
Bên trong không chút động tĩnh.
Công Tôn buồn bực —— hôm nay là Tết Trung Thu mà không làm bánh Trung Thu buôn bán sao?
Lui ra sau mấy bước nhìn thử, Công Tôn cảm thấy —— biết đâu đây chỉ là cửa sau còn phía trước mới là mặt tiền của cửa hàng?
Ngẫm lại thấy cũng đúng, làm gì có cửa hiệu nào lại đặt cửa chính ở trong hẻm đâu.
Nghĩ vậy, Công Tôn nhảy xuống thềm, xốc lại cái gùi trên lưng lắc lư đi về phía trước.
Đi chưa được mấy bước thì thấy phía trước có một lối rẽ, phỏng chừng là dẫn về ngõ nhỏ phía trước.
Công Tôn vừa quẹo thì trước mặt đúng lúc xuất hiện một người mặc hắc y từ trong ngõ nhỏ chạy ra.
Công Tôn sửng sốt, cho rằng sẽ đụng trúng, bước chân vừa mới dừng lại thì hắc ảnh kia đã không còn thấy đâu.
Công Tôn chớp mắt mấy cái, chỉ thấy bên cạnh có bốn thiếu niên ăn mặc khác nhau chạy ào qua.
Công Tôn quay đầu lại, đi xa nhất quả nhiên là một người mặc hắc y, phất tay áo đặc biệt kiêu ngạo mà quẹo một cái rời khỏi con hẻm.
Công Tôn lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, nghĩ thầm —— mấy người đó tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng nhìn bề ngoài hẳn là người nhập ngũ đi? Trông có vẻ như công phu không tồi.
Vừa rời khỏi ngõ nhỏ, đúng là nhóm người Triệu Phổ đang đi tìm Yêu Trường Thiên.
Cửu Vương gia đi đường nghênh ngang quen rồi, vừa rồi trước mặt xuất hiện một thư sinh, thiếu chút nữa đụng trúng, vì thế đại gia hắn chợt lách người... đi vòng qua, còn oán thầm một câu —— thư sinh đúng là gầy! Hừ! Cũng may bình thường không giao tiếp nhiều với thư sinh!
Mới vừa nghĩ vậy thì đột nhiên cái mũi của Triệu Phổ ngưa ngứa —— “Hắt xì!”
Âu Dương Thiếu Chinh vừa vặn đi đến bên cạnh hắn bị văng trúng mặt, thay đổi sắc mặt nhảy ra thật xa mà rống, “Triệu Phổ, ngươi ghê tởm muốn chết!”
Đại môn của Long Phượng Đường đóng chặt, Long Kiều Quảng tiến lên gõ cửa hai cái, không được ai đáp lại thì khó hiểu, “Cửa hàng gì vậy? Lễ lớn thế này mà không buôn bán à?!”
Hạ Nhất Hàng cũng cảm thấy kỳ quái, ngẫm nghĩ, hỏi Triệu Phổ, “Có thể nào...”
Khóe miệng của Cửu Vương gia nhếch thẳng, tính tình của sư phụ hắn luôn âm tình bất định, từ xa xôi chạy đến tận Khai Phong chỉ để mua bánh Trung Thu, hay là ở bên trong chính là cừu gia của ổng?
Triệu Phổ bĩu môi với Âu Dương.
Âu Dương tiến lên nhấc chân, “ầm” một tiếng đại môn bị đá văng.
Mấy vị tiểu tướng quân “phá cửa mà vào”, sau khi đi vào phát hiện trước mắt là một cái sân.
Âu Dương bĩu môi, “Xì, thì ra là cửa sau!”
“Đừng nói mặt tiền của cửa hàng là ở phía trước nhé?” Long Kiều Quảng quan sát xung quanh, phát hiện có mấy băng ghế đá bị đổ còn có mấy bồn hoa bị đạp.
Triệu Phổ hơi híp mắt lại, nhìn chằm chằm mấy đóa Nguyệt Quý () bị đạp nát đến phát ngốc.
Lúc này, phía trước truyền đến tiếng bước chân.
Mọi người vừa ngẩng đầu thì thấy một đại thúc ăn mặc như quản gia vừa mặc y phục vừa chạy đến, “Ôi! Xảy ra chuyện gì đây?”
Âu Dương nhỏ giọng nói với Long Kiều Quảng, “Hỏng, có phải tưởng chúng ta là kẻ trộm không?”
Quản gia kia chạy đến phía trước thì thấy trong viện có năm thiếu niên đang đứng, có lớn có nhỏ thì rất khó hiểu, lên tiếng hỏi, “Các vị tiểu anh hùng, thế này là thế nào?”
Triệu Phổ không đáp lời, lơ đãng mà liếc mắt nhìn con đường nhỏ phía sau một cổng vòm, tựa hồ có chút hứng thú với phần viện phía trước.
Hạ Nhất Hàng liền hỏi, “Ngươi là chưởng quỹ? Tại sao trước đây chưa từng thấy ngươi?”
Triệu Phổ liếc nhìn Hạ Nhất Hàng, vị huynh đệ này của hắn rất tinh quái, chỉ liếc mắt sơ qua đã nhìn ra được có chút không ổn nên mới dùng những lời thường dùng để dẫn dắt tiểu nhị mà gợi chuyện với người trước mặt.
Mà về phần không ổn ở đâu thì cả năm người đều đã nhìn ra... Tuy vị này mặc y phục của quản gia, vừa chạy vừa thay y phục trông giống như là vừa rời giường nhưng tóc không hề rối, giày trên chân lại là giày của quân nhân!
