Buổi tối bị Doãn Sở Thần đè lên, làm Hạ Tiêu ngủ cũng không thoải mái tí nào, vừa lên máy bay cô đã nhân cơ hội anh ta đang bận việc mà đánh một giấc ngủ thật ngon
Bỗng một người nào đó nói chuyện với cô
" Cằm cô bị gì vậy ? ".
Hạ Tiêu mở mắt ra, Hàn Kỳ đang đứng nhìn cô, đúng hơn là nhìn cằm cô cười cười, mặt cô lập tức tối sầm, anh ta rõ ràng thừa biết do Doãn Sở Thần biến cô thành thế này mà còn hỏi, cười lên nỗi đau người khác hay gì
Cằm vẫn còn nhói nhói, không biết Doãn Sở Thần bóp kiểu gì mà nhức mãi không hết, Hạ Tiêu không thèm quan tâm đến Hàn Kỳ vẫn còn nhìn gương mặt màu của cô, cô mở cái túi theo mình nãy giờ, cầm điện thoại ra rồi nhắn tin với Bạch Tử Hàn, cô không đặt một chút niềm tin nào ở Bạch Tử Du cả
Chủ yếu là cũng báo cho cậu ta biết cô đang an toàn và đang bận một chút việc gì đó thôi, nếu cô nói cô đang bị Doãn gia bắt giữ thì chắc chắn bọn họ sẽ đi tìm cô, rồi cả đám ở lại làm thuộc hạ tiếp. Hoặc có thể tồi tệ hơn là mất mạng, cô không biết tại sao Doãn Sở Thần lại giữ mạng cô lại, lúc đó anh ta còn không biết cô có tác dụng gì
" Lão đại tìm cô kìa ". Bạch Hàn từ đâu chui ra, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hạ Tiêu, anh ta dẫn cô đến phòng điều khiển
Vừa bước vào cô đã thấy người đang điều khiển máy bay là Hàn Kỳ, cô đứng hình, không phải là Hàn Kỳ vừa nói chuyện với cô sao? Tại sao bây giờ lại ngồi đây rồi?
Một tiếng hắng giọng nhỏ trước mặt cô, như báo hiệu cái gì đó, Hạ Tiêu lập tức thấy không khí lành lạnh, cô quay sang thì thấy một mình Doãn Sở Thần ngồi trên chiếc ghế dài đang nhìn cô
" Lại đây "
" ... ". Hạ Tiêu cảnh giác đi lại phía anh ta, Doãn Sở Thần không nói gì cô cũng biết là anh ta đang tức giận, nhưng cô có làm gì sai đâu mà anh ta tức giận với cô
Một lực mạnh kéo cô ngã xuống, rồi một cảm giác nhói đau xuất hiện ở cổ, Hạ Tiêu trợn tròn mắt nhìn Doãn Sở Thần đang cắn chặt cổ cô, còn cô đang ngồi trên đùi anh ta
Tư thế hai người hơi ám muội, Hạ Tiêu lần đầu bị ôm như thế này, đúng là có chút ngại ngùng, nhưng trước đó thì, cô phải đẩy Doãn Sở Thần ra đã, anh ta là chó hay là người mà cắn đau chết đi được
Doãn Sở Thần thả cổ cô ra, rồi một vật màu đen đen rơi vào tay cô
Hạ Tiêu nhìn xuống thì thấy một khẩu súng lục, nhìn một cái là biết hàng xịn, cô mỉm cười, chắc chắn đây là một trong những khẩu súng tiên tiến nhất thế giới : " Hì hì, lão đại đúng là có tấm lòng rộng lượng "
Hàn Kỳ cùng Bạch Hàn không nhìn hai bọn họ, nhưng cả hai đều đang cố nhịn cười, Hạ Tiêu đúng là đồ mặt, giây trước còn tức giận phừng phừng, giây sau đã cười tươi lấy lòng
Khóe miệng Doãn Sở Thần hơi nhếch lên, nở một nụ cười hiếm hoi, nhưng rất nhanh lấy lại bình thường, anh ta vòng một tay qua ôm chặt eo cô, kéo cô dựa vào ngực hắn : " Ngủ đi "
Hạ Tiêu đặt khẩu súng trên đùi, hơi cười cười rồi dựa đầu vào ngực hắn nhắm mắt ngủ say
Doãn Sở Thần cúi xuống nhìn cô ngồi im không động đậy, rồi cũng dựa đầu vào ghế rồi nhắm mắt lại, Bạch Hàn quay lại nhìn, chỉ thấy người đang ôm chặt nhau ngủ, Hàn Kỳ có vẻ cũng nhìn thấy, anh ta không nói gì ngoài cười cười, tỏ vẻ tâm trạng không tồi
Từ Mỹ sang Hồng Kông cũng không tính là gần, nhưng vì tụi cô đi máy bay tư nhân nên chỉ tốn gần tiếng. Vừa bước ra khỏi máy bay cô liền thấy cô đang ở trên sân cỏ của một cái biệt thự lớn, trông giống một bản doanh hơn, chẳng lẽ đây là địa bàn của Doãn gia ở Hồng Kông ?
