Edit: Fin & Linh
Beta: Linh & Po
Nội lực Thiên Tôn bị cắt đứt, được Bạch Ngọc Đường thành công bổ sung.
Triển Chiêu, Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa đều biết Bạch Ngọc Đường đang cố gắng không để cho chuyện bọn họ không theo kịp Thiên Tôn lúc trước lại xảy ra, mà trên thực tế nội lực của hai người có độ chênh lệch với nhau rất lớn, thời gian Bạch Ngọc Đường có thể duy trì nguyên cục diện này hẳn sẽ không kéo dài lâu lắm.
Triệu Phổ và Lâm Dạ Hoả không đau lòng cho Bạch Ngọc Đường nhưng Triển Chiêu lại đau lòng. Cái gọi là cái khó ló cái khôn, Triển Chiêu một khi gặp chuyện có liên quan đến Bạch Ngọc Đường, về điểm này một người bình thường nay lại hoàn toàn mạo muội liều lĩnh, không phải chỉ là một trăm chiêu sao! Dù nội lực Thiên Tôn có cường thịnh đến đâu thì cũng chỉ có hai tay, giờ cứ thử xem ai nhiều tay hơn!
Nghĩ xong, Triển Chiêu nhún người nhảy lên, dựa vào nội lực của Thiên Tôn nhảy vào trung tâm gió tuyết.
Lâm Dạ Hoả và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau một cái, thấy Triển Chiêu nhảy lên cao, hai người bọn họ đều không hẹn mà hướng theo bóng lưng của y, tấn công hạ bàn!
“A.”
Ân Hậu, Vô Sa, Yêu Trường Thiên đang ở bên ngoài xem trận đấu đều nhướng mi, “Phối hợp rất ăn ý!”
Bên trong gió tuyết trước mắt bọn họ là mấy cái bóng người đang quấn quanh nhau, đánh đến trời đất mù mịt.
Tiểu Tứ Tử thú vị mà dụi dụi mắt, “Thật nhiều người chui vào nha…”
“Oa! Triển đại ca chạy tán loạn khắp trời luôn!” Tiểu Lương Tử cũng rối rắm, “Đây là công phu gì vậy?”
“Không phải công phu gì cả!” Ân Hậu nở nụ cười, “Chẳng qua chỉ là con mèo nhỏ bị bức đến nóng nảy mà khua loạn móng vuốt thôi.”
“Vậy cũng được sao?” Công Tôn mở to mắt.
“Đương nhiên.” Yêu Trường Thiên và Vô Sa đều gật đầu, “Thiên Tôn đang bị Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hoả gắt gao ngăn lại nên mới bắt không được con mèo nhỏ kia!”
Ân Hậu khoanh tay, “Đừng nói Lão Quỷ kia đang phải phân tâm đối phó với ba người, cho dù có toàn tâm toàn ý cũng rất khó có thể bắt giữ Chiêu Nhi được.”
“Ba mươi chiêu!” Yêu Trường Thiên nhướng mày.
Công Tôn cùng và Tiểu Tứ Tử đều giật mình, “Vậy cũng có thể tính ra được hả?”
“Triển đại ca thật là lợi hại!” Tiểu Lương Tử vui vẻ, “Như vậy có thể dễ dàng chống đỡ được một trăm chiêu rồi!”
Tiêu Lương vừa nói xong, chợt nghe Ân Hậu cười vài tiếng, “Cho nên mới nói chỉ là trò đấu pháp của trẻ con… Quá ngây thơ rồi.”
“Chiêu này của Triển Chiêu rất thông minh, chẳng qua…” Vô Sa đại sư lắc đầu, “Đừng quên, từ nãy đến giờ, Thiên Tôn chỉ phòng thủ chứ không tấn công.”
“Nghĩa là sao ạ?” Tiểu Lương Tử ngước mặt hỏi.
“Ý là…” Yêu Trường Thiên cười một tiếng, “Cho các ngươi năm mươi chiêu.”
Mọi người đều nhảy dựng lên, kinh hãi nhìn ba vị lão nhân – Tổng cộng là một trăm chiêu, nhưng giờ lại nhường hẳn năm mươi chiêu, nhiều như vậy?