Quản gia kia cười cười đáp, “À, ta là đến giúp một tay, chưởng quỹ nhà ta có việc ra ngoài rồi!”
Triệu Phổ bất động thanh sắc, Âu Dương đột nhiên hỏi, “Cha nuôi của ta đâu?”
Vừa nói hắn vừa chạy ào về phía trước, “Cha nuôi!”
Long Kiều Quảng cũng chạy theo vào, chưởng quỹ kia vội vàng đuổi theo, “Ấy! Đừng có chạy lung tung!”
Chưởng quỹ vừa bị dẫn đi thì Triệu Phổ và Hạ Nhất Hàng cũng đi về phía trước.
Ra khỏi sân, chỉ thấy hai bên đều là dãy nhà, chính giữa là một con đường nhỏ.
Đang đi về phía trước, Tiểu Trâu Lương vẫn đi theo sau hai người họ bỗng nhiên kéo kéo tay áo Triệu Phổ, chỉ về một tòa nhà nằm một bên.
Chú chó săn vẫn luôn đi theo Trâu Lương lúc này đang đảo vòng vòng trước một cánh cửa lớn, một chốc thì ngửi ngửi, một chốc lại dùng móng vuốt cào hai cái.
Hạ Nhất Hàng đi qua, vươn tay nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa liền bật mở, bên trong truyền ra một mùi hương.
Mùi hương này người bình thường có lẽ không thể nhận ra, nhưng Triệu Phổ bọn họ mới vừa từ chiến trường trở về, với mùi hương này quen thuộc đến không thể quen hơn được nữa —— mùi thi thể!
Triệu Phổ nhìn quanh phòng, chỉ là một gian thư phòng phổ thông, nếu như có người chết ở đây thì thi thể kia nhất định đã bị giấu ở chỗ nào rồi.
Triệu Phổ nói với Trâu Lương, “Đến Khai Phong Phủ đưa tin cho Bao Tướng!”
Trâu Lương gật đầu, mang theo chú sói kia chạy ra từ cửa sau.
Trâu Lương “vụt” một tiếng chạy ra khỏi ngõ nhỏ, mang theo chú sói quẹo qua phía bên trái, chạy về phố Nam Thiên, thẳng hướng Khai Phong Phủ.
Hắn mới vừa lao ra khỏi sân thì từ phía bên phải, Vô Sa đại sư kéo theo đồ nhi Lâm Dạ Hỏa còn đang lưu luyến vẫy tay với một chú cún đen “sau này còn gặp lại”, đi vào trong ngõ nhỏ.
Lâm Dạ Hỏa vừa mới tiến vào ngõ nhỏ lại hướng ra phía ngoài.
Vô Sa đại sư kéo tay áo hắn lại, “Ngươi còn định đi đâu nữa?”
“Hình như con vừa thấy một chú sói... rất đáng yêu!”
“Khai Phong Phủ sao có thể có sói?!” Đại hòa thượng sắp bị đồ đệ này chọc tức đến hôn mê, suốt một đường này làm quen không biết bao nhiêu cẩu bằng cẩu hữu, mà ở Khai Phong Phủ đúng là nhiều nhà nuôi chó quá!
“Ngươi đừng náo loạn nữa! Còn quậy nữa thì buổi tối sẽ nhốt ngươi chung một phòng với mèo!” Đại hòa thượng kéo đồ đệ đi lên con đường lát đá trong hẻm.
Hỏa Phượng vung tay áo bất mãn, “Con ghét nhất là mèo! Chó vẫn tốt hơn!”
Đang nói, trên một mái nhà gần đấy có mấy chú mèo xếp thành một đội quân “meo meo” ầm ĩ chạy qua.
Lâm Dạ Hỏa mơ hồ nghe thấy từ trong một con hẻm gần đấy truyền đến tiếng “hắt xì”.
...
“U a.” Đại hòa thượng dẫn đầu đi tới trước cửa sau của Long Phượng Đường đang rộng mở, rướn người vào trong nhìn quanh quất, “Mấy năm không đến mà đã sửa mặt tiền cửa hàng rồi? Có còn buôn bán nữa không nhỉ?”
“Đi vào xem thử?!” Hỏa Phượng vừa dứt lời liền nhảy vào trong nhà.
Nhưng lúc này bên trong hậu viện không có ai.
“Có ai không vậy?” Lâm Dạ Hỏa hô một tiếng nhưng không ai trả lời.
Vừa gọi, Lâm Dạ Hỏa vừa đi theo con đường nhỏ phía trước.
Tới sân sau, có một gian thư phòng mở rộng cửa nhưng khắp nơi vẫn không có ái.
Vậy nhóm người Triệu Phổ đã đi đâu?
Vừa rồi Trâu Lương mới vừa đi thì Triệu Phổ đi vào trong gian nhà định tìm thi thể, đột nhiên có một bóng đen lén lén lút lút nhảy ra khỏi tường viện, Triệu Phổ liền lập tức tung người đuổi theo.
Hạ Nhất Hàng lo lắng để Triệu Phổ đi một mình, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Âu Dương Thiếu Chinh và Long Kiều Quảng mới vừa dẫn quản gia kia chạy ra phía trước thì thấy quả thật có cửa chính ở đằng trước nhưng đại môn đóng chặt, trên bàn bày nhiều khuôn bánh Trung Thu, chày cán bột, nồi niêu xoong chảo linh tinh, rất lộn xộn.
Quản gia mở cửa chính, đuổi hai người họ ra, “Đã nói cha nuôi của các ngươi không có ở đây, lũ nhãi ranh mau đi chỗ khác mà quậy phá!”
