Nhận được câu trả lời như ý muốn, Hạ Tiêu ngáp một cái rồi lập tức chìm vào giấc ngủ. Bên cạnh cô đã ngủ từ lâu, bỗng Doãn Sở Thần mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào gương mặt tinh xảo của cô
...
Sáng hôm sau
Một tiếng gõ cửa có quy luật vang lên, vì Hạ Tiêu vốn là người nhạy cảm nên lập tức mở mắt, giấc ngủ của cô lúc nào cũng dễ bị đánh thức, ai mà biết vào ban đêm có mấy người tìm đến gϊếŧ cô, lỡ ngủ say quá cũng không phải chuyện tốt
Cảm nhận được một ánh mắt nhìn chằm chằm, cô quay đầu qua bên trái, gương mặt Doãn Sở Thần hiện ra trước mắt cô : " ... lão đại ". Cô vẫn chưa quen việc buổi sáng thức giấc đã nhìn thấy một gương mặt khác nằm ngay cạnh mình
" Vào đi "
Cô quay đầu sang thì thấy Bạch Hàn đang đi vào, ánh mắt ngạc nhiên của anh ta đảo qua hai người đang ôm nhau trên giường, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh : " Lão đại, tập tài liệu này ghi lại tình hình ở bên Châu Á ". Sau đó anh ta để tập gì đó xuống bàn, rồi đi luôn ra ngoài
" Chiều nay đi Châu Á ". Giọng nói lạnh lùng của Doãn Sở Thần vang lên bên cạnh cô, cô quay đầu lại nhìn anh ta
Doãn Sở Thần nói tiếp : " Tôi cho cô tiếng, đừng làm chậm trễ giờ của tôi "
Hạ Tiêu bất giác mỉm cười, bị nhốt dù chỉ một ngày đối với cô cũng là vô cùng khó khăn, tiếng ra ngoài thôi cũng được rồi, thấy anh ta đứng dậy, cô cũng rời khỏi giường đi vào nhà vệ sinh, sau đó chọn một bộ đồ sơ mi, không ai nói cô cũng biết ở đây phải mang đồ theo quy định, đúng là phiền phức
Vừa bước ra cửa phòng thay đồ đã thấy Hàn Kỳ đang đứng đó đợi cô, cô liền hỏi anh ta : " Anh ở đây làm gì thế? "
Hàn Kỳ mỉm cười : " Lão đại ra lệnh tôi đi theo cô "
Hạ Tiêu nhìn vào mắt anh ta, trong đó không có một chút gì là thân thiện, sao anh không nói là giám sát tôi luôn đi, cô cũng cười cười cho có lệ : " Được thôi ".
Hàn Kỳ vẫn cứ nhìn chằm chằm Hạ Tiêu, anh phát hiện mắt của cô rõ ràng rất đẹp, nhưng lại có một lớp gì đó che đi, làm anh không biết được cô đang nghĩ gì trong đầu, những người có thể che giấu suy nghĩ của mình rất ít
Bóng dáng trước mặt chắc chắn không phải người bình thường
" Đi thôi, cô không có nhiều thời gian đâu "
Hạ Tiêu không nói lời nào, cô vội vàng đi ra cửa, trước biệt thự của Doãn Sở Thần chính là một chiếc Porsche, hãng xe thể thao mà cô yêu thích, cô cười một cái rồi ngồi vào ghế lái, Hàn Kỳ ngồi ngay bên ghế lái phụ
Trời lạnh thế này mà ngồi xe mui trần, chỉ có thể là não có vấn đề, nhưng đối với Hạ Tiêu, ngồi xe mui trần mới cảm nhận được sự phấn khích tột độ khi lái xe
Không nói thêm một lời, Hạ Tiêu lập tức nổ máy, đi từ từ cho đến khi ra cổng lớn của Doãn gia, phong cảnh ở đây đúng thật rất đẹp, đại bản doanh sang trọng như thế thì không nói làm gì, nhưng phong cách thế này cô thật sự rất thích
Đi ra khỏi cổng chính, cô lập tức phi xe như bay, khung cảnh xung quanh chưa kịp thấy gì đã đi ra xa, Hàn Kỳ không đặt một chút niềm tin vào cô, đi nhanh thế này không có một chút gì là an toàn cả, sơ yếu lý lịch của cô không có một chút thông tin gì thì không nói, cũng không đề cập đến việc biết lái xe, anh ta không ngu đến mức đánh cược mạng sống vào một việc không biết là thật hay giả : " ... hay là cô để tôi lái đi "
" Anh đang sợ đấy à? "
Hàn Kỳ quay qua nhìn cô, ánh mắt phát ra một chút nộ khí, sợ, sợ là cái gì? Bọn họ mà cũng biết sợ thì chắc chắn bây giờ đang lang thang ở đâu chứ làm gì có chuyện đè đầu cưỡi cổ người khác như thế này
Hạ Tiêu nhìn vẻ mặt của anh ta, cô bật cười : " Tôi đùa thôi anh làm gì nghiêm túc thế. Với lại kĩ thuật lái xe của tôi rất giỏi đấy, đua xe chắc chắn vô cùng hợp với tôi "
" Cô đang đi đâu thế ? "
Mặt Hạ Tiêu tối sầm : " Anh biết tại sao tôi bị bắt làm thuộc hạ cho lão đại không? "
Hàn Kỳ cười cười : " Đi ăn trộm thiếu chuyên nghiệp "
" Anh ngừng nói đùa đi, cẩn thận tôi gϊếŧ người phóng hỏa đấy "