“Bốn mươi rồi.” Yêu Trường Thiên tiếp tục điểm số.
Lúc này, chỉ thấy Ân Hậu khẽ cau mày, ‘Chậc’ một tiếng.
“Sao thế ạ?” Tiểu Lương Tử vội hỏi.
“Chiêu Nhi chỉ có thể chống đỡ hết mức được năm mươi chiêu là cùng.” Ân Hậu lắc đầu.
“Tại sao chứ?” Trâu Lương và Túc Thanh không hiểu, “Thiên Tôn đâu bắt được hắn!”
“Tuy không bắt được nhưng mà nội lực của nó lại không theo kịp.” Ân Hậu thở dài, “Một cửa này, nó vẫn không qua được.”
Yêu Trường Thiên tìm một cái cây mà dựa vào, vừa tiếp tục xem vừa nói, “Thiên Tôn nhường năm mươi chiêu này, không phải là vì muốn giúp ngoại tôn ngươi khai thông sao? Suy cho cùng cũng yêu thương ngươi.”
Tiểu Lương Tử một bên nắm tay Yêu Trường Thiên một bên nắm tay Ân Hậu, lắc lắc, “Nói rõ một chút, con nghe không hiểu nha!”
“A di đà phật.” Vô Sa đại sư nhẹ nhàng thở dài, “Sở dĩ Thiên Tôn được xưng là người có khả năng thiên bẩm, bởi vì y có năng lực đặc biệt mà người luyện võ bình thường cho dù có cầu cũng không tài nào có được.”
“Con biết.” Tiểu Lương Tử còn giơ tay lên trước cả Túc Thanh và Trâu Lương, “Bởi vì nội lực Thiên Tôn không có giới hạn cao nhất phải không ạ?!”
Yêu Trường Thiên và Ân Hậu đều giật mình nhìn Tiểu Lương Tử, “Sao con biết?”
“Sư phụ con nói.” Tiểu Lương Tử nói, “Sư phụ nói, ngoại trừ Ân Hậu không ai có thể đánh ngang tay với Thiên Tôn được, bởi vì nội lực của Thiên Tôn là vô tận, cho dù không đánh nhau nhằm tiêu hao hết nội lực, ông ấy vẫn có thể làm hao kiệt nội lực kinh người của tận mấy trăm cao thủ.”
Vô Sa đại sư gật đầu, “Không tồi, đó cũng là lý do tại sao năm đó Yêu Vương trao cho Thiên Tôn một trăm năm nội lực, nhưng y lại không bị tẩu hỏa nhập ma mặc dù theo đạo lý là phải bị. Phải biết loại nội lực này và thân thể cùng tinh thần chịu tải năng lực cũng giống như dạ dày ăn bao nhiêu tấn cơm, nếu Yêu Vương cho một kẻ bình thường một trăm năm nội lực, lúc ấy có thể khẳng định chắc chắn là hắn sẽ chết vì không chống đỡ nổi rồi.”
“Đó cũng là khả năng thiên bẩm của Ân Hậu ạ?” Tiểu Lương Tử tò mò hỏi.
Ân Hậu lắc đầu.
“Tuy không phải nhưng người Ân gia lại có một đặc điểm.” Vô Sa đại sư nói, “Nội lực của Ân Hậu, có thể tuần hoàn đi khắp cơ thể, đây có lẽ cũng là một loại không có giới hạn khác.”
“À!” Tiểu Lương Tử gật đầu, “Cho nên lực của Ân a di mới lớn đến thế, nội lực giống như vô tận vậy.”
“Cái này thì không phải.” Ân Hậu cũng lắc đầu, “Lan Từ không hề học được.”
“Hả?” Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Ân Hậu.
“Không phải ai cũng có thể học được.” Ân Hậu lầm bầm.