Âu Dương ném cho Long Kiều Quảng một ánh mắt ra hiệu, ý bảo hắn nhìn bình phong ở một bên.
Long Kiều Quảng liếc một cái... chỉ thấy dường như phía sau bình phong có gì đó, được ánh sáng từ bên ngoài cửa chiếu vào lóe lên một chút, hai người bọn họ là ai chứ, đương nhiên biết phía sau bình phong cất giấu binh khí.
Hai người lập tức biết ngay cửa hàng này tám phần là có vấn đề, không đánh cỏ động rắn, liền đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, hai người lập tức đến nơi quân Hoàng thành đóng quân gần nhất, mang theo binh lính đến canh chừng, đại lễ đến tập trung nhiều người nhiều tai mắt, không chừng là gian tế nào trà trộn vào.
Quản gia kia mới vừa thở phào nhẹ nhõm thì liền nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng kêu, “Có ai không?”
Quản gia trợn trắng mắt nhìn trời —— bụng nói hôm nay là ngày gì mà nhiều người lại đến đây vậy.
Hắn ta lại vội vã chạy ra sau.
Quản gia vừa mới chạy đi thì từ cửa trước, Công Tôn đi tới.
Công Tôn vác gùi trên lưng đi vào, phát hiện phía trước đại đường không có ai buôn bán thì có chút khó hiểu không biết bốn vị sư phụ của mình đang ở đâu, bèn đi vào trong.
Đi qua đại đường, trước mắt là một gian phòng lớn nhìn giống như phòng khách nhưng lại bố trí như nhà bếp, trông rất lộn xộn.
“Có ai không vậy?” Công Tôn hỏi một tiếng, không ai trả lời.
Công Tôn vốn là người nhã nhặn, thấy không có ai buôn bán thì đoán chừng là đã tìm nhầm chỗ, định quay đi.
Nhưng hắn mới vừa quay người lại thì một cơn gió thổi qua cuốn theo một mùi hương, Công Tôn liền dừng bước, nghiêng đầu nhìn chằm chằm đống đồ làm bếp chất đống kia.
Vươn tay lấy một cái ống trúc từ bên hông, đổ một cây ngân châm ra, Công Tôn đi qua châm hai cái vào một cái khuôn bánh Trung Thu, giơ ngân châm lên nheo mắt nhìn kỹ —— ngân châm hiện ra màu tím xám.
Công Tôn chớp mắt mấy cái —— Ai ya! Đây là hắc điếm! Dám bỏ Mông Hãn dược vào trong khuôn làm bánh Trung Thu.
Nghĩ đến đây, Công Tôn xoay người định đi báo quan, nhưng lại nghĩ vạn nhất trong thời gian hắn đi báo quan, ác nhân kia dùng những khuôn bánh này đi làm chuyện xấu thì làm sao bây giờ?
Công Tôn ngẫm nghĩ, rút từ hầu bao bên hông ra một cái bình, mở ra dốc ngược vỗ xuống khuôn mẫu...
“Bộp bộp” hai cái, hai con sâu béo mập rơi xuống.
Công Tôn chọc chọc hai con sâu rồi xoay người bỏ đi.
Hai con sâu béo bắt đầu bò lên trên mấy cái khuôn, vừa bò vừa phun ra một loại chất dịch màu bạc, rất nhanh trên tất cả đồ làm bếp được bao phủ một lớp chất lỏng sền sệt.
...
Công Tôn chạy ra khỏi cửa, liền chạy về hướng đại môn nha môn Khai Phong Phủ ở cuối phố Nam Thiên.
Hắn mới vừa đi thì ở cửa trước lại có người đến.
...
Lúc đầu Thiên Tôn vốn là kéo vạt áo Bạch Ngọc Đường đi, lúc này lại bị đồ đệ kéo áo.
Vừa đi Thiên Tôn vừa cáu kỉnh, “Đã nói không phải ở đây mà!”
“Là ở đây! Con đã nhìn thấy bảng hiệu rồi!” Bạch Ngọc Đường kéo Thiên Tôn đang định rẽ sang hướng khác, chỉ về tấm bảng hiệu của Long Phượng Đường!
“Long Phượng Đường lúc trước không phải là thế này! Mặt tiền của cửa hàng nhỏ lắm! Ở trong ngõ hẻm!” Thiên Tôn giật lại vạt áo không chịu đi theo Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường sắp bị Thiên Tôn chọc cho tức chết rồi, một đường vừa phải ngăn không cho Thiên Tôn lạc đường lại ngăn không để người bị kẻ xấu lừa mệt không còn chỗ nào để nói, “Trước kia là bao lâu?”
“Mười mấy năm trước!”
“Mười mấy năm thì không chừng người ta đã sửa lại mặt tiền của cửa hàng rồi!”
Bạch Ngọc Đường khó khăn kéo Thiên Tôn đến cửa trước, thấy Thiên Tôn cứ giãy dụa, đơn giản thả tay ra.
Thiên Tôn lập tức loạng choạng, Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt...
Thân hình Thiên Tôn nghiêng sang bên cạnh, mắt thấy sẽ té chổng vó, Bạch Ngọc Đường đã nâng tay sẵn sàng chuẩn bị vỗ tay, ai ngờ Thiên Tôn cứ như vậy mà giữ ổn định thân thể, xoay mặt trừng đồ đệ, “Dám ám toán ta? Con thỏ con nhà ngươi còn non...”
Thiên Tôn nói còn chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đi lên, vươn tay, đẩy Thiên Tôn một cái...
