Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ruby
Đối với mọi người Khai Phong Phủ mà nói thì ở chung với Ân Hậu và Thiên Tôn đã thành chuyện bình thường. Nhưng đổi lại là người bình thường, ngồi chung một bàn với Ân Hậu và Thiên Tôn, cảm giác liền khác hẳn.
Bạch Mộc Thiên và Hiên Viên Phách vốn là rất tự tại, nhưng giờ khắc này hai người không biết nên nói như thế nào, chỉ cảm thấy đầu lưỡi cứng đờ không mở miệng nổi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rót trà cho lão gia tử nhà mình xong, giương mắt nhìn Bạch Mộc Thiên và Hiên Viên Phách đang ngây ra như phỗng, nói một câu, "Nói đi! Ưng Vương Triều có bí mật gì?"
Ân Hậu uống một ngụm trà, lơ đãng liếc nhìn Bạch Mộc Thiên một cái.
Bạch Mộc Thiên cảm thấy máu trong người đều đóng băng... Ma vương không phải tùy tiện nói chơi, một ánh mắt đủ khiến cho kẻ khác không thở nổi.
Mà trong phòng bên kia Thiên Tôn cũng chẳng ngồi yên, một tay bưng chén trà, tay kia níu Bạch Ngọc Đường đòi đồ, "Tiểu Tứ Tử nói ngươi mua đồ chơi cho vi sư?"
Bạch Ngọc Đường lúc này mới nhớ ra, lúc trước nhìn thấy ở ven đường, cảm thấy Thiên Tôn hẳn là sẽ thích liền mua về. Ngũ gia vươn tay lấy từ trong tay áo ra một món đồ chơi nhỏ, đặt vào trong tay Thiên Tôn.
Thiên Tôn nhận lấy nhìn thử, chỉ thấy là một con rùa đồ chơi bằng thanh đồng nhỏ tầm bằng nửa lòng bàn tay.
Món đồ chơi này phỏng chừng là đồ cổ, vốn rùa đồ chơi rất bình thường, nhưng con rùa này niên đại đã rất lâu, mai rùa loang lổ lốm đốm rất nhiều hoa ngân. Hơn nữa nó ngóc đầu há miệng tựa như đang cười, không hiểu sao khiến cho Thiên Tôn nhớ tới A Địa.
Thiên Tôn cầm thứ đồ chơi nhỏ lật tới lật lui xem, càng nhìn càng thấy giống A Địa ở Bích Thủy Đàm, tâm tình rất tốt, có vẻ yêu thích không buông tay.
Ngũ gia liếc mắt một cái thấy sư phụ nở nụ cười, tâm trạng cũng tốt vài phần,
Hiên Viên Phách an vị ở đối diện, hắn đang do dự có nên nói chuyện không, liền thấy Thiên Tôn ngẩng đầu, "Nói đi!"
Trong lòng Hiên Viên Phách liền run lên... vừa rồi Thiên Tôn cười hì hì cầm rùa chơi vẻ mặt ôn hòa, nhưng khi nhìn hắn thì ánh mắt hoàn toàn không có chút độ ấm nào.
Hiên Viên Phách vốn cho rằng Bạch Ngọc Đường là người có ánh mắt lạnh nhất trong số những người mà hắn biết, nhưng giờ khắc này hắn mới hiểu ra cái gì mới thực sự là ánh mắt không một chút cảm xúc nào! Thiên Tôn nhìn Bạch Ngọc Đường và nhìn hắn hoàn toàn là hai loại ánh mắt, luôn cảm thấy giống như Thiên Tôn không xem hắn là người mà nhìn...
...
Bạch Mộc Thiên cùng Hiên Viên Phách hai người bị Thiên Tôn và Ân Hậu làm cho sợ hãi không nhẹ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại là khó hiểu —— không phải hai lão gia tử đang uống rượu với Tiền Thiêm Tinh ở Thất Tinh Đàm sao, lúc này lẽ ra đã đi ngủ rồi, sao lại đột nhiên chạy đến đây?
