Hạ Tiêu hậm hực đi xuống tầng, bên người đeo thêm một cái túi vải lớn, trên tay còn có một chiếc điện thoại, đang định nhắn tin cho Bạch Tử Hàn thì bỗng máy phát ra tiếng nhạc, Hạ Tiêu giật thót mình che loa lại, ngượng ngùng nhìn mọi người xung quanh
Cô vừa đi tiếp vừa nghe máy, là Bạch Tử Du gọi, đúng là làm cô hết hồn, may bên trong ngoài Doãn Sở Thần cùng Hàn Kỳ ngồi dưới thì cũng chỉ có vài người đang đi lại, cũng không nhiều lắm
Chưa kịp mở miệng, tiếng hét đinh tai nhức óc của Bạch Tử Du truyền đến màng nhĩ cô
" Tỷ ! Tỷ về nhanh lên, có chuyện lớn rồi !!! "
Hạ Tiêu nghe rõ trong giọng cậu ta có một chút hoảng hốt : " Chuyện gì ? "
Bạch Tử Du nói nhỏ dần : " Chính là.... chính là.... a!!!!! "
" Tút tút... "
Mặt Hạ Tiêu tái mét trong chốc lát, cô mới đi có mấy bữa mà đã xảy ra chuyện không hay, nghe giọng thằng nhóc này là chắc chắn rất thảm
Hạ Tiêu dùng hết tốc độ chạy xuống cầu thang, Doãn Sở Thần nhìn cô đang vô cùng lo lắng và hoảng hốt : " Chuyện gì ? "
" Về Mỹ nhanh lên lão đại, có một chút việc gấp, nhanh lên ". Hạ Tiêu đứng cũng không yên được, nếu người trong tổ chức của cô có việc gì, cô nhất định không tha cho bọn họ, dù đến cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra
Doãn Sở Thần đứng dậy đi ra ngoài, Hàn Kỳ khó hiểu nhìn cô, việc gì đáng sợ lắm sao mà cô ta trông loạn thế
Bước lên máy bay, điều đầu tiên cô làm là đi báo phi công lái nhanh hết cỡ cho cô, nhưng phi công chính là Bạch Hàn, người mà cả ngày hôm nay không thấy đâu
" Vội thế sao? "
Hạ Tiêu vội đến mức muốn nhảy lên luôn chứ chỉ từ vội không thể miêu tả hết được, về sớm hơn một giây cũng có thể cứu vãn tình hình : " Vội, rất vội, nhanh lên "
Bạch Hàn không nói gì, chỉ tăng tốc độ máy bay lên hết cỡ, chắc cô ta có chuyện gì lớn, nhìn cái dáng vẻ là biết
Hạ Tiêu nhìn những đám mây trước mắt, cô quay người lại đi vào khoang nhất ngồi, Doãn Sở Thần ở đâu không biết, cô nhìn xung quanh một vòng, chưa bao giờ cô thấy máy bay tư nhân lại khó chịu như thế này
Hạ Tiêu cầm điện thoại lên cố gọi cho Bạch Tử Hàn, nhưng lần nào cũng chỉ nghe được giọng nói lạnh lùng : " Thuê bao quý khách.... "
Cô lướt trong danh bạ, không biết có ai có thể giúp ích gì được cho cô không, bỗng tên Cố Tử Hạ xuất hiện, Hạ Tiêu có một tia phấn chấn, cô lập tức gọi điện cho cậu ta
" Bạch chủ? "
" Cậu là Cố Tử Hạ? Thông báo cho tôi tình hình hiện tại "
Cố Tử Hạ im lặng một chút, rồi lập tức mở miệng : " Huyết gia dẫn người đến làm loạn, đập phá lung tung, đòi gặp Bạch chủ "
" Huyết Lam ? ". Giọng Hạ Tiêu có một chút ngạc nhiên, Huyết Lam cũng có lá gan đụng đến địa bàn của cô?