Thiên Tôn vội vàng hoàn thủ, kéo cánh tay đồ đệ, “Ngươi là tên bất hiếu đồ! Giữa đường giữa chợ dám khi sư diệt tổ!”
Bạch Ngọc Đường thấy đẩy Thiên Tôn không ngã, liền thả tay ra, “Mua bánh Trung Thu rồi đi nhanh thôi! Buổi tối còn phải dùng cơm với đại ca bọn họ nữa!”
Nói xong sải bước đi vào Long Phượng Đường.
Thiên Tôn nhăn mũi oán thầm —— khi còn bé rõ ràng là đáng yêu như thế, càng lớn đúng là càng chẳng đáng yêu...
Thiên Tôn đang nói thầm, chợt thấy đồ đệ vừa mới vào cửa chưa được bao lâu đột nhiên “vèo” một cái lao ra, không buồn quay đầu mà chạy ra ngoài.
Thiên Tôn không hiểu, “Ôi chao?”
Ngũ gia chạy cực kỳ nhanh, chạy đến đầu đường thì chợt nhìn thấy bên cạnh có một cửa hàng đồ nướng, vươn tay cầm lấy một thanh củi, nhóm lửa rồi lập tức chạy ngược về.
Thiên Tôn kinh hoảng, vội vàng nhào tới ôm ngang hông đồ đệ đang muốn đốt lửa thiêu sạch Long Phượng Đường.
“Có sâu!” Bạch Ngọc Đường cả người khó chịu, “Trong trù phòng có hai con sâu béo! Đốt cửa hàng này!”
“Hả?” Thiên Tôn lôi đồ đệ đi, “Ngươi bỏ cây đuốc xuống!”
“Trước kia người từng ăn bánh Trung Thu của cửa hàng này? Mau đi tìm đại phu!”
“Đã nói là ăn từ mười mấy năm trước rồi!”
“Vậy cũng phải đi! Người “nhị” như vậy không chừng là tại bánh Trung Thu ở đây hại!”
Thiên Tôn bị đồ nhi chọc cho vừa tức vừa buồn cười, khó khăn đoạt được cây đuốc, Bạch Ngọc Đường lại chạy đi.
“Ngươi đi đâu nữa vậy?” Thiên Tôn giơ cây đuốc đuổi theo sau.
“Về biệt viện tắm rửa!” Bạch Ngọc Đường chạy cực nhanh, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng.
Thiên Tôn bất đắc dĩ đành theo hắn về biệt viện.
Hai sư đồ chạy xuyên qua dòng người, không để ý tới trong dòng người, có hai người một đen một trắng đi ngang qua họ.
Thái Sư vừa đi vừa ngoái lại nhìn, “Ô, vị công tử kia có một mái tóc bạc trắng kìa!”
Nói xong, Thái sư đột nhiên xoay qua hỏi Bao Đại nhân, “Ta nói này Hắc Tử, nếu sau này ngươi già rồi tóc bạc đi... đến tối chẳng phải chỉ nhìn thấy một đám mây trắng bay lơ lửng trên không sao?”
Bao Đại nhân trợn trắng mắt liếc Thái sư một cái, vươn tay ra giật mấy sợi râu của Thái sư, “Đến lúc đó ngươi cũng trở thành một quả cầu lăn qua lăn lại, ngay cả mây cũng không có vì ngươi đã trọc lóc rồi!”
Thái sư xoa cằm trừng Bao đại nhân.
Bao Đại nhân ôm cánh tay vừa đi vừa liếc Thái sư, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía sau.
Hai người khó hiểu —— ai lại phi ngựa trên đường cái vậy? Nhìn lại thì thấy Âu Dương Thiếu Chinh và Long Kiều Quảng mang theo một tiểu đội quân Hoàng thành đang chạy về phía này.
...
Lại nói về bên trong Long Phượng Đường.
Lâm Dạ Hỏa sải bước đi vào sân, kêu vài tiếng không thấy ai đáp lại, vốn định bỏ đi nhưng đột nhiên chú ý đến trong một gian viện dường như phát ra tiếng động.
Hỏa Phượng chậm rãi đi qua, nghiêng tai nghe ngóng thì nghe thấy những tiếng “ư ư” truyền đến, hai mắt của hắn liền sáng lên —— không lẽ nhà này cũng nuôi cún?
Lâm Dạ Hỏa đi theo âm thanh mà chui vào một gian viện nằm chếch một bên, Vô Sa đại sư muốn ngăn cũng ngăn không được, bụng nói đừng để người ta tưởng là kẻ trộm!
Đại hòa thượng đi theo vào sân, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa đang ngồi xổm bên một miệng giếng, cúi đầu nhìn vào trong.
Vô Sa đại sư đi qua, “Đồ nhi...”
Nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên chợt nghe thấy tiếng gió từ phía sau... lập tức vung ống tay áo.
Sau đó “vùn vụt” mấy tiếng, trên tường viện rơi xuống ba bốn hắc y nhân, từ ngoài cửa viện có một kẻ ăn mặc như quản gia cầm đao cũng bay vào.
Vô Sa đại sư khó hiểu —— cửa hàng bánh Trung Thu này như thế nào mà thoáng cái đã chuyển sang cảnh này rồi?
Lắc đầu, đại sư vừa quay lại thì phát hiện ra đồ đệ đã nhảy xuống giếng.
“Ấy! Tiểu Lâm Tử!” Đại hòa thượng nhanh chóng đuổi theo, mới vịn thành giếng nhìn vào trong liền lập tức sửng sốt.