Một vóc dáng to lớn đi về phía này, ai cũng phải dán mắt vào anh ta vì mái tóc vàng như không thể vàng hơn, Hạ Tiêu trợn to mắt, đó không phải là Mạc Hàn Lâm à ?
Chợt nhớ ra Doãn Sở Thần, Mạc Hàn Lâm cùng Tư Âm chính là vị lão đại đã lớn rồi còn là anh em tốt của nhau, cô thật sự không biết nên nói gì, gây chuyện với một người chính là gây chuyện với ông trùm thế giới, bị ngu cũng chưa chắc rảnh đi đụng vào bọn họ
" Doãn Sở Thần !!! ". Tiếng hét của Mạc Hàn Lâm làm cho đám bọn cô đinh tai nhức óc, lại nhìn dáng anh ta chạy về phía này, nhìn không có vẻ gì là một vị lão đại có tiếng hết
Hạ Tiêu cạn lời nhìn chằm chằm anh ta, hình như Mạc Hàn Lâm cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ta quay sang nhìn cô rồi mở to mắt, có vẻ hết sức ngạc nhiên : " Ôi, ai đây ? "
Hạ Tiêu nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh thường, đúng là mất hết mặt mũi mà
Mạc Hàn Lâm thấy cô không nói gì với anh ta thì vẫn cười rất tươi, trong mắt có lóe lên một tia khó hiểu : " Nhìn cô quen lắm nha... trông cô giống Bạch... Thiên chủ thật đấy ? "
Gương mặt Hạ Tiêu cứng lại, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình thường, trong lòng dấy lên một chút lo lắng, ánh mắt nhìn người của anh ta tốt thật đấy, đúng là một đám biếи ŧɦái mà : " Anh nói đùa gì vậy... sao tôi có thể là thủ lĩnh của Black Rose được... "
Mạc Hàn Lâm khôi phục vẻ tươi cười như bình thường, anh ta quay đầu đi vào : " Chắc là vậy rồi... anh đi vào đi Sở Thần "
Hạ Tiêu thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bỗng một cảm giác lạnh sống lưng xuất hiện, ai đó đang nhìn chằm chằm cô, cảm giác này y hệt lúc ở buổi tiệc bữa trước, cô lập tức quay phắt đầu lên, nhưng xung quanh yên bình đến lạ thường, không ai có biểu hiện gì đặc biệt cả, cũng không có ai nhìn cô, cảm giác ớn lạnh cũng biến mất
Cô khó hiểu đi theo sau lưng Doãn Sở Thần, không chú ý đến những người xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên
Cảm nhận được người sau lưng hắn đang đi theo hắn nhưng lại để tâm ở đâu không biết, Doãn Sở Thần bỗng dừng lại, quay đầu nhìn cô : " Hạ Tiêu "
Hạ Tiêu ngẩng đầu lên, cảm giác thân thuộc dâng lên từ đáy lòng cô, ngoài một người có ý nghĩa rất đặc biệt với cô, chưa từng ai gọi cô là Hạ Tiêu cả, đây là người thứ hai gọi cô bằng tên, Doãn Sở Thần
Thấy cô đứng đơ nhìn hắn, Doãn Sở Thần kéo cô lại một bên rồi vòng tay qua ôm eo cô, cảm giác trên bụng có một lực ấm truyền đến, Hạ Tiêu bất giác mỉm cười, cô thích cảm giác như thế này
Tự ngẫm nghĩ lại câu cô vừa mới nghĩ trong đầu, Hạ Tiêu cảm giác mình không khác gì biếи ŧɦái, cô thích cảm giác ôm eo đầy tính chiếm hữu như này đúng là một suy nghĩ lạ lùng