“Nguồn gốc hết thảy công phu của Ân Hậu chính là ở chỗ loại tuần hoàn nội lực này.” Đại hòa thượng lắc lắc đầu, giải thích giúp, “Khinh công Yến Tử Phi và Ma Vương Thiểm, đều phải có điều kiện nội lực kia mới có thể học thành được, loại nội lực kia gồm hai giai đoạn, giai đoạn mới vào thứ nhất, ở giai đoạn này có thể nắm giữ Yến Tử Phi, nhưng so với cách đánh khác, vẫn là Chích Bàn Yến Tử(), bay không nhanh nhảy không cao tất sẽ có cực hạn, bay một hồi liền bất động. Nắm giữ Yến Tử Phi một cách chân chính, mới có thể sử dụng công phu Ma Vương Thiểm, nói cách khác, cần đột phá cực hạn của nội lực, chân chính thức tỉnh nội lực tuần hoàn.”
() Chim én béo, ý chỉ mới chỉ nắm giữ được Yến Tử Phi chứ không thể vận dụng linh hoạt, lại hơi chậm chạp
Ân Hậu than nhẹ một tiếng, “Đó chính là chướng ngại, nếu vượt qua được thì chính là thiên tài, qua không được, thì chỉ mãi là nhân tài.”
“Triển đại ca không qua được?” Tiểu Lương Tử kinh ngạc.
Tiểu Tứ Tử cũng không hiểu, “Miêu Miêu rõ ràng là con chim én gầy nha, sao lại béo ạ?”
“Nó bây giờ rất béo.” Ân Hậu chỉ tay.
Mọi người nhìn lại, quả nhiên, động tác của Triển Chiêu rõ ràng đã hơi chậm lại, mà số chiêu cùng Thiên Tôn so chiêu đã vượt qua bốn mươi lăm chiêu.
Ân Hậu cau mày, “Tên nhóc con lúc này mới biết trời cao đất rộng, từ nhỏ đến lớn toàn dựa vào việc xương cốt nhẹ nhàng trời cho, dù có nháo loạn khắp trời cũng không ai trị được nó.”
“Có phải Triển đại ca đang thở gấp không?” Tiểu Lương Tử sốt ruột.
“Nó đang muốn bình ổn lại, nhưng Lão Quỷ kia lại không cho!” Yêu Trường Thiên cười xấu xa, “Nhìn gáy toàn mồ hôi kìa.”
Công Tôn và Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn cả buổi cũng không thấy rõ biểu tình gì của mấy người đang đánh nhau trong gió tuyết kia, buồn bực nghĩ sao Yêu Trường Thiên có thể thấy Triển Chiêu cả gáy toàn mồ hôi được.
Dần dần gần, trong đôi mắt to tròn của Tiểu Tứ Tử, phản chiếu năm thân ảnh đang giao chiến ở phía trước, càng ngày càng rõ ràng.
“Là ảo giác sao?” Công Tôn nhịn không được hỏi, “Hình như gió tuyết đang nhỏ đi…”
“Xem ra Ngọc Đường cũng đã gần đến cực hạn.” Ân Hậu cũng có chút bất đắc dĩ.
Đám người Liệt Tâm Dương cùng Tô Lâm đang vây xem vẫn duy trì trạng thái há hốc mồm ngây ra như phỗng – Bạch y nhân kia là ai? Triệu Phổ và Lâm Dạ Hoả cùng liên thủ đánh hạ bàn y, y không hề đánh trả mà lại tránh đi, hai đại cao thủ này ngay cả vạt áo y cũng không chạm vào được, mà một tay của bạch y nhân kia còn đặt ở sau lưng, tay còn lại thì ứng phó với công kích của Triển Chiêu, cũng chẳng buồn đánh trả, cứ như đang chơi đùa với con mèo nhỏ, ngươi tới thì ta chắn.
Rốt cuộc Tiểu Lương Tử cũng không nhịn nổi, hai mắt sáng như sao, cầm tay Yêu Trường Thiên vừa lắc vừa cọ, “A a a a! Lợi hại! Thật là lợi hại nha, sư công, Thiên Tôn thật là lợi hại khó trách người đánh không lại ông ấy!”