Chỉ thấy bên trong cái giếng này không có nước, có mấy người bị trói lẫn bịt miệng, trong đó có một lão đầu nhìn rất quen mắt.
Lâm Dạ Hỏa đang giúp mấy người đó cởi trói.
Vô Sa đại sư liền nhận ra, “Ai u, đây không phải là Tiểu Phạm Nhi sao?”
Lâm Dạ Hỏa chớp mắt mấy cái, trong giếng chỉ có ba lão đầu một lão thái, đâu ra Tiểu Phạm Nhi?
Một lão gia tử trong số này ngẩng đầu, liếc mắt một cái nhìn thấy Vô Sa đại sư liền kêu to, “Đại sư cứu mạng với!”
Lâm Dạ Hỏa xách lão đầu này ném ra khỏi giếng.
Vô Sa đại sư vươn tay tiếp được, đỡ mấy vị lão đầu lão thái lên mặt đất.
“Đại sư biệt lai vô dạng!” Mấy lão đầu vội vàng vấn an Đại hòa thượng.
Lâm Dạ Hỏa cảm thấy mấy vị này khôi phục tinh thần cũng nhanh quá, mới vừa rồi còn la cứu mạng, bây giờ đã “biệt lai vô dạng” rồi...
“Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên!” Mấy lão đầu chỉ những hắc y nhân trên mặt đất bảo, “Có ác nhân giả mạo tiểu nhị trong cửa hàng của ta, chuẩn bị trà trộn vào cung ám sát Hoàng thượng!”
“A?” Đại hòa thượng kinh ngạc, “Vậy thì nguy rồi!”
“Đại sư, nhanh lên, chúng ta đến Khai Phong Phủ báo quan!”
“A... được được!” Đại hòa thượng chỉ về phía mấy tên hắc y nhân kia, “Tiểu Lâm Tử, mang theo mấy tên tặc nhân này, chúng ta đến Khai Phong Phủ báo quan!”
Nói dứt lời, Đại hòa thượng mang theo một đám lão đầu lão thái từ cửa sau đi ra ngoài.
Hỏa Phượng cảm thấy ù ù cạc cạc, nhìn lại mấy tên hắc y nhân vẫn còn nằm dưới đất, liền một cước đá cả bọn dậy, dùng sợi dây thừng vừa rồi trói mấy lão đầu lão thái trói cả bọn kia lại, kéo một đám người đi theo hòa thượng bọn họ ra ngoài.
Lâm Dạ Hỏa chân trước vừa mới ra khỏi cửa sau thì từ cửa trước, Âu Dương Thiếu Chinh cùng Long Kiều Quảng mang theo quân Hoàng thành tới nơi.
...
Khi Ân Hậu kéo tay Triển Chiêu từ trong ngõ hẻm quẹo ra thì bị trận thế trước mắt làm cho sợ hết hồn... chỉ thấy mấy trăm quân Hoàng thành đem cửa trước Long Phượng Đường vây chật như nêm cối.
Một tay của Triển Chiêu vẫn còn cầm xâu thịt nướng, đang ăn đến vui vẻ, tò mò hỏi, “Ngoại công, cửa hàng bánh Trung Thu kia có phải gặp chuyện không may không?”
Ân Hậu nhìn thoáng qua, vốn ông không muốn tiếp xúc quá nhiều với binh mã Đại Tống nên nói với ngoại tôn, “Hay đổi sang hiệu khác đi?”
“Vậy chúng ta đến Mãn Ký đi!” Triển Chiêu vui tươi hớn hở kéo Ân Hậu ra khỏi con ngõ nhỏ, đi về phía Mãn Ký.
Hai người đến trước cửa Mãn Ký thì thấy rất đông người đang xếp hàng dài, đều đợi mua bánh Trung Thu, có không ít người đang phàn nàn.
“Mãn Ký nhà các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Bình thường đều có bánh Trung Thu để bán vậy mà đến lễ Trung Thu lại cắt hàng!”
Mấy tiểu nhị đứng trước cửa tạ lỗi với khách, dường như là trù tử đột nhiên không đến, không ai làm bánh Trung Thu.
“Ô!” Triển Chiêu nhịn không được cảm khái một chút, “Ở Hoàng thành Khai Phong này muốn ăn bánh Trung Thu mà phải vất vả vậy sao?”
Ân Hậu lơ đãng liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện quanh Mãn Ký có không ít người đang mai phục, dựa theo cách hành động bí mật thì có vẻ như đã được huấn luyện nghiêm chỉnh...
Ân Hậu hơi cau mày, vừa có quân Hoàng thành vừa có cơ sở ngầm, binh mã Hoàng thành tại sao lại mai phục quanh mấy cửa hàng bánh Trung Thu vào đúng lễ Trung Thu chứ?
Đúng lúc này từ phía sau truyền đến tiếng ồn ào.
Triển Chiêu và Ân Hậu đều quay đầu lại thì thấy có mấy quan binh nâng vài cái cáng đi ra, chợt nghe có người nói, “Ối! Thì ra mấy sư phụ làm bánh Trung Thu không mất tích mà là bị giết!”
Âu Dương Thiếu Chinh và Long Kiều Quảng cau mày nhìn mấy thi thể được mang ra từ trong thư phòng thì nhịn không được mà cau mày.
“Nhìn có vẻ như vừa mới chết chưa được bao lâu, đều mặc y phục của thợ làm bánh Trung Thu...” Âu Dương cảm thấy thật đáng tiếc.
Long Kiều Quảng khoanh tay nghiêng đầu nhìn chằm chằm thi thể, hỏi, “Thợ làm bánh Trung Thu không phải là trù tử sao?”