Bạch Mộc Thiên và Hiên Viên Phách do dự khiến Thiên Tôn và Ân Hậu không hài lòng, hai người trừng mắt nhìn tên tiểu hài nhi trước mặt.
Với cái nhìn này, Bạch Mộc Thiên và Hiên Viên Phách vội mở miệng nói một câu, "Nghe nói.. có quan hệ với Ưng Khư..."
"Ưng Khư?" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên nghe thấy cái tên này đều có chút không hiểu.
Mà phản ứng của Thiên Tôn và Ân Hậu lại đáng để suy nghĩ, hai người bọn họ hoàn toàn không có chút kinh ngạc hay nghi hoặc gì, tựa như đã sớm dự đoán được đáp án chính là hai chữ này, cùng với... nhị vị lão gia tử ý vị thâm trường nhìn Bạch Mộc Thiên và Hiên Viên Phách đối diện chằm chằm, đồng loạt nói một câu, "Ai nói cho ngươi biết?"
Triển Chiêu chống cằm quan sát vẻ mặt của ngoại công nhà mình, cảm thấy nhất định ngoại công của hắn biết gì đó.
Bị Thiên Tôn và Ân Hậu nhìn chằm chằm tra hỏi, Bạch Mộc Thiên và Hiên Viên Phách có chút không chịu nổi, hai người há miệng, nghẹn nửa ngày liền nghẹn ra một câu, "Ách...lời đồn ở Ác Đế Thành..."
Hai người nói còn chưa dứt lời thì khóe miệng Thiên Tôn lẫn Ân Hậu đều hơi cong lên, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sắc bén nhận ra trong mắt hai vị lão gia tử đã hiện ra vẻ hiểu rõ.
Thiên Tôn nhìn Hiên Viên Phách chằm chằm, "Ngươi cũng dám gạt ta... lá gan không nhỏ."
Hiên Viên Phách mở to mắt nhìn Thiên Tôn, bỗng nhiên liền cảm thấy mình không thể động đậy được.
Một đầu khác, Bạch Mộc Thiên còn thảm hại hơn, Ân Hậu cười lạnh một tiếng, "Dám nói dối trước mặt ta?"
Cứ như vậy, trong nháy mắt Bạch Mộc Thiên cảm thấy mình sinh ra ảo giác, hai mắt Ân Hậu tựa hồ biến thành huyết sắc, hết thảy xung quanh đều nhuộm một màu máu, cảm giác ớn lạnh cùng sợ hãi trào ra từ tận đáy lòng, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu.
Nội lực cao đến cấp bậc này của Thiên Tôn và Ân Hậu, muốn nói dối họ so với lên trời còn khó hơn. Một người nói dối cho dù có thể giữ được vẻ mặt không đổi nhưng cơ bản không có khả năng thay đổi nhịp tim đập.
Nội lực của hai vị lão gia tử là cỡ nào chứ, chỉ cần ngươi hơi luống cuống một chút liền không thoát khỏi ánh mắt của nhị lão.
Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng không nặng tay quá, chỉ bỏ thêm vài phần nội lực, chuẩn bị hù dọa kẻ đối diện một chút.
Bạch Mộc Thiên và Hiên Viên Phách căn bản không chống đỡ nổi, cứng ngắc ngồi một chỗ.
"Ngươi đến đây vì cái gì?" Thiên Tôn mở miệng hỏi Hiên Viên Phách, trong lời nói mang theo nội kình.
Đồng thời vừa đặt câu hỏi, Thiên Tôn vừa dùng một tay nhẹ nhàng đè lên tay Bạch Ngọc Đường.
