Hắc Phong Thành Chiến Ký

chương 77: người giữ cửa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Fin

Beta: Tử Sa

Liệt Tâm Dương đúng là người chuyên gây chuyện, mới vừa thấy mặt đã náo loạn đến long trời lở đất, chọc cho Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa đều xù lông, thế là bỗng nhiên bị đánh.

Đương nhiên… Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa hai cao thủ võ lâm này cũng sẽ không thực sự dùng nhiều sức để đánh hắn, nhưng mà hai mắt Liệt thành chủ vẫn không tránh khỏi bị bầm tím.

Triệu Phổ xách theo Liệt Tâm Dương đã bị đánh rồi mà vẫn còn nhìn chằm chằm vào Ân Hậu, lôi vào trong thư phòng để nói chuyện đứng đắn.

Nhưng Liệt Tâm Dương lại giãy giụa nói, “Cũng đã trễ thế này rồi sao có thể quấy rầy anh hùng nghỉ ngơi được, mọi người đi nghỉ ngơi một đêm rồi sáng mai hẳn nói sau… Không biết có muốn cùng nhau ngủ hay không…”

Trước khi Liệt Tâm Dương lại bị đánh thêm lần nữa, bọn thị vệ vội túm hắn kéo về tẩm cung, Tô Lâm vội vàng thỉnh mọi người Khai Phong Phủ về biệt viện nghỉ ngơi.

Một đêm không nói chuyện, sáng sớm ngày hôm sau mọi người đều dậy thật sớm, chuẩn bị bàn chuyện đứng đắn.

Mặc dù vẫn đang là buổi sớm, nhưng kể từ lúc thái dương hé lộ đã có thể cảm giác được nhiệt độ không khí lập tức tăng lên cao.

Đêm qua lúc bọn Triển Chiêu vào thành đều phát hiện kiến trúc của từng căn nhà trong thành Hỏa Luyện này rất thú vị… Mỗi căn nhà đều có rất nhiều “Sừng nhọn”. Nhưng lúc trời sáng thì không thấy mấy “Sừng nhọn” kia đâu nữa… Bởi vì tất cả đều đã mở ra, biến thành tán dù che nắng khổng lồ.

Triển Chiêu nhảy lên tòa kiến trúc cao nhất trong hoàng cung nhìn vào trong thành, không khỏi cảm thán – Cả thành đều cắm đầy tán dù đủ mọi loại màu sắc, cảnh vật cũng mang đến một cảm giác khác biệt.

Phần lớn người đi trên đường đều che dù hoặc là đội đấu lạp chống nắng, hơi nước trong bầu không khí nóng bức tạo thành từng bức từng bức màn nước, làm cho người ta có loại ảo giác khí nóng.

Triển Chiêu nhảy từ trên nóc nhà cao xuống thấp, đứng dưới mái hiên nghiên cứu đất mềm màu đỏ trên mặt đất.

Đất này nhìn cứ như mặt người đang tức giận, nhìn rất nóng…

Triển hộ vệ vươn một chân, dùng đầu mũi giày nhọn chỉa xuống mặt đất… Nhưng ngược lại không hề có cảm giác nóng chân, suy nghĩ vừa chuyển, cũng đúng! Lúc này chỉ mới sáng sớm mà thôi, hơi nóng còn chưa kịp lan tới mặt đất nhỉ?

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng bỗng mở ra, Bạch Ngọc Đường đi tới.

Sau khi Ngũ gia ra cửa thì cứ sửng sốt như vậy trong chốc lát, sau đó xoay người đi về phòng.

Triển Chiêu có chút khó hiểu, ngoẹo đầu theo hắn đi vào.

Chỉ thấy sau khi Bạch Ngọc Đường vào phòng cũng không làm gì khác mà chỉ tìm cái ghế dựa ngồi xuống.

Triển Chiêu khó hiểu, “Ngọc Đường? Không đi tiền thính hả?”

Bạch Ngọc Đường nhíu đầu lông mày, liếc mắt ra bên ngoài một cái.

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn mặt đất trong viện càng phơi nắng càng đỏ một cái, xem như tự hiểu, hỏi, “Ngại nóng?”

Bạch Ngọc Đường thuở nhỏ vốn lớn lên ở Thiên Sơn, phạm vi hoạt động chủ yếu không phải là Băng Nguyên Đảo thì chính là Ánh Tuyết Cung, suốt ngày toàn ở trong hố tuyết chui tới chui lui, mà ở Hãm Không Đảo cũng là bốn mùa mát mẻ, hiện tại đột nhiên nóng như vậy đương nhiên là không chịu nổi rồi.