Khoé miệng Yêu Trường Thiên co giật kịch liệt, vươn tay ấn đầu Tiểu Lương Tử lắc trái lắc phải, “Tên nhãi con nhà ngươi ai nói ta đánh không lại y hả! Chỉ có con hồ ly thối Ngân Yêu Vương kia lão tử mới đánh không lại…”
Lời còn chưa dứt, xung quanh bỗng nhiên vang lên một tiếng “Ầm”.
Ân Hậu và Vô Sa đại sư đều mở miệng cùng lúc, “Tới rồi!”
Mọi người cả kinh – Năm mươi chiêu… Đã đến cực hạn!
Chỉ thấy nội lực của Bạch Ngọc Đường bị kiềm hãm, bên trong không một tiếng động, gió tuyết giữa không trung dường như đang tụ lại rồi lại bỗng bay tán loạn.
Triển Chiêu cũng vừa rút lui, muốn hít một hơi khí.
Trong nháy mắt, khoé miệng Thiên Tôn bỗng hiện lên một nét cười, cánh tay vốn vẫn đặt sau lưng đột nhiên đánh xuống mặt đất một cái…
Một tiếng “ầm” vang lên, mọi người liền cảm thấy nghênh diện là một trận cuồng phong đang đánh úp lại, vô cùng mãnh liệt.
Ân Hậu và Yêu Trường Thiên cùng khoát tay… Tiểu Tứ Tử cùng bọn Công Tôn mới không bị gió thổi bay đi, mà cây cối xung quanh sườn núi “rầm” một tiếng, toàn bộ đều ngã về một hướng.
Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ hô một tiếng “Không ổn”, dù hai tay đã dùng binh khí che chắn nhưng vẫn bị luồng nội lực kia làm cho cả người phải chấn động bay đi.
Vô Sa đại sư cùng Yêu Trường Thiên nhìn thấy đồ đệ nhà mình bay ra bên ngoài, nhịn không được mắng một tiếng, “Không có tiền đồ!”
“Triển đại ca không bay a…” Tiểu Lương Tử tò mò.
“Bởi vì Lão Quỷ kia không đánh nó.” Trên mặt Ân Hậu xuất hiện biểu tình kinh ngạc, Yêu Trường Thiên và Vô Sa cũng hít một hơi khí.
Chỉ thấy sau khi Thiên Tôn dùng một chưởng đánh văng Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa, lại không hề để ý tới Triển Chiêu đang thở gấp ở một bên mà sải từng bước một mang theo nội kình, thân hình bỗng nhoáng một cái.
Mọi người nháy mắt, Thiên Tôn đã xuất hiện ngay trước mặt Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn… Chỉ cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Ngăn giữ Thiên Tôn lâu như vậy gần như đã làm tiêu hao hết nội lực của Bạch Ngọc Đường, bởi vậy lúc này nội lực không khỏi bị đình trệ.
Việc Thiên Tôn đang xuất hiện ở trước mắt tạm thời không nói, Thiên Tôn lúc này và lúc bình thường mà hắn nhìn thấy hoàn toàn khác nhau, Bạch Ngọc Đường chỉ cảm giác được toàn thân rất đau đớn, người vây xem bên ngoài đều sửng sốt kinh hô ra tiếng.
“Nha a!” Tiểu Tứ Tử kêu lên.
Vì sao Tiểu Tứ Tử lại kêu? Bởi vì Bạch Ngọc Đường đang bắt đầu bị kết băng!
Thiên Tôn nâng tay, đánh một chưởng xuống đồ đệ đang dần bị băng tuyết vây khốn, ý kia… Kết quả của một chưởng này sẽ lấy đi tính mạng hắn.
Vô Sa đại sư và Yêu Trường Thiên cũng cả kinh.
Bạch Ngọc Đường trợn to hai mắt, cả người cứng ngắc không cách nào nhúc nhích được, cùng lúc đó, hắn cảm nhận được cả người Thiên Tôn đang phát ra sát khí từ trước tới nay chưa từng có…
Xa xa, Yêu Trường Thiên vươn tay giữ lấy Tiểu Lương Tử, Tiểu Lương Tử mới không nhũn người ngồi bệt xuống đất.