" Vâng "
Có vẻ cảm nhận được thắc mắc của Hạ Tiêu, Cố Tử Hạ mở miệng : " Bà ta biết minh chủ đang không ở đây "
" Được rồi... anh đang ở đâu ? "
" Phòng giám sát "
Hạ Tiêu khẽ thở phào, Cố Tử Hạ đúng là người đang tin cậy
" Bà ta bao nhiêu người? "
" Chừng người, đều là hạng A hoặc B "
" Không phải là tôi phái rất nhiều người hạng A đến trụ sở chính sao? Chẳng lẽ không đánh lại nổi bà ta ? "
" Đều nhận nhiệm vụ hết rồi "
Haiz, đám thuộc hạ của cô sập bẫy hết rồi, Hạ Tiêu chán nản, bọn họ đi hết, chỉ còn vài người thì là trụ sở chính cái nỗi niềm gì nữa
" Phòng tài sản, các phòng tư liệu mật đều an toàn hết chứ ? "
" Phòng tài sản dưới hầm, Huyết minh chủ không biết lối vào, an toàn, còn các phòng tư liệu quan trọng đều đã được khóa lại nhiều lớp, minh chủ yên tâm "
Hạ Tiêu nhăn mặt, Huyết minh chủ là cái gì, bọn họ cũng phải tôn trọng cái loại không ra gì như vậy sao ?
" Cậu biết các người cấp cao ở đâu không ? "
" Hàn đại nhân đã phân mọi người chia đều vào các phòng tư liệu rồi tự nhốt để bảo vệ an toàn, còn Du đại nhân cùng Hàn đại nhân ở đâu thì tôi không biết "
" Ý cậu là... ngoài hành lang không có một ai canh gác? "
" Tất cả phòng đều khóa lại an toàn, còn riêng bên ngoài không có bất kì bảo vệ gì "
" Đám người đang ở đâu ? "
" Bọn họ đang chia nhau ra đi tìm người, nhưng bên ngoài không có ai, cửa cũng không mở được, nên Huyết minh chủ đang tập trung tất cả lại ở sảnh "
" Mọi người đều cầm máy liên lạc chứ? "
" Vâng "
" Bật máy liên lạc lên đi "
Hạ Tiêu tắt máy, cô quay đầu nhìn xung quanh, không có ai hết, cũng không có camera, cô rút máy liên lạc từ túi ra, dù rất vội nhưng cô phải chắc chắn không có người, bởi vì trên máy liên lạc có biểu tượng hoa hồng đen, nhìn qua ai cũng biết là của bọn cô
Máy liên lạc màu đen nhỏ nhỏ, nằm gọn trong tay cô, cầm vô cùng tiện, Hạ Tiêu mới bật lên đã nghe thấy tiếng nói chuyện của mọi người, cô thở phào một cái, chắc không ai có vấn đề gì đâu
Bật mic của mình lên, cô ho nhẹ một cái, mọi người đang nói chuyện bỗng im thin thít
" Minh... minh chủ.... ". Khi tất cả mọi người hòa chung tiếng nói là như thế nào, bây giờ cô mới biết
" Nghẹn ngào cái gì, thông báo tôi tình hình "
Bạch Tử Hàn lên tiếng : " Thưa minh chủ, ở đây còn lại chỉ hơn người, căn bản không đủ sức đấu lại Huyết Lam "
Hạ Tiêu là người tự thiết kế cửa, cô thừa biết kim loại bảo vệ cửa vô cùng cứng rắn, ổ khóa cũng không bao giờ cạy ra được, bọn họ ở trong chắc chắn rất an toàn, phòng thì cách âm rất tốt, chắc chắn bên ngoài không nghe được bên trong
" Minh chủ đang ở đâu thế ạ ? ". Một người rụt rè lên tiếng, để lại di chứng là một đồng người lên tiếng
" Đúng vậy... minh chủ không ở đây rất đáng sợ... "
" Minh chủ mau quay về đi ạ.. "
Mặt Hạ Tiêu tối sầm, cô không biết thuộc hạ của cô lại yếu đuối thế này, nhất là khi đây là những người chính cô chỉ bảo, cuối cùng cũng chỉ tốt được thân thủ, còn tính tình không thay đổi gì hết
" Tôi đến thăm trụ sở ở Hồng Kông, đang bay về "
" Minh chủ nói dối, chúng tôi điện hỏi rồi, bọn họ căn bản là không thấy minh chủ.. "
" Tôi nói dối hay nói thật liên quan đến cậu sao ? Ngậm miệng lại ngay ! "
Bên kia im thin thít, Hạ Tiêu hít thở sâu một cái rồi nói : " Đừng để bị lung lay, tôi gần đến nơi rồi, gắng gượng thêm phút nữa thôi, không cần giả vờ tội nghiệp, tôi thừa biết mấy người ở trong phòng rất an toàn "
" Hic... "