Triển Chiêu chọt chọt hắn, “Càng chờ thì càng nóng nha!”

Ngũ gia có vẻ đang bắt đầu đấu tranh trong lòng…

Lúc này, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử từ bên ngoài chạy vào, hai nhóc con mỗi đứa cầm một cây dù nhỏ, mặc quần áo mỏng, quấn một lớp khăn mặt bán trong suốt, trong tay còn cầm hai mảnh khăn vải, một cái màu trắng một cái màu đỏ.

“Miêu Miêu Bạch Bạch!” Tiểu Tứ Tử chạy vào đưa khăn che mặt cho bọn họ.

Triển Chiêu nhận lấy, “Bên ngoài luôn nắng như vậy sao?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Không chỉ có nắng, nghe nói còn thường xuyên xuất hiện bão cát, tấm khăn này có thể che nắng lẫn chắn được bão cát nữa.”

“Lát nữa nếu đi ra ngoài, bão cát sẽ càng lớn hơn nữa, có điều khi tới Phong Tê Cốc rồi thì sẽ lạnh dần, bởi vì ở đó cây rất nhiều.” Tiểu Lương Tử vốn đã phơi nắng thành đen, cũng không sợ nóng, kêu hai người mau ra cửa đi ăn điểm tâm.

Triển Chiêu quấn khăn, túm Bạch Ngọc Đường không có chút tinh thần nào, đi theo Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử ra cửa.

Vừa ra cửa, chỉ thấy bọn Triệu Phổ trong viện bên kia cũng đang đi tới.

Công Tôn và Triệu Phổ dùng một cây dù, đám ảnh vệ phía sau lại che đầu, oán giận thành Hỏa Luyện này càng ngày càng nóng.

Lúc này, chợt nghe trong viện Lâm Dạ Hỏa ở bên kia truyền đến tiếng Trâu Lương, “Ngươi mặc như vậy không sợ ngã chết hả?”

“Đừng có dài dòng!” Lâm Dạ Hỏa rống lên, “Cầm dù đi!”

“Ta đã cầm rồi!” Khó được nghe Trâu Lương nói chuyện lớn tiếng như vậy, “Ngươi rốt cuộc muốn đem theo bao nhiêu dù?!”

Mọi người nhìn nhau, ghé đầu liếc mắt vào trong viện Lâm Dạ Hỏa một cái… Được chứ! Hỏa Phượng quấn chặt cứ như cái bánh chưng.

Tiểu Tứ Tử chạy tới túm lấy tấm áo choàng lớn màu đỏ mà Lâm Dạ Hỏa mặc bên ngoài, “Tiểu Lâm Tử, thúc mặc như vậy sẽ bị cảm nắng đấy!”

Lâm Dạ Hỏa đeo bao tay to để che nghiêm mặt nói, “Tiểu Tứ Tử cháu quấn mấy mảnh khăn vải! Mặt trời thành Hỏa Luyện này rất độc! Cẩn thận từ nước mật đào phơi nắng thành cây mận đen đấy!”

Tiểu Tứ Tử kéo áo choàng của hắn, “Cái gì mà từ nước mật đào thành cây mận đen ạ? Thúc bịt kín như vậy sẽ bị nổi sảy đấy!”

Lâm Dạ Hỏa bịt chặt bên trong ba tầng bên ngoài thêm ba tầng nữa, Trâu Lương thay hắn cầm bốn cái dù, chỉ muốn một cước đá hắn ra ngoài.

Triển Chiêu nhìn khắp nơi nhưng không thấy Thiên Tôn và Ân Hậu đâu, liền hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ông ngoại và sư phụ ngươi đâu?”

Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, “Loại thời tiết này sư phụ ta rất ngại nóng, hẳn là sẽ không ra cửa đâu.”

Công Tôn ở bên cạnh gật đầu, “Đúng vậy, ở loại tuổi này ngày như vầy không nên xuất môn!”

Mọi người đang đi về tiền thính, chỉ thấy Tô Lâm mang theo một đội thị vệ vội vã chạy tới.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Triệu Phổ thấy mặt mũi Tô Lâm trắng xanh.

“Vương gia! Thành chủ nhà ta không thấy đâu cả!”

“Cái gì?” Công Tôn cả kinh, “Đi đâu vậy?”

“Không biết a, Thành chủ hôm nay dậy rất sớm… Vốn hắn đang rửa mặt nên ta mới đi chuẩn bị ngoại bào cho hắn… Ai ngờ lúc trở về đã không thấy tăm hơi đâu nữa!” Tô Lâm gấp đến độ xoay vòng.