Túc Thanh và Trâu Lương đều cảm giác được hai chân mềm nhũn – Đây là sát ý mà chỉ người luyện võ mới có thể cảm nhận được… Loại cao thủ như Triệu Phổ hay Triển Chiêu, lúc toàn tâm toàn ý muốn đại khai sát giới, loại sát khí này có thể khiến cho binh lính bình thường phải run chân đứng không vững, huống chi là cao thủ có cấp bậc như Thiên Tôn.
Mà lúc này sát ý mạnh mẽ khiến chim chóc sợ hãi bay vô số, mọi người đang vây xem đều cảm thấy lông tơ cũng dựng đứng cả lên, Thiên Tôn thật sự muốn giết Bạch Ngọc Đường ư?! Hay là bị mất khống chế?
Chỉ nghe giữa không trung vang lên tiếng kêu thảm thiết của Yêu Yêu, Hải Long Tích màu trắng xông thẳng về hướng Thiên Tôn, ngay cả nó cũng cảm giác được Thiên Tôn muốn đoạt tính mạng chủ nhân của nó.
Bạch Ngọc Đường nhìn gương mặt lạnh băng không chút độ ấm kia của Thiên Tôn, trong lòng nảy sinh một cảm giác mà từ lúc chào đời tới nay chưa từng có – Sợ hãi.
Thiên Tôn đánh một chưởng không chút lưu tình nào về phía đỉnh đầu của Bạch Ngọc Đường.
Tim của mọi người cũng sắp vọt thẳng lên tận cổ họng, đột nhiên một thân ảnh màu đỏ xông vào giữa hai người, xung quanh đột nhiên tối sầm lại, ngay sau đó hồng quang chợt lóe…
Yêu Trường Thiên và Ân Hậu khoát tay, hai luồng nội lực liền bao phủ lấy mọi người, thân thể to lớn của Vô Sa đại sư đi lên phía trước chắn lại, ngăn trở ánh hồng quang chói mắt kia.
Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ bị nội lực Thiên Tôn trực tiếp ném vào trong rừng cây ban nãy không nhịn được chửi thề một câu, vội vàng quay đầu đi đưa tay lên che mắt… Sau đó là một tiếng nổ “oành” vang dội, hồng quang bùng nổ ngay tại chỗ.
Trong ánh hồng quang chói lòa, mọi người cảm nhận được hai tai ù đi trong chốc lát, trong đầu vang lên từng tiếng ong ong, xung quanh nổ “bùm bùm”, đám chim đang bay vừa rồi đều bị sát khí của Thiên Tôn làm cho hoảng sợ mà ngã xuống…
Sau khi Liệt Tâm Dương quỳ xuống thì cũng không đứng lên nổi nữa.
Đồng thời, “oành” một tiếng, Yêu Yêu vừa rồi anh dũng nhào qua cứu Bạch Ngọc Đường nghiêng thân té xuống, sau khi rơi xuống thì lắc lư trái phải vài vòng cứ như đang say rượu, cuối cùng “rầm” một tiếng ngã xuống đất, choáng váng rồi ngất xỉu.
Công Tôn ngây ngơ nhìn chằm chằm Yêu Yêu trên mặt đất… Tình huống này thật quen thuộc, hình như trước đây Yêu Yêu cũng đã từng bị loại hồng quang này chấn cho ngất xỉu một lần rồi thì phải…
Yêu Trường Thiên và Vô Sa đại sư đều theo bản năng mà nhìn Ân Hậu.
Lúc này, trong mắt Ân Hậu vẫn còn lưu chuyển hồng quang chói mắt vừa rồi kia, ý cười từ trong đáy mắt toát ra, trên mặt là loại tình cảm hưng phấn trước nay chưa từng có…
Là Ma Vương Thiểm!
Mọi người hít sâu một hơi – Một chiêu vừa rồi của Triển Chiêu, là Ma Vương Thiểm chân chính!
Ân Hậu nghiến răng – Quả nhiên là “Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang()“, mình trước kia không nỡ đánh Triển Chiêu, nên đứa nhỏ mãi vẫn không đánh vỡ được điểm mấu chốt, lần này Lão Quỷ muốn một chưởng đập chết Bạch Ngọc Đường, mèo nhà ông liền gấp gáp đến độ khai thông ngay tại chỗ!