Ngũ gia trong nháy mắt vừa rồi ngay khi Thiên Tôn mở miệng, cảm nhận được một cỗ nội lực cường đại, cảm thấy có chút chống đỡ không nổi, vốn định dùng nội lực của mình chắn lại một chút. Nhưng Thiên Tôn chỉ nhấn nhẹ một cái, cảm giác áp lực kia liền biến mất trong chớp mắt.
Ngũ gia thở nhẹ, nhìn tay Thiên Tôn đặt trên cổ tay của mình, nhìn lại Hiên Viên Phách đối diện cơ hồ bị cỗ nội lực cường đại kia ép tới sắp hỏng mất, không hiểu sao cảm thấy rất thống khoái.
Bạch Ngọc Đường từ bé đến lớn muốn gì có nấy, cho tới giờ chưa bao giờ hiếm lạ thứ gì, cũng không ham hư vinh bao giờ, nhưng mà lúc này Ngũ gia vẫn muốn cảm khái một câu —— trên đời này không có bất cứ chuyện gì tốt hơn việc thân là đồ đệ duy nhất của Thiên Tôn, lại còn được vị võ lâm chí tôn này coi như trân bảo!
...
Tình hình bên chỗ Triển Chiêu lúc này cũng không khác mấy, Ân Hậu một tay cầm lấy tay bảo bối ngoại tôn nhà mình để triệt tiêu nội lực của mình, tay kia bưng chén chậm rãi uống trà. Nhìn lại Bạch Mộc Thiên đối diện lúc này đã sinh ra ảo giác, cảm thấy như đã tiến vào a tì địa ngục, toàn thân nóng như thiêu như đốt chẳng khác nào bị ném vào chảo dầu.
Triển Chiêu lặng lẽ gật đầu —— báo ứng đến rồi đó, đáng đời ngươi nha!
Nội lực của Hiên Viên Phách và Bạch Mộc Thiên vốn không đủ để ngăn cản cảm giác nghiền áp do nội lực cường đại gây ra, hai người thống thống khoái khoái liền đem những gì muốn nói lẫn không muốn nói đều cúng ra hết.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe một chút, thì ra hai kẻ này cũng không nói dối hoàn toàn, Ác Đế Thành đích thực là tổn thất thảm trọng thương vong quá nửa, Ác Đế từ sau khi Trận Tứ Tà bị phá thì không thấy xuất hiện nữa, lòng người trong Ác Đế Thành đều hoảng sợ.
Hai người họ lần này là phụng mệnh theo Tiết Lâm Nghĩa cùng đến, Tiết Lâm Nghĩa bảo họ dùng cách đến mật báo để thăm dò tin tức từ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, chủ yếu đến nghe ngóng không phải là rương sắt mà lúc trước mọi người phát hiện ra, cũng không phải là băng sĩ bất tử khắp núi, mà là hai từ trước kia họ hoàn toàn chưa từng nghe qua —— Ưng Khư.
Khi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đang rối rắm rốt cuộc Ưng Khư là cái gì thì Thiên Tôn và Ân Hậu quay sang hỏi hai người, có muốn hỏi gì không, bây giờ hỏi cái gì thì hai kẻ kia đều sẽ trả lời.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu hỏi họ mấy chuyện linh tinh về Tiết Lâm Nghĩa, sương mù Khiếu Lâm.
Hai người kia đích thực là cái gì cũng không biết, nhưng Tiết Lâm Nghĩa và Ác Đế có quan hệ mật thiết, điểm này không phải giả.
Mặt khác Bạch Ngọc Đường hỏi Hiên Viên Phách, "Không phải trước kia Tuần Việt Bạch là bộ hạ của ngươi sao, vì sao hắn lại không nghe lời ngươi?"
Hiên Viên Phách tỏ ra bất đắc dĩ, hắn nói với Bạch Ngọc Đường kỳ thật nguyên bản hắn không phải muốn đầu nhập vào Ác Đế Thành. Sau khi Bắc Hải chia năm xẻ bảy, hắn vốn tính toán tìm chuyện khác làm, nhưng Tuần Việt Bạch lại nói với hắn về chuyện của Ác Đế Thành, lại còn dẫn hắn đầu phục Ác Đế.