Rất nhanh, cả hoàng cung thành Hỏa Luyện đều đề phòng cao độ, mấy vị hoàng tử đều mang theo thị vệ bắt đầu tìm kiếm.

Triệu Phổ hỏi ảnh vệ phụ trách canh phòng xem có người nào lẻn vào hoàng cung không.

Sáng nay Thanh Ảnh và Xích Ảnh đã kiểm tra qua, hoàng cung thành Hỏa Luyện thủ vệ sâm nghiêm, cũng không có sơ hở hay thiếu sót chỗ nào… Tại sao có thể có người vô thanh vô tức lẻn vào trói Liệt Tâm Dương đi được đây?

Lúc mọi người ở đây đang gấp đến độ xoay vòng, Trâu Lương thình lình tới một câu, “Các ngươi đi viện của Ân Hậu tìm chưa a?”

Mọi người sửng sốt, soạt một tiếng quay sang, nhìn gian biệt viện cách đó không xa nơi Ân Hậu và Thiên Tôn đang nghỉ ngơi.

“Không phải đâu…” Triển Chiêu sải chân chạy tới chỗ đó.

Vào viện, chỉ thấy cửa sổ gian phòng Ân Hậu và Thiên Tôn đang nghỉ ngơi được đóng chặt, Liệt Tâm Dương mặc bộ thường phục, vịn cửa sổ nhìn vào trong.

Tô Lâm thở dài một hơi, đỡ trán.

Triển Chiêu cũng hết nói nổi.

Triệu Phổ bảo Tô Lâm giải tán bọn thị vệ đi, tránh mất mặt xấu hổ.

Tô Lâm lắc đầu, chuyện Thành chủ nhà hắn mất mặt cũng không phải bí mật gì, liền đơn giản đi ra, kêu người mang điểm tâm đến đặt ở trong viện này cũng được.

Tiểu Tứ Tử tò mò chạy tới, nhón chân, vừa vịn cửa sổ vừa ngửa mặt nhìn Liệt Tâm Dương.

Liệt Tâm Dương vốn hăng hái híp mắt nhìn chằm chằm vào trong cửa sổ từ sớm, nhưng đã nhìn cả nửa buổi mà cái gì cũng không thấy.

Thẳng đến khi điểm tâm bên ngoài cũng đã dọn xong, Triệu Phổ búng tay với hắn một cái, lại ngoắc ngoắc tay, ý là – Đừng nhìn nữa, cẩn thận lại bị đánh!

Liệt Tâm Dương chậm rì rì quay về, vốn định ngồi xuống bên cạnh Triệu Phổ, ai ngờ Tiểu Tứ Tử chui vào giữa hắn và Triệu Phổ, chiếm chỗ ngồi, đem chén đũa của lão đầu xê dịch sang bên cạnh.

Liệt Tâm Dương híp mắt nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử bưng chén, kéo Triệu Phổ dịch về sát bên cha bé, giữ khoảng cách với Liệt Tâm Dương.

Công Tôn lột vỏ trứng chim cho Tiểu Tứ Tử, tâm tình sáng nay có vẻ không tồi.

Còn Triển Chiêu lại nâng cằm tò mò nhìn cửa phòng đang đóng chặt đằng sau Liệt Tâm Dương… Ông ngoại y và Thiên Tôn bình thường đều dậy rất sớm, hôm nay làm sao vậy? Có phải do khí hậu quá nóng nên không quen không?

Bạch Ngọc Đường vừa cầm lấy chiếc đũa, trước mắt liền xuất hiện một chén sữa đậu nành.

Ngũ gia có chút khó hiểu quay sang, chỉ thấy Tiểu Lương Tử đang bưng bát sữa đậu nành cười hì hì nhìn hắn đây.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhóc một chút, vươn tay nhẹ nhàng gõ bát sữa đậu nành kia một cái… Xoạt một tiếng… Bát sữa đậu nành vốn nóng hầm hập kia đã bị đông lạnh thành mảnh băng vụn rồi.

Tiểu Lương Tử vui sướng dùng thìa đập nát, chia nhau cùng ăn với Tiểu Tứ Tử.

Mọi người nhìn chằm chằm bát sữa đậu nành băng kia một chút, cùng đồng loạt soàn soạt đưa bát về phía Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia cũng hết nói nổi.

“Khụ khụ.”

Đang ăn điểm tâm, chợt nghe Liệt Tâm Dương ho khan một tiếng.

Triệu Phổ nhìn hắn, cho là hắn đang muốn nói chuyện đứng đắn.