Âu Dương gật đầu.
“Tại sao trù tử lại có dáng vẻ hung dữ như vậy?” Long Kiều Quảng cảm thấy bộ dáng của mấy vị trù tử này khá là đặc biệt.
“A?” Âu Dương đột nhiên ngồi xổm xuống, vươn tay kéo mở áo của một trù tử trong số này thì thấy vị trí trái tim của trù tử này có một ấn ký màu tím đỏ.
Âu Dương và Long Kiều Quảng liếc mắt nhìn nhau, kinh ngạc —— không phải chứ? Sợ cái gì lại đến đúng cái đấy?
Đúng lúc này, “uỳnh uỵch” mấy tiếng, hai hắc y nhân bị ném vào.
Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng đã trở lại.
Triệu Phổ liếc mắt một cái nhìn thấy thi thể nọ, tầm mắt theo bàn tay của Âu Dương rơi xuống phần ngực của thi thể, cau mày, “Là sư phụ ta đánh chết?”
Hạ Nhất Hàng cảm thấy không đúng lắm, “Lão gia tử hẳn là sẽ không lạm sát kẻ vô tội đâu... tuy tính tình không phải là quá tốt.”
“Có phải mấy người này không?”
Lúc này có thị vệ mang theo người nhà của các trù tử đến nhận diện, mấy người nhà vừa khóc vừa đi vào, sau khi nhìn thoáng qua thi thể thì liên tục lắc đầu bảo không phải.
Nơi này có hai loại quần áo trù tử, có Mãn Ký cũng có Long Phượng Đường nhưng những người mặc y phục này lại không phải là những trù tử bị mất tích.
“Không phải là trù tử...” Triệu Phổ sờ cằm, “Sư phụ ta tới sớm, biết đâu chừng người phát hiện ra cái gì nên mới giết những ác nhân kia?”
Đang nói chuyện thì Bao Đại nhân và Thái sư đã đến.
Tiểu Trâu Lương cũng chạy vào theo.
Bao Đại nhân thẩm vấn hai hắc y nhân bị Triệu Phổ bắt sống... Thì ra bọn chúng thật sự có mưu đồ bí mật tiến cung ám sát. Vốn bọn chúng bắt cóc một số trù tử của Mãn Ký, sau đó cải trang thành trù tử của Long Phượng Đường rồi thông qua số trù tử mà Mãn Ký phải điều tạm để tiến cung. Nhưng khi bọn chúng đang thay đổi y phục thì đột nhiên có một hắc y nhân xuất hiện, không nói hai lời xách theo mấy trù tử kia định đi, bọn chúng xông lên ngăn cản thì bị làm thịt mất mấy người nên không dám ngăn cản nữa, mặc cho người nọ mang trù tử đi mất.
Bao Đại nhân cùng Thái Sư đều nghi hoặc, “Hắc y nhân nào vậy?”
Mấy người Hạ Nhất Hàng đều nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ nhìn trời —— lão gia tử chỉ chém thích khách, vậy cũng tốt, không gây rắc rối! Bất quá ổng bắt trù tử để làm gì vậy?
Triệu Phổ để Hạ Nhất Hàng lôi kéo Thái sư và Bao Đại nhân, hắn thì từ cửa sau chạy ra ngoài đi tìm sư phụ của mình.
...
Triển Chiêu và Ân Hậu một đường đi trên phố Nam Thiên, vốn là muốn tìm gian hàng có bánh Trung Thu nhưng cửa hàng nào nếu không phải hết hàng thì cũng có rất nhiều người đang xếp hàng.
Đi tới đi tới, đột nhiên Triển Chiêu đứng lại.
Ân Hậu để ý thấy ngoại tôn lúc này đang đứng giữa lộ, nhìn một tòa kiến trúc nguy nga ở xa xa.
Cách thật xa, Ân Hậu có thể cảm nhận được khí thế trang nghiêm tỏa ra từ phủ nha kia, ba chữ “Khai Phong Phủ” dường như có một lực hấp dẫn đặc biệt nào đó...
Ân Hậu lại một lần nữa nhìn ngoại tôn nhà mình, chỉ thấy Triển Chiêu mở to hai mắt, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Khai Phong Phủ ở xa xa.
Triển Chiêu đang nhìn chằm chằm tấm biển của Khai Phong Phủ thì bên cạnh có một thiếu niên thư sinh mang gùi trên lưng nôn nóng mà chạy qua, miệng lẩm bẩm, “Nguy rồi, sao lại có nhiều quan binh như vậy? Đại Bàn, Nhị Bàn vẫn còn ở trong đó!”
Triển Chiêu khó hiểu —— Đại Bàn, Nhị Bàn?
Đang suy nghĩ thì cánh tay bị kéo nhẹ.
Triển Chiêu ngẩng đầu, Ân Hậu nói với hắn, “Đi thôi, đến chỗ Lam Di của ngươi trước!”
“A.” Triển Chiêu và Ân Hậu tay cầm tay quẹo vào một con đường nhỏ, chân trước mới vừa đi thì ở đầu đường, Vô Sa đại sư kéo đồ đệ Lâm Dạ Hỏa đi đến.
Hỏa Phượng khoanh tay nhìn thế trận rất lớn phía trước Long Phượng Đường, vừa rồi bọn họ đến quan phủ báo quan thì Vương Triều, Mã Hán của Khai Phong Phủ đang mang theo nha dịch chạy ra ngoài, nghe nói là có một thư sinh phát hiện ra Long Phượng Đường bán bánh Trung Thu có mê dược.