Tại Ác Đế Thành, Tuần Việt Bạch và hắn là quan hệ ngang hàng, không còn phân biệt chủ tớ gì nữa. Dã tâm của Tuần Việt Bạch cực lớn, nhưng không được ủng hộ, buồn bã bất đắc chí, bởi vậy trở nên rất quái dị. Vốn là phái ba người họ đến hiệp trợ Tiết Lâm Nghĩa nhưng Tiết Lâm Nghĩa cũng không quá tín nhiệm Tuần Việt Bạch, cảm thấy kẻ này sẽ làm hỏng chuyện.
Bạch Ngọc Đường từ tình huống Tuần Việt Bạch vừa rồi thiếu chút bị Giao Giao bức điên mà xem, cảm thấy kẻ này tựa hồ không quá bình thường, không giống lắm với Tuần Việt Bạch luôn trăm phương nghìn kế khi còn ở Bắc Hải.
Sau khi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu hỏi xong thứ mình cần hỏi, Thiên Tôn và Ân Hậu triệt bỏ nội lực.
Trải qua chuyện vừa rồi, Bạch Mộc Thiên và Hiên Viên Phách chẳng khác nào vừa bị lột mất một lớp da, hai người cảm thấy nguyên khí đại thương, tay chân lạnh lẽo, ngay cả nội lực bản thân cũng không tìm thấy.
Thiên Tôn và Ân Hậu vung tay lên, ý tứ —— cút đi, trở về thì thông minh lên một chút!
Hiên Viên Phách và Bạch Mộc Thiên lúc này vô tri vô giác, không nhớ mình đã nói gì, mơ hồ bước đi.
Hai người kia vừa đi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền quay sang hỏi Ân Hậu cùng Thiên Tôn một vấn đề giống nhau —— Ưng Khư là cái gì?
Nhị lão nhìn tiểu hài nhi nhà mình, không giấu diếm mà đáp, "Ưng Khư còn được gọi là mộ Bất Tử Vương."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhướng mi, "Mộ Bất Tử Vương? Có quan hệ gì với băng sĩ bất tử sao?"
Thiên Tôn cười cười, Ân Hậu thì vươn tay nhẹ nhàng chọc lên trán Triển Chiêu, "Mộ Bất Tử Vương chính là mộ Ưng Vương."
Triển Chiêu choáng váng.
Bạch Ngọc Đường cũng choáng váng, "Mộ Ưng Vương? Lăng tẩm của Ưng Vương? Không phải vẫn luôn không tìm thấy sao?"
"Năm đó Ưng Vương cũng không được táng trong mộ Ưng Vương." Thiên Tôn ôm cánh tay lắc đầu. "Tuy rằng Ưng Vương dùng thời gian hơn nửa đời, hao hết tâm lực, sử dụng mấy chục vạn lao dịch để kiến tạo tòa lăng tẩm thần bí này, nhưng Ưng Vương Triều sụp đổ trong một đêm, hắn chưa kịp táng vào lăng tẩm đã chết rồi."
...
"Lăng tẩm đó ở đâu?" Triển Chiêu tò mò.
"Ngoại trừ bản thân Ưng Vương ra không ai biết cả." Ân Hậu lắc đầu.
"Công trình lớn như vậy mà không ai biết?" Triển Chiêu cảm thấy không hợp lý.
"Lăng mộ kiến tạo cho tới khi hoàn thành thì tất cả những người biết vị trí tòa mộ phần này, đừng nói người mà ngay cả súc vật vận chuyển đá hết thảy đều biến mất." Ân Hậu tựa hồ trở nên xuất thần, "Ngày mộ Ưng Vương hoàn thành, chính là ngày ta chào đời."
Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Ân Hậu, đây là lần đầu tiên ngoại công hắn kể chuyện khi còn bé của mình.
"Sau đó ta nghe cung nữ nuôi nấng ta nói, người mà toàn bộ dân chúng Ưng Vương Triều hận nhất chính là ta." Ân Hậu thản nhiên nói.
Triển Chiêu mở to hai mắt, "Vì cái gì?"
"Ngày đó Chiêu Thành có mấy chục vạn hộ gia đình có nhi tử, trượng phu, hoặc phụ thân trong nhà thành vật tuẫn táng, chết tại đó không về, không thi thể, không thể hỏi." Ân Hậu bình thản nói, "Nhưng mà ngày hôm đó ta ra đời. Nghe nói khi ta được sinh ra không khóc khiến cho Ưng Vương rất cao hứng, hạ lệnh ngày hôm đó là ngày vô lệ, tất cả mọi người không được khóc, trái lệnh liền trảm."
Triển Chiêu lúc này há hốc miệng, không thể tin được nhìn Ân Hậu chằm chằm, mãi lâu sau mới hỏi, "Con... thái công của con là loại hoàng đế này? Vậy Bạch Quỷ Vương kia thì tính là gì?"
Ân Hậu nhìn ngoại tôn chằm chằm một lúc, đột nhiên nở nụ cười, tựa hồ cảm thấy rất thú vị, lắc đầu nói. "Bạch Quỷ Vương Phong Thiên Trường, nếu so với Ưng Vương, coi như là gặp được sư phụ."
Triển Chiêu hít một ngụm khí lạnh, "Ưng Vương so với Hiên Viên Kiệt, Dạ Hậu còn tàn bạo hơn?"
Ân Hậu nhẹ khẽ lắc đầu, "Không thể dùng tàn bạo để hình dung Ưng Vương."
"Vậy phải hình dung như thế nào?" Triển Chiêu cảm thấy bị đả kích rất nặng. "Con nghe trong truyền thuyết mấy chuyện Ưng Vương từng làm, còn tưởng Ưng Vương là một vị hoàng đế đáng tin cậy..."
"Ưng Vương làm hoàng đế quả thật làm rất đáng tin." Ân Hậu thản nhiên nói, "Không đáng tin thì Tứ đại thần tộc, thậm chí cả Ngân Hồ tộc đều chịu nghe lời Ưng Vương sao?"
Triển Chiêu nhăn mày cảm thấy tâm tình rất phức tạp, "Cái này còn đáng tin?"
Ân Hậu mỉm cười nhìn Triển Chiêu, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu hắn, như lẩm bẩm mà hạ giọng nói một câu, "Ngươi giống bà ngoại ngươi, thật sự là quá tốt."
...
Trong gian phòng cách vách, Bạch Ngọc Đường nghe Thiên Tôn không hiểu sao nói một câu, "Triển tiểu miêu giống bà ngoại nó thật sự là lão thiên phù hộ, lão quỷ năm đó còn rất sợ huyết thống và tính cách của Ưng Vương sẽ bị truyền lại."
"Nhưng Ân Hậu cũng đâu có thừa kế..." Bạch Ngọc Đường hiếm hoi trở nên bát quái.
Thiên Tôn híp mắt, nhỏ giọng nói, "Nương của lão quỷ không phải thần tộc, chỉ là một nữ tử người Hán bình thường nhất."
Bạch Ngọc Đường không hiểu, "Ân Hậu không phải do Ưng Vương và hoàng hậu sinh ra sao?"
Thiên Tôn cười lạnh một tiếng, "Đương nhiên không phải rồi, mấy ca ca tỷ tỷ của hắn có chỗ nào giống người đâu, hắn là Ưng Vương vì nổi hứng chơi đùa mà sinh hạ."
Ngũ gia khiếp sợ nhìn Thiên Tôn chằm chằm, "Chơi đùa... Sinh nhi tử mà là chơi đùa? Vậy sinh mẫu của Ân Hậu đâu?"