Ai ngờ Liệt Tâm Dương mở miệng liền hỏi, “Cái đó… Hai người bọn họ có quan hệ gì a?”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Công Tôn khó hiểu mà nhìn hắn, “Ngươi hỏi ai?”

“Vị công tử bạch y kia cùng đại anh hùng… Hai người bọn họ còn nghỉ ngơi chung một phòng nha!” Liệt Tâm Dương mở to mắt nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ cũng mệt tâm, lão đầu này ngay cả Thiên Tôn cũng ghen được.

Triển Chiêu vươn tay túm Bạch Ngọc Đường – Hai người bọn họ thế nào mà đã trễ thế này rồi vẫn còn ở trong phòng không ra đây, không phải là có chuyện gì đấy chứ?

Trong lòng Bạch Ngọc Đường tựa hồ đã biết trước, không nhanh không chậm nói, “Ngươi đi vào thử xem, bảo đảm ngươi vào rồi cũng không muốn ra nữa.”

Triển Chiêu khó hiểu.

Tiểu Lương Tử ngậm cái bánh bao chạy đến cửa, vươn tay gõ gõ cửa.

Chợt nghe bên trong truyền ra tiếng Thiên Tôn, “Vào đi.”

Tiểu Lương Tử đẩy cửa ra…

Trong nháy mắt cửa phòng được mở ra, mọi người liền cảm giác được một luồng gió mát ào tới.

Trong phòng, tiếng nói hạnh phúc của Tiểu Lương Tử vang lên, “Oa! Thật thoải mái!”

Tiểu Tứ Tử cũng bưng bát chạy vào, “Nha thật là mát mẻ!”

Mọi người cũng hiểu được, loại thời tiết này đương nhiên là phải ở cùng một chỗ với Thiên Tôn rồi, cùng Thiên Tôn ở chung một phòng chính là phương thức hóng mát tốt nhất.

Triển Chiêu dùng thời gian một bữa cơm giải thích một chút cho Liệt Tâm Dương hiểu rằng Ân Hậu là ông ngoại y và đã hơn một trăm hai mươi tuổi rồi!

Liệt Tâm Dương lắc đầu tỏ vẻ không tin, nói Triển Chiêu vì muốn chia rẽ hắn và đại anh hùng mà dám gạt người.

Triển Chiêu tức đến mức muốn đi đập nát nhà hắn, Liệt Tâm Dương liền nói hắn đến chết cũng quyết không thay đổi tình ý chân thành tha thiết, vì Chân ái thì dù không làm Hoàng đế cũng được nha!

Tất cả mọi người đứng xem hắn cố cãi – Lão đầu này lại tới nữa!

Triệu Phổ lắc đầu với Triển Chiêu, ý bảo – Vô dụng thôi! Nếu hắn là người chịu nói lý lẽ, cũng sẽ không gây ra họa lớn như vậy!

Trong lòng những người khác cũng hiểu rõ, người của thành Hỏa Luyện này từ hoàng tộc đến dân chúng đều vô cùng đơn thuần, quả thực chỉ cần lừa một cú là trúng.

Lúc ăn điểm tâm, bọn họ có chạm mặt mấy vị hoàng tử trong thành Hỏa Luyện. Mấy vị hoàng tử này nhìn qua quả nhiên không hề giống con ruột của Liệt Tâm Dương, một đám đều cao lớn uy mãnh, nhưng tính cách lại rất giống Liệt Tâm Dương, không quá đáng tin cậy.

Mấy vị hoàng tử này ai cũng đều có sở trường riêng, cầm kỳ thư họa đều tinh thông như nhau, công phu cũng không tồi, đầu óc thông minh mà ngoại hình lại xuất chúng… Bình thường cũng không thương yêu nhau lắm, lý do cũng không phải vì việc tranh quyền đoạt lợi, mà hoàn toàn là vì tranh giành tình nhân. Tóm lại mọi người Khai Phong căn cứ vào đó mà phân tích, dân chúng trong thành Hỏa Luyện và Ma Quỷ Thành này đều có một cái tật xấu, đó là hàng năm cơm áo vô lo sinh hoạt nhàn nhã, bèn cứ hở khi rỗi rãi là lại tinh thần hăng hái mà đi đùa giỡn gây chuyện!

Sau khi dùng xong điểm tâm, thái dương cũng đã lên cao, trên bầu trời xanh ngắt kia ngay cả một đám mây cũng không có.

Bọn thị vệ mở căng mái che nắng, nhưng vẫn có cảm giác nóng nực.

Triển Chiêu dịch sang bên cạnh Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn y.

