" Nghĩa vụ của một thuộc hạ là khai báo hết thông tin của mình cho lão đại ". Ánh mắt sắc bén của Doãn Sở Thần nhìn vào mắt cô, cô che giấu quá giỏi, nhưng không bao giờ qua được mắt hắn, hắn sẽ xé màng bọc giả tạo của cô ra để xem bên trong có gì
Nụ cười trên môi Hạ Tiêu hơi cứng lại : " Nhưng anh chưa từng hỏi tôi "
" Nói đi "
Cô mất một lúc mới phản ứng được, anh ta đang bắt cô nói ra thông tin cá nhân ? Trong mắt cô không có một chút hoảng loạn nào, bịa đi một cớ là được rồi, kể cả Bạch Tử Hàn bên cô lâu năm như vậy còn không nhận ra cô nói dối, nói gì là anh ta mới bắt cô về ngày
" Ờm... kể như thế nào ? Không phải là anh đã tìm hiểu về sơ yếu lý lịch của tôi rồi sao ? ". Anh đừng nghĩ cô không biết anh sai Hàn Kỳ đi moi móc thông tin của cô, nhưng đến cả tên thật của cô cũng tìm ra được thì đúng là biếи ŧɦái, thuộc hạ của cô cũng chỉ biết tên cô là Bạch Thiên
Doãn Sở Thần im lặng, hắn không thể nói sơ yếu lý lịch của cô chỉ vỏn vẹn dòng được, bọn họ có tìm kiểu gì cũng không ra thêm một thông tin nào hữu ích
" Cô biết gì thì cứ nói "
Biết gì thì cứ nói ? Chẳng lẽ cô lại tóm tắt năm cuộc đời cho anh ta nghe ?
Nghĩ ngợi một chút rồi Hạ Tiêu mới mở miệng, dù sao những thứ cô nói là thật hay giả cũng không quan trọng : " Họ tên đầy đủ là Hạ Tiêu, ờ.... bố mẹ tôi... nói thế nào nhỉ ? Lúc tuổi tôi bị bắt cóc, ai thì tôi cũng không biết, nhưng rồi được sư phụ tôi cứu, rồi nuôi lớn tôi . Rồi... rồi ? Có một ngày tôi đi vào rừng săn thú, đến lúc về thì sư phụ cũng biến mất, tôi không tìm thấy.... "
Hạ Tiêu cố nhớ lại : "....sau đó tôi đi làm ăn trộm, rồi bị anh bắt về đây "
Nói xong câu cuối Hạ Tiêu khóc không ra nước mắt, đời cô đã đen đủi vậy rồi, bây giờ bị moi thông tin cũng không dám ý kiến nửa lời
" Chỉ vậy ? ". Doãn Sở Thần hoài nghi hỏi cô, có vẻ cô nói thật, nhưng cô đang che giấu điều gì đó
"... chỉ vậy ? ". Hạ Tiêu lặp lại câu nói của anh ta, như vậy chưa đủ sao ?
" Nếu anh không nói với ai thì tôi sẽ kể tiếp ? ". Hạ Tiêu dò hỏi Doãn Sở Thần, nhưng cô không thấy một tia hứng thú nào trong mắt hắn, có thể vì hắn vốn không có hứng nghe chuyện cô nói, chỉ là vì hỏi cho hay thôi, hoặc hắn che giấu cảm xúc quá giỏi
Doãn Sở Thần không nói lời nào, Hạ Tiêu thở dài một cái rồi mở miệng nói tiếp : " Cả gia đình tôi, sư phụ cùng sư muội hay sư huynh tôi đều không tìm được... "
Cô nở một nụ cười tự giễu : " Tôi thật vô dụng phải không ? "
" Rồi tôi... tự tạo ra một tổ chức để có được đủ sức mạnh tìm gia đình tôi, nhưng họ trốn quá kĩ, tôi không tìm ra được.. "
Hạ Tiêu lập tức bình thường, cô nở một nụ cười mỉm, hình như cô kể với anh ta quá nhiều rồi, ngoài cô và một người nữa thì không ai biết gì về cô, anh ta được chính tai nghe cô kể là quá may mắn rồi : " Tôi không thể kể thêm được, có nhiều điều anh không nên biết về tôi "
Doãn Sở Thần bỗng đứng dậy đi lại phía cô, Hạ Tiêu ngơ ngác nhìn anh ta vứt laptop trên chân cô qua một bên rồi đè lên người cô, đè theo đúng nghĩa đen, nằm lên người cô làm Hạ Tiêu gần như không thở nổi, tay cô chống ở ngực anh ta, cố đẩy vóc dáng nặng nề trên người dậy : " Anh... tôi khó thở... anh.... bỏ ra "
Chẳng phải khi nam đè lên nữ thì lập tức nghĩ đến chuyện đen tối sao? Còn anh ta đè lên người cô thì chỉ thấy cảm giác như nằm dưới đống đá đổ ấy, khi sắp ngất vì thiếu dưỡng khí trong não thì Doãn Sở Thần bỗng nghiêng người nằm qua một bên, tay vẫn ôm chặt người cô, dù khó thở nhưng còn tốt hơn lúc nãy nhiều, Hạ Tiêu hít thở sâu, anh ta ăn gì mà nặng thế không biết
" Tổ chức của cô ? "
Tim Hạ Tiêu hụt mất một nhịp, Doãn Sở Thần đang hỏi tên tổ chức của cô ?
" Chỉ là một tổ chức nhỏ thôi, lão đại đừng quan tâm... ". Hạ Tiêu cười hì hì, đang nghĩ cách lảng tránh vấn đề này
Bàn tay trên bụng cô siết chặt hơn một chút, Hạ Tiêu gần như nín thở nghe anh ta nói : " Tôi muốn biết "
" Tôi... tôi.... anh không cần biết đâu... ". Có thể là hậu quả cho việc anh ta biết tên tổ chức của cô sẽ không lớn đến vậy, chỉ là cô tự phóng đại cho lớn chuyện lên thôi sao ?
Doãn Sở Thần lặp lại câu nói với giọng không cảm xúc : " Nghĩa vụ của thuộc hạ là phải khai báo hết thông tin của mình cho lão đại "
Hạ Tiêu bật cười : " Lão đại, đã có ai nói rằng anh rất bá đạo chưa ? "
" Ngủ đi ". Doãn Sở Thần hơi cau mày, nhìn hơi giống tức giận
Hạ Tiêu im lặng, cô không buồn ngủ, nhưng ít khi yên bình như thế này thì chợp mắt thêm một chút cũng được, người cô nhẹ nhàng lật qua bên trái, vừa mở mắt ra là thấy rõ ràng gương mặt phóng đại của Doãn Sở Thần, lỗ chân lông bé xíu phải nhìn kĩ mới thấy, gương mặt còn đẹp hơn cả con gái, ngũ quan không chê vào đâu được
Hai chữ " quyến rũ " đè chặt lấy đầu Doãn Sở Thần, Hạ Tiêu chớp chớp mắt, cô vừa nghĩ cái gì vậy chứ... Nếu anh ta biết được cô nghĩ anh ta trông quyến rũ thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra
" Ngủ "
Mới hơi nghiêng đầu một cái đã nhận được giọng nói ra lệnh của Doãn Sở Thần, Hạ Tiêu không còn cách nào khác đành quay lại đối mặt với anh ta tiếp, ngủ thì ngủ thôi, cứ thích ra lệnh người khác làm gì