Thiên Tôn bĩu môi, tựa hồ không biết nói thế nào.
Bạch Ngọc Đường thật sự rất muốn biết, kéo kéo tay áo Thiên Tôn.
Thiên Tôn thở dài, nhỏ giọng nói. "Ngươi nghe xong đừng nói cho Triển tiểu miêu ha! Ngày lão quỷ chào đời chính là ngày sinh mẫu của hắn chết."
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Khó sanh sao?"
Thiên Tôn nhìn hắn lắc đầu, "Không, nàng không kịp liếc nhìn lão quỷ một cái đã bị Ưng Vương bóp chết."
Bạch Ngọc Đường hít một ngụm khí lạnh, "Vì sao? Ưng Vương không yêu nàng?"
"Đã nói với ngươi là vì sinh ra để chơi mà." Thiên Tôn "chậc" một tiếng, khoát tay, "Ai, đừng nói nữa, chuyện nhà bọn họ rất kỳ dị, ngươi không biết mấy huynh đệ nhà hắn là cái dạng gì đâu, Ưng Vương và Hiên Viên Kiệt vừa vặn trái ngược nhau."
Bạch Ngọc Đường suy ngẫm xem trái ngược với Hiên Viên Kiệt là kiểu người nào, "Vậy không phải là một người cha tốt sao?"
Thiên Tôn tựa như muốn cười, nhưng nhịn lại được, chỉ "A" nhẹ một tiếng, "Ngọc Đường à, cha ngươi cưng chiều ngươi chứ?"
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Thiên Tôn nở nụ cười, "Vậy cha ngươi có dạy ngươi đạo lý không? Ngươi làm sai hắn có phạt ngươi không?"
Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu nhìn Thiên Tôn, ý là —— cha con nào có cơ hội dạy con, từ nhỏ con đều là do người nuôi lớn. Cha con có muốn dạy thì có giành được từ tay người đâu, từ nhỏ đến lớn người đánh vào bàn tay con không phải đều là sư phụ sao?
Thiên Tôn nheo mắt, "Ánh mắt của ngươi là sao? Có gì bất mãn với vi sư hả?!"
Bạch Ngọc Đường khoát tay, để Thiên Tôn tiếp tục nói.
"Có một câu gọi là thịnh cực tất suy." Thiên Tôn đem con rùa đồ chơi ra chơi. "Bất luận là quốc gia hay là con người, đạo lý này cũng giống như xây nhà vậy! Mặc kệ nền móng của ngươi có bao nhiêu vững chắc, căn cơ sâu đậm thế nào, nhưng nếu cứ tiếp tục xây lên trên cao mãi cao mãi, như vậy kết quả chỉ có thể sụp đổ."
Bạch Ngọc Đường gật đầu đồng ý, nghe Thiên Tôn tiếp tục nói.
"Nếu tòa nhà này ngươi chỉ xây hai tầng, dù cho có dỡ xuống phân nửa cũng sẽ không sụp đổ. Nhưng nếu xây đến cả trăm tầng thì chỉ cần tùy tiện rút ra một viên gạch, đều có khả năng sập xuống trong nháy mắt." Ngón tay Thiên Tôn nhẹ nhàng vuốt ve đầu con rùa, giống như sờ đầu A Địa trong Bích Thủy Đàm cùng mình chào hỏi, "Con đê đắp trăm dặm luôn có một chỗ rò nước. Mặt trái của thịnh thế phồn hoa chính là trăm ung nghìn nhọt, nguy cơ tứ bề. Vong quốc chi quân không dễ làm, bá chủ thịnh thế cũng chưa chắc dễ làm, dục vọng một người là hữu hạn, nhưng độ cao lại là điều quyết định giới hạn của thứ này ở đâu. Người đứng ở tuyệt đỉnh nhìn không thấy đất lại sờ không tới trời, dục vọng sẽ trở thành vô hạn. Làm người tới một giai đoạn nhất định, thứ khó cầu được nhất, kỳ thật là một chữ ổn. Tà vì cái gì rất thích Triệu Trinh tiểu bằng hữu? Trong miệng thế nhân đời sau, so với những bá chủ thời cổ oai phong một cõi, hắn có lẽ chỉ là một vị hoàng đế bình thường "tầm thường không chí tiến thủ". Nhưng phải biết rằng trong tay hắn chính là có Triệu Phổ, hắn còn có bạc, muốn thành tựu vĩ đại lưu truyền thiên cổ, chỉ là động một chút ý niệm trong đầu mà thôi. Hắn có từng có ý niệm này không? Ta cảm thấy nhất định hắn từng có, nhưng hắn nhịn được, vì cái gì?"