Hạ Tiêu nói tiếp, bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của anh ta : " Đồ và xe của tôi đang ở gần cái bảo tàng đó, bây giờ tôi cần phải lấy về "
Hàn Kỳ khinh thường nhìn cô : " Chỉ có một chiếc xe thôi mà cô coi trọng như vậy? Hỏi lão đại thì cô muốn bao nhiêu chả được "
Hạ Tiêu không nói gì, anh ta đang khinh thường chiếc xe cô yêu thích nhất, xe đua đó vốn là một chiếc thể thao bình thường, nhưng từ khi cô thích lái xe, cô bỏ ra một núi tiền để cải tạo và lắp ráp những phụ kiện tốt nhất thế giới cho nó, số tiền đó cô cũng không tính hết, nhưng chắc chắn đủ để xây một cái biệt thự to bằng cái đại bản doanh của Doãn gia rồi
" Chiếc xe đó mà đâm vào tường thì xe cũng sẽ không có một vết nứt ". Hạ Tiêu vừa cười vừa nói, làm Hàn Kỳ không biết cô nói đùa hay nói thật, xe đâm vào tường mà không bị gì thì đúng là chuyện lạ
Hai người suốt đường đi còn lại không nói gì, Hạ Tiêu chú ý lúc nãy có một chiếc xe màu đen đi sau lưng tụi cô, chắc là Doãn Sở Thần cho thêm vài người giám sát cô, nhưng bây giờ đã biệt tăm ở đâu không biết, cô mỉm cười vui vẻ, tất nhiên cũng chỉ có cô mới giám mạo hiểm đi nhanh như thế trên đường toàn xe là xe
Chẳng mấy chốc đã tới tòa cao ốc, Hạ Tiêu đi lại chỗ đỗ xe theo trí nhớ của cô, nhìn từ xa đã thấy một chiếc xe màu đỏ tươi vô cùng uy phong, tâm trạng của cô cũng tốt hơn vài phần, cô dừng xe lại, đi xuống rồi phi thẳng về phía chiếc xe bóng loáng không một tì vết, cô bước vào rồi mở mui xe ra, Hàn Kỳ không nói lời nào tự nhiên ngồi lên ghế phụ, khóe môi Hạ Tiêu giật giật, cô quay lại nhìn chiếc Porsche đằng sau : " Anh... rồi ai lái cái kia về? "
Hàn Kỳ không nói lời nào, ánh mắt đánh giá xe cô một lượt, nghi ngờ về cô bên trong anh càng lớn hơn, anh ta chưa thấy cái xe nào như này, nhìn cái là biết độc nhất vô nhị, phụ kiện cũng toàn là hàng hiệu, tài phiệt cũng không rảnh bỏ nhiều tiền cho một chiếc xe như thế này, cô ta không phải là cực giàu, mà là tiền nhiều đến mức không có chỗ tiêu mới chế tạo một chiếc siêu xe như thế này
Hạ Tiêu không thèm quan tâm anh ta, dù sao cũng là xe của Doãn Sở Thần, cô không liên quan, cô quay lại ghế sau lấy máy điện thoại, bỗng đồng tử của cô co lại, đằng sau chính là mấy bông hoa hồng cùng chiếc mặt nạ cáo bữa trước cô vứt ở đó, theo bản năng cô hất chúng xuống đất, rồi cầm điện thoại lên, cố giữ cho mình vẻ mặt bình tĩnh nhất
Quay lại thấy Hàn Kỳ có vẻ đang suy nghĩ gì đó, không hề chú ý đến cử chỉ kì lạ của cô, cô khẽ thở phào một cái, chiếc mặt nạ cáo như là biểu tượng của cô, anh ta mà thấy thì chắc chắn không có gì tốt đẹp
Hàn Kỳ quay sang thấy cô đang điện thoại ai đó, cùng lúc khởi động xe lên, anh ta cũng không quan tâm mấy, ánh mắt hướng về phía trước mặt, chắc chắn cô ta sẽ không dám cầu cứu người khác khi anh ta đang ở bên cạnh
Từ điện thoại của cô bỗng phát ra tiếng hét của một chàng trai, Hạ Tiêu để máy ra xa một chút, che lại loa của điện thoại, Bạch Tử Du không biết chỉ cần cậu ta lỡ mồm một cái là cô đi đời
Sau khi thấy tình hình ổn hơn, cô mới hắng giọng một cái rồi cầm máy lên : " Bây giờ cậu im lặng cho tôi, báo với mọi người là tôi vẫn ổn, chỉ là gần đây có việc nên không về được, nhớ cho Tiểu Hắc ăn dùm tôi "
Bạch Tử Du thấy giọng cô cũng không có gì to tát, chắc cũng không có việc gì : " Vậy tỷ đã lấy được Minh Châu chưa? "
Tiếng hét của cậu ta vô cùng to, Hàn Kỳ ngồi bên cạnh cũng nghe thấy rõ mồn một, nhưng mặt anh ta lại không có biểu hiện gì
" Khụ... được rồi, thôi tôi có chút việc, cúp máy đây. Cậu không cần đi tìm tôi, tôi chỉ là có chút việc bận thôi, có thể vài ngày nữa vẫn chưa xong "
Không đợi cậu ta nói thêm tiếng nào, Hạ Tiêu lập tức cúp máy, điện thoại với anh ta khi nguy hiểm đang ngồi cạnh đúng là một quyết định ngu ngốc
Hạ Tiêu tỏ vẻ bình tĩnh : " Quay về thôi "
Chiếc xe màu đỏ chói chang chạy nhanh trên đường, còn cô gái bên trong, lại vô cùng ngông cuồng