Chuyển mấy vị quản sự của Long Phượng Đường cho nha dịch, Vô Sa đại sư an tâm mang đồ đệ đến Nam An Tự gặp lão bằng hữu.
...
Triển Chiêu và Ân Hậu mới vừa ra khỏi con đường nhỏ thì thấy có mấy đệ tử của Lam Hồ Bang kích động chạy đến, “Cung chủ, Tiểu Cung chủ!”
Ân Hậu gật đầu, hỏi, “Người đâu?”
“Đều đang ở tại Thái Bạch Cư, Bang chủ bọn họ bao một tầng tại lầu ba.”
Ân Hậu và Triển Chiêu gật đầu, đi vòng đến Thái Bạch Cư, lên thẳng nhã gian trên lầu ba.
Lam Hồ Ly cùng Hồng Cửu Nương bọn họ đã bắt đầu uống, một đám lão đầu lão thái thái bao sạch toàn bộ lầu ba, đóng cửa đùa giỡn ầm ĩ.
Ân Hậu và Triển Chiêu mở cửa bước vào, Triển Chiêu lập tức bị một đám a di cướp lấy đút cho ăn.
Ân Hậu nhận lấy chén rượu Ngô Nhất Họa đưa qua, chợt nghe thấy trên lầu vang lên mấy tiếng “rầm rầm”, dường như cũng có mấy chục người đang chơi trò uống rượu oẳn tù tì, cau mày —— Tết Trung Thu nào cũng đều ầm ĩ như điên vậy à?
Mà lúc này ở ngoài cửa, trên cầu thang, Thiên Tôn cùng với Bạch Ngọc Đường vừa mới tắm rửa sạch sẽ đang đi lên lầu bốn.
Mới vừa đi tới cửa thì chợt nghe thấy Từ Tam gia ở bên trong kêu to, “Sao lão gia tử và Ngũ đệ vẫn chưa đến? Nếu không chịu đến thì tam ca sẽ uống sạch!”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, vươn tay đẩy cửa ra, “Không phải đã đến rồi sao?!”
“Ngũ đệ!”
Nhị gia, Tam gia, Tứ gia đồng thời nhào lên đệ đệ nhà mình, Thiên Tôn lắc đầu đi đến bên cạnh Lư Phương ngồi xuống, Mẫn Tú Tú rót rượu cho Thiên Tôn, chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ lầu dưới truyền đến.
Thiên Tôn có chút buồn bực, Lư Phương bèn giải thích, “Hình như dưới lầu cũng được bao cả nên rất ầm ĩ.”
Thiên Tôn hơi nheo mắt, sờ cằm —— tiếng ồn ào kia không hiểu sao quen thuộc quá chừng!
Bên cạnh, Bạch Ngọc Đường đưa bánh Trung Thu cho Thiên Tôn.
Thiên Tôn nhận lấy, chớp mắt mấy cái nhìn Bạch Ngọc Đường, “Bánh Trung Thu đâu ra vậy? Không phải trù tử trong thành đều mất tích sao?”
Ngũ gia một nhướng mày, chậm rì rì buông một câu, “Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ!”
Thiên Tôn nhìn chằm chằm cái bánh Trung Thu một lúc, kéo kéo đồ đệ, “Giống ăn bánh ngũ nhân không?”
Bạch Ngọc Đường bưng chén rượu, “Nhắm mắt lại nhét vào miệng cũng đều ngọt như nhau, người quản nó nhân gì làm cái gì?”
Thiên Tôn tức giận, cấu đồ đệ, “Người ta đều là ăn đáng yêu mà lớn lên, còn con thỏ con nhà ngươi lại là ăn đáng ghét mà lớn!”
...
Dưới lầu, Triển Chiêu giãy ra khỏi vòng vây của chúng a di, chạy đến bên cạnh Ân Hậu ngồi vào chỗ của mình.
Ân Hậu lúc này đang cầm chén rượu nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ cái gì.
Mới vừa ngồi xuống, Hắc Thủy Bà Bà liền đưa cho cả hai người bánh Trung Thu.
Triển Chiêu liếc một cái, phát hiện là bánh của Mãn Ký thì tò mò, “Không phải nói không có bánh sao?”
“Ừ!” Lam Hồ Ly tiến đi lên gật đầu, “Đây là lấy ra từ trong Ngự Thiện Phòng!”
Triển Chiêu nhìn trời.
Ân Hậu chậc lưỡi nhìn bánh Trung Thu, nếu là bánh ngũ nhân của Long Phượng Đường thì tốt quá!
Cầm lấy bánh Trung Thu cắn một cái, bỗng nhiên Ân Hậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua trần nhà, khóe miệng lơ đãng mà hiện ra ý cười.
Triển Chiêu chợt nghe thấy Ân Hậu như lẩm bẩm một câu, “Xem ra sống không tồi nhỉ?”
...
Trên lầu, Bạch Ngọc Đường khó hiểu mà hỏi Thiên Tôn đang lầm bầm lầu bầu, “Ai sống không tồi cơ?”
Thiên Tôn không đáp lại, xoay mặt tiếp tục gặm bánh Trung Thu.
...
Tại Nam An Tự, Vô Sa và Lâm Dạ Hỏa đang cùng Vi Trần đại sư vừa ăn bánh Trung Thu vừa ngắm trăng.
Lâm Dạ Hỏa cầm “bánh Trung Thu” mà bất đắc dĩ hỏi Vi Trần, “Đại sư à, bánh Trung Thu của người sao lại giống y như bánh bao nhân đậu () vậy?”
Hòa thượng vui vẻ cười ha ha, “Bánh nhân đậu chính là bánh Trung Thu, bánh Trung Thu chính là bánh nhân đậu... ha ha ha.”