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, "Không tầm thường và ổn định, hắn chọn ổn."
"Có sự lựa chọn này của hắn mới có thái bình." Thiên Tôn cười lắc đầu, "Một người có thể làm những gì? Võ công cho dù luyện thành như ta cùng lão quỷ Ân Hậu, một người vẫn không cứu được thương sinh thiên hạ. Nhưng trên đời này dẫn đến đại sự khiến sinh linh đồ thán, thường thường lại chỉ từ tay một hai người gây nên."
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu.
Thiên Tôn vươn tay vỗ vỗ đầu hắn, "Sự tình tương đối phức tạp không nói hết được, ngươi cứ thử nghĩ xem, Đại Tống Triều nếu có mười Triệu Phổ thì sẽ ra kết quả thế nào?"
Ngũ gia dở khóc dở cười, "Vậy còn không loạn hết lên?"
"Không phải vậy sao!" Thiên Tôn nói xong đem con rùa nhỏ cất vào túi, nói với Bạch Ngọc Đường, "Ta tìm Tiểu Tứ Tử ăn khuya, ngươi đi tìm Triển Chiêu đi, Ân Hậu phỏng chừng đem chuyện của Ưng Khư đều nói cho nó biết, ta biết không nhiều lắm, khi còn bé lão quỷ không chịu nói cho ta."
Thiên Tôn nói xong liền ra ngoài tìm Tiểu Tứ Tử, Ngũ gia cũng đứng dậy, đi về phía viện của Triển Chiêu. Sau khi Bạch Mộc Thiên đi rồi, Ngũ gia không để Giao Giao tiếp tục nghe Triển Chiêu và Ân Hậu nói chuyện nên không biết bên chỗ Triển Chiêu thế nào.
Đi đến cửa viện nhìn vào trong thì không thấy Ân Hậu ở đây, Triển Chiêu ngồi một mình bên bàn đá trong viện, trong tay cầm củ khoai lang nướng, ngưỡng mặt nhìn ánh trăng.
Ngũ gia đi vào trong viện, thấy Triển Chiêu cũng nhìn về phía hắn.
Giám định một chút, Bạch Ngọc Đường gật đầu —— tâm trạng của mèo này đang xuống rất thấp.
Triển Chiêu như vậy xem ra là đang chờ Bạch Ngọc Đường, thấy Bạch Ngọc Đường đến, vươn tay vỗ vỗ mặt bàn bên cạnh, ý là —— chuột! Lại đây ngồi!
Ngũ gia đi tới, ngồi xuống bên bàn đá, nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu bẻ nửa củ khoai nướng đưa cho hắn.
Ngũ gia ghét bỏ nhìn nửa củ khoai nướng.
"Chuột,ngồi cho vững." Vẻ mặt Triển Chiêu rất nghiêm túc, "Miêu gia nói chút chuyệnbát quái của tổ tiên cho ngươi!"
---------------
Con rùa Ngũ gia mua cho Tôn Tôn, có thể mua được trên Taobao với giá $ / em nhé.
Khoai lang nướng~~~ rảnh nên minh họa luôn