Trụ sở chính của tổ chức TL giờ đã loạn hết cả lên, nhiều âm thanh ồn ào hòa vào nhau tạo thành thứ tiếng gây đau đầu
Trong căn phòng chính, một người đàn ông trung niên chạc tuổi ngồi trên ghế sofa mềm mại, miệng ngậm một điếu thuốc
" Cộc cộc cộc.... " . Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Trần Lăng hơi nhíu mày : " Vào đi "
Cánh cửa lớn lập tức bị đẩy ra, chàng trai bên ngoài hoảng hốt chạy vào, Trần Lăng gần như có thể nghe được âm thanh hỗn loạn bên ngoài, đặc biệt là tiếng còi báo động và vài tiếng hét như heo bị chọc tiết
" Lão đại... lão đại , ngoài kia có... người đến phá hoại... " . Chàng trai trẻ run rẩy không nói nên lời, ai mà không biết ba người ngoài kia đáng sợ như thế nào, kể cả lão đại bọn họ có ra cũng chưa chắc đã chống lại nổi
Trần Lăng dập điếu thuốc định đứng dậy thì một tiếng rầm thật to vang lên từ phía đầu hành lang, tiếp theo là tiếng nói vui vẻ của một người phụ nữ : " Trần Lăng của mấy người đâu ra đây tôi nói chuyện! "
Ông ta hiển nhiên hơi tức giận, ai có thể dám gọi tên ông ta ra như vậy đúng là gan to bằng trời
Trần Lăng phi nhanh ra ngoài, vừa bước ra cửa liền có một mùi máu tanh xộc vào mũi, ông quay đầu nhìn qua bên trái, chỉ thấy rất nhiều người dưới tay ông đang nằm trên sàn nhà, còn có ba bóng người màu đen giẫm đạp lên xác họ mà đi
Người cầm đầu đang cúi người, đập lên một người đang khó nhọc thở dưới đất : " Im miệng đi, rên rên cái em gái nhà ngươi "
Hạ Tiêu xách một người còn động đậy lên, nói vào mặt anh ta : " Anh cái con mẹ nó đi tắt cái còi báo động dùm, ồn chết đi được "
Còn người đứng cuối hành lang đang im lặng không nói một lời, chàng trai đằng sau vẫn hơi run rẩy
Nghe thấy tiếng động tĩnh đằng kia, cô nâng mặt lên, chiếc mặt nạ cáo màu trắng được chiếu sáng làm nổi bật lên mái tóc đen dài còn bung xõa
" Bạch... Bạch.... Bạch Thiên ! Cô đến đây làm gì.. ". Trần Lăng chậm rãi nuốt nước bọt, mắt đảo quanh khung cảnh hỗn loạn, sau lưng ba bóng người màu đen còn có một vết lõm vào, bên dưới có một người nằm im, có vẻ đã tắt thở
" Nhà tôi, tôi đến còn chưa cần anh quản "
" .... ". Tỷ không thấy hơi quá đáng à?
" .... ". Được rồi cô mạnh cô có quyền
Trần Lăng biết điều lập tức ngậm miệng, ông chưa ngu đến mức đưa nguyên tổ chức ông xây dựng năm cho cô gái nhỏ nhắn mà đáng sợ trước mắt này : " Vậy... vậy mời cô vào uống trà... "
Hạ Tiêu lề mề đi lại phía ông ta, rồi đi vào phòng mà không nói gì, cũng chẳng thèm nhìn mặt ai, cứ tự nhiên vào phòng . Trong từ điển của cô chưa bao giờ có từ ngại ngùng
Cô thả mình lên chiếc ghế mềm mại, ra lệnh : " Chàng trai kia, đi pha trà . Còn lại ngồi lại đây với tôi, chúng ta bàn bạc công việc "
Trần Lăng : " ... " . Cô thấy ai bàn bạc công việc mà đập nát cái trụ sở nhà người ta không
Ba người ngồi xuống, cùng hướng ánh mắt lại phía Hạ Tiêu đang vô cũng tự nhiên bắt chéo chân, trông giống là chị đại ở đây hơn là so với một người đến đây với mục đích gây chuyện
Trần Lăng khẽ đưa mắt dò xét người trước mắt . Bạch Thiên không ai không biết, mái tóc đen dài đến ngang lưng, làm những bông hoa dắt ở bên hông cô thoắt ẩn thoắt hiện ( bông hoa lúc nãy gϊếŧ người cầm đầu ở hành lang ) , Bạch Tử Hàn thì đeo mặt nạ cáo chỉ che được một bên mặt, lộ ra nửa gương mặt hoàn mĩ, mái tóc dưới ánh sáng lóe lên tia xám . Còn... Bạch Tử Du không biết mới là lạ, nói chung ông sống cả đời cũng chưa chắc đã nhìn thấy được người nào nói nhiều như cậu ta
Ông hơi đánh mắt về phía cậu thanh niên đang pha trà, ra hiệu gì đó
Mọi chuyện chưa qua được mắt của Hạ Tiêu, nhưng cô lập tức khôi phục vẻ bình thường. cất tiếng lên : " Ừmm tôi có một ý kiến này muốn bàn bạc với Trần lão đại "
Trần Lăng giật thót mình, nhìn vào bông hoa trên mặt nạ của cô : " Vâng vâng Bạch đại tỷ cứ ra ý kiến "
Thấy Bạch Tử Du hơi động đậy, định mở miệng nói bậy bạ, cô liền lườm nguýt cậu ta một cái, thể diện của cô lúc nào cũng bị cái con cẩu này xé nát : " Tôi đề nghị tổ chức TL nên đổi chủ "
Bạch Tử Du ngồi bên Bạch Tử Hàn bữu môi, nói lí nhí : " Cướp thì cướp bày đặt đề nghị cái gì "
" Cậu ngậm miệng "