Vô Sa đại sư cầm lấy một cái bánh nhân đậu bóp dẹt, cùng Vi Trần bốn mắt nhìn nhau, đồng thời ngửa mặt... ha ha ha!
Khóe miệng Lâm Dạ Hỏa xệ xuống, hết nói nổi mà nhìn hai vị hòa thượng ngốc cầm bánh nhân đậu mà coi như bánh Trung Thu, tự giỡn tự vui ngồi ngắm trăng, lắc đầu tiếp tục gặm bánh bao, không hiểu sao lại cảm thấy hương vị của bánh bao nhân đậu này rất huyền diệu, rất thiện ý!
...
Công Tôn vất vả lắm mới tìm được hai con sâu béo về, cất lại vào bình rồi lại bắt đầu nơi nơi hỏi thăm hành tung của sư phụ nhà mình.
Lúc này, đèn hoa mới lên, cả thành giăng đèn kết hoa đều là chơi đố đèn ().
Công Tôn một đường đi liền một đường đoán đố đèn, cuối cùng hắn đoán trúng nhiều nhất, được hai hộp bánh Trung Thu.
Đoán đố đèn xong thì hắn tìm được bốn vị sư phụ của mình đang dùng bữa tại đại đường của Thái Bạch Cư.
Công Tôn hầm hừ đi vào, ném bánh Trung Thu lên trên bàn.
Bốn vị lão thần y đang bưng bát cơm cười hì hì gắp đồ ăn cho đồ đệ.
Công Tôn ngồi xuống bưng bát cơm lên thì nhìn thấy một đám người rầm rập chạy qua ở bên ngoài, có cả quan sai lẫn quân Hoàng thành, bắt rất nhiều hắc y nhân.
Trong đại đường của Thái Bạch Cư có không ít thực khách đều sôi nổi nghị luận.
“Nghe nói những kẻ đó đều là thích khách chuẩn bị đêm nay cải trang thành trù tử ám sát Hoàng thượng!”
“Đáng sợ vậy sao? May mà đều bị bắt hết! Ông trời có mắt.”
Công Tôn cười tủm tỉm ăn cơm.
Chợt nghe thấy mấy người khách trong tửu lâu vẫn tiếp tục bàn tán.
“Cuối cùng có tìm được mấy trù tử kia về không?”
“Không có! Chẳng biết đã đi đâu rồi!”
“Đầu năm nay, bắt trù tử để làm chi nhỉ?”
...
Bao Đại nhân cùng Bàng Thái sư thuận lợi bắt được thích khách, kỳ thật hai người bọn họ cũng không biết lần này đã phá án như thế nào, tóm lại là trong lúc mơ mơ hồ hồ thì toàn bộ thích khách đã sa lưới.
Hai người bọn họ quay về báo lại với Triệu Trinh, Triệu Trinh gật đầu khen ngợi hai người bọn họ phá án thần tốc, để cửa cung theo kế hoạch phóng pháo hoa chúc mừng.
Trong cung mở đạt tiệc, vô cùng náo nhiệt.
Hạ Nhất Hàng, Âu Dương Thiếu Chinh, Long Kiều Quảng còn có Trâu Lương đều đến Hoàng cung dự tiệc, nhưng Triệu Phổ lại không có mặt, mấy thiếu niên đều rất buồn bực —— vẫn chưa tìm được lão gia tử sao?
...
Triệu Phổ cơ hồ lật tung toàn bộ Khai Phong Thành, cuối cùng trên nóc nhà Thái Bạch Cư tìm được Yêu Trường Thiên đang nhìn trăng uống rượu.
“Sư phụ.” Triệu Phổ nhảy đến bên cạnh ông.
Yêu Trường Thiên vươn tay vỗ vỗ bên cạnh.
Triệu Phổ đi qua ngồi xuống, phát hiện ở nóc nhà bên kia có bảy tám người ăn mặc như trù tử đang nằm, ai nấy đều ôm bình rượu, rõ ràng là đã say mèm.
Cửu Vương gia dở khóc dở cười, hỏi Yêu Trường Thiên, “Sư phụ, người bắt mấy tên trù tử này để làm chi vậy?”
Yêu Trường Thiên “hừ” một tiếng, “Không cho hai tên kia ăn bánh Trung Thu ngũ nhân!”
“Hả?” Triệu Phổ không nghe rõ, nghiêng đầu nhìn sư phụ nhà mình.
Yêu Trường Thiên nguýt hắn một cái, “Không phải ngươi phải vào cung sao?”
Triệu Phổ cười cười, lấy từ trong lòng ra hai cái bánh Trung Thu thuận tay lấy ra từ trong cung, đưa một cái cho sư phụ mình.
Yêu Trường Thiên cầm lấy bánh Trung Thu, cùng với đồ đệ song song ngồi trên nóc nhà vừa uống rượu vừa nghe tiếng ngáy ngủ của đám trù tử, ngắm vầng trăng tròn vằng vặc trên đầu, cùng với pháo hoa rực rỡ...
———————-
Hoa Nguyệt Quý: Hồng Trung Hoa, hồng Trung Quốc, hường Trung Quốc, tường vi Trung Hoa, Nguyệt Quý hoa (Rosa chinensis) là một loại cây có hoa thuộc chi Hoa hồng, loài bản địa của một số tỉnh miền Trung Trung Quốcnhư Quý Châu, Hồ Bắc và Tứ Xuyênhong-tq
Bánh nhân đậu:banh-dau
Đố đèn: một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường:do-den