() Có thể hiểu nôm na là muốn đạt được một mục đích nào đó, hoặc thu được lợi ích càng lớn, thì càng phải trả một cái giá đắt xứng đáng với điều đó.
Yêu Trường Thiên và Vô Sa đại sư theo bản năng mà nhìn Công Tôn cùng Trâu Lương, có cảm giác được gợi ý… Hóa ra dạy đồ đệ còn có thể xài phương pháp như vậy nữa hả? Biện pháp tốt!
Nhìn lại bên trong sân đấu… Thiên Tôn xuất hiện cách phía ngoài mười bước, trước mắt y là một bức tường băng đã bị vỡ vụn, những mảnh băng vỡ tan tành theo gió bay tán loạn.
Đối diện Thiên Tôn, là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang đứng chung một chỗ.
Băng trên người Bạch Ngọc Đường đã tiêu tán, nhưng phía sau lưng hắn lại có băng lan tràn.
“A?” Yêu Trường Thiên nhướng mày, “Khai thông không chỉ có Tiểu Miêu a…”
Tất cả mọi người ngước mặt, mắt thấy tầng băng đang bắt đầu lan tràn lên cao, từ từ, phía sau Bạch Ngọc Đường xuất hiện một hình người bị đóng băng, đó chính là hình thái của Giao Giao, chẳng qua là…
Trước kia, Bạch Ngọc Đường hay dùng cách đóng băng để mọi người có thể được chiêm ngưỡng qua hình thái của Giao Giao, nhưng mà hình thể của Giao Giao đang xuất hiện lúc này, gần như cao lớn gấp đôi lúc trước.
Hai tay to lớn của giao nhân che chở cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, nội lực lưu chuyển cuồn cuộn, tầng băng dần lưu động rồi biến thành ánh nước, sau đó hóa thành làn hơi… Tản đi không thấy nữa.
Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt, nhìn thấy giao nhân to lớn phía sau, cũng không nói nên nổi lời gì…
Giao Giao không chỉ lớn hơn mà hình dáng còn trở nên lúc ẩn lúc hiện, nghĩ đến việc nguồn nội lực này tương liên cùng với mình, dường như có thể tùy ý khống chế, vừa rồi khi nguồn nội lực kia chặn lại ảnh hưởng của Ma Vương Thiểm đối với mình, cũng đã chặn luôn nội lực mà Thiên Tôn đánh tới.
Còn Triển Chiêu lại cúi đầu nhìn hai tay của mình, cảm thụ nguồn nội kình đang tuần hoàn bên trong cơ thể, hai chân vô cùng nhẹ! Cả người cũng rất nhẹ… Cứ như sức nặng cơ thể không hề tồn tại, chỉ cần nhẹ nhàng tung người lên một cái, là có cảm giác như thể sẽ bay lên những đám mây.
Lúc này, Triệu Phổ và Lâm Dạ Hỏa cũng đã trở lại.
Vô Sa, Yêu Trường Thiên đều nhìn đồ đệ nhà mình – Không được thua kém a, một trăm chiêu này của Thiên Tôn chính là thứ mà nghìn vàng cũng không mua được!
Còn Ân Hậu lại là nhìn Thiên Tôn, bên tai tựa hồ nhớ tới lời Ngân Yêu Vương từng nói, “Biết vì sao Tiểu Du là tên đại ngốc nghếch không? Bởi vì nó làm gì cũng không dùng đến đầu óc… Nó rất ngốc, ngươi lại quá thông minh, cho nên nếu ngươi có chuyện gì không nghĩ ra, nhớ phải hỏi nó.”
Trên bầu trời gió tuyết lại xuất hiện.
Thiên Tôn lại bị vây ở giữa một lần nữa vẫy vẫy tay áo, phủi đi băng vụn trên vai, vui tươi hớn hở vẫy tay với bốn người một cái, “Còn năm mươi chiêu nữa, lại đến nào!”.