Triển Chiêu than thở một câu, “Nóng chết mất!”

Theo tiếng nói Triển Chiêu vừa ra khỏi miệng thì một trận hàn khí từ lòng bàn chân dâng lên, bốn phía lập tức trở nên mát mẻ.

Những người khác đều quay sang liếc Bạch Ngọc Đường – Ngươi chỉ lo cho Mèo nhà mình cái này có chút không phúc hậu đấy?

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, để bọn họ mở cửa phòng Thiên Tôn ra…

Thời điểm cửa vừa mở ra… Một cỗ hàn khí nhẹ nhàng bay ra.

Trong phòng, Thiên Tôn đang ngồi trên chiếc ghế dựa, lắc lư ghế thưởng thức một bức tự.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên tay vịn, cùng y xem tự, đại khái là bởi vì khá lạnh nên bé con kia còn khoác áo choàng Thiên Tôn dùng để chắn gió.

Tiểu Lương Tử và Ân Hậu thì đang ngồi ở bàn bên cạnh đánh cờ, hai người thong thả ung dung uống trà nóng, nhìn qua thật mãn nguyện.

Không bao lâu, trong viện cũng lạnh dần.

Vẻ mặt bọn thị vệ thành Hỏa Luyện đều vô cùng ngạc nhiên, Liệt Tâm Dương cũng hiếu kỳ hỏi Triệu Phổ, “Vương gia, ngươi lại mang đến bảo bối gì nữa vậy, mát mẻ như vậy a!”

Triệu Phổ liếc mắt nhìn hắn một cái, “Còn không phải là bảo bối sao, tình địch của ngươi có đến một trăm hai mươi năm nội lực đấy, ngươi nhớ cẩn thận.”

Trong phòng, Thiên Tôn ngẩng đầu “Hứ” một tiếng, “Ta rất chướng mắt Lão Quỷ này.”

Ân Hậu cầm viên cờ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Ai để ý tên Lộ si này thì dẫn đi đi, mau lên!”

Liệt Tâm Dương gãi gãi cái cằm, lão đầu cũng là tên cáo già, biết nếu lại gây chuyện nữa thì Triệu Phổ sẽ mất hứng, liền trở lại chuyện chính.

“Ngươi có phong tỏa thành không?” Triệu Phổ hỏi.

“Có! Vẫn đang phong tỏa đến giờ.” Liệt Tâm Dương gật đầu, “Ái phi… Không phải, tên gian tế kia hẳn là đang còn ở trong thành.”

“Vậy trong Hỏa Luyện Cung rốt cuộc là cái gì?” Công Tôn tò mò hỏi, “Là thủy mạch hay là cái giếng?”

“Á…” Liệt Tâm Dương tựa hồ có chút khó xử.

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Lâm Dạ Hỏa bất mãn, “Lão đầu ngươi tìm ta đến cứu mạng mà còn có chuyện giấu diếm nữa à? Chẳng phải ngươi nói với Tiêu Thống Hải rằng đó là thủy mạch sao?!”

Liệt Tâm Dương lộ vẻ mặt khó xử, “Ta cũng chỉ đùa với Lang Vương thôi mà! Không phải ta không muốn nói, mà là tình huống thực tế thế nào ta cũng không biết nữa!”

Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn hắn – Đồ gia truyền trong bảo khố của nhà ngươi mà ngươi cũng không biết là cái gì?

“Cả thành Hỏa Luyện này, hẳn là chỉ có một người biết!” Liệt Tâm Dương thần thần bí bí nói.

“Người nào a?”

Liệt Tâm Dương nói, “Người giữ cửa Hỏa Luyện Cung!”

“Người giữ cửa?” Tất cả mọi người tò mò, Hỏa Luyện Cung còn có Người giữ cửa nữa á.

“Tên kia cũng khá lớn tuổi rồi.” Liệt Tâm Dương nói, “Hắn ta ở trong rừng cây bên cạnh Hỏa Luyện Cung, rất khó tìm ra, cũng không thấy người đâu! Mà cho dù có tìm được hắn đi nữa thì cũng chưa chắc hắn sẽ chịu nghe theo ngươi.”

“Ngươi xác định tên giữ cửa kia biết bí mật của Hỏa Luyện Cung?” Triệu Phổ hỏi.

“Ừ!” Liệt Tâm Dương gật đầu khẳng định, “Ta từng nghe phụ hoàng nói qua, muốn vào Hỏa Luyện Cung, chỉ có chìa khóa thôi cũng vô dụng, tùy tiện đi vào sẽ mất mạng như chơi, phải tìm Người giữ cửa hỗ trợ!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio