" Phá nhiễu thành công ! "
Hai giọng nói vang lên cùng một lúc, Triệu Ninh quay sang nhìn cô : " Quả nhiên là Tiêu Tiêu, chỉ có chúng ta là hợp ý nhau nhất "
Hạ Tiêu cười trừ, cô không muốn nói lúc nãy cô đã phạm một lỗi nhỏ nhưng suýt ảnh hưởng tới quá trình phá gây nhiễu đâu
" Tiếp tục đi về Ireland "
Giọng nói của Doãn Sở Thần vang lên sau lưng cô, Triệu Ninh cùng cô quay đầu lại nhìn
Hạ Tiêu định đứng dậy thì thấy ánh mắt của anh dừng lại trên người Triệu Ninh, Triệu Ninh ngồi im không dám thở mạnh
" Cô từ nay là người của Doãn gia "
?
Triệu Ninh mờ mịt nhìn cô, cô trợn tròn mắt nhìn lại Triệu Ninh, trong mắt không giấu được vẻ vui mừng
" Tôi... tôi thành người của Doãn gia á ? "
" Chị em tốt, đi đâu cũng phải có nhau " . Hạ Tiêu vỗ vai Triệu Ninh một cái thật mạnh, cô không phòng bị nên vai nghiêng qua một bên, cô xoa xoa chỗ Hạ Tiêu vừa vỗ vào : " Con bà cậu đã nói phải khống chế lực đập mà, tớ gãy xương cậu đền được chắc ? "
Hạ Tiêu che miệng cười hì hì : " Vậy có muốn ăn mừng không tớ đãi một bữa thật lớn ? "
" Có !!! "
Mắt Triệu Ninh sáng lên, gương mặt đầy toan tính : " Cậu nấu cơ, nhớ là phải có sườn xào chua ngọt, thịt bò hầm Pháp, nộm ... nộm gì cậu hay làm ấy nhỉ ? "
Hạ Tiêu cau có nhìn cô : " Được rồi được rồi, có ăn là tốt rồi "
Triệu Ninh vui vẻ cười tươi : " Tất nhiên có thức ăn cậu làm vào miệng là tốt rồi "
" Không còn việc gì thì hai chúng tôi ra ngoài đi dạo một tí nhé "
" Đi đi "
Hai bọn cô khoác tay nhau ra ngoài, Triệu Ninh lúc nãy vì ngại Doãn Sở Thần nên không làm gì quá lố, vừa đóng cửa lại cô đã nhảy lên một cái
" Tớ thành thuộc hạ của Doãn gia rồi kìa ! Trời ơi phải điện thoại khoe mẹ mới được, điện thoại tớ đâu rồi ? "
Triệu Ninh phấn khích lấy điện thoại từ trong túi ra, hai tay vì quá kích động mà cũng run rẩy
" Vui vậy sao ? ". Hạ Tiêu cười cười, cô nhớ lúc bị bắt vào Doãn gia cô đâu vui như thế
Cũng đúng thôi, cô là làm việc xấu bị bắt về, còn Triệu Ninh là lập công được chính lão đại khen nhận, giống nhau chỗ nào chứ
" Mẹ mẹ, con kể cho mẹ một tin vui "
" Con nói chậm thôi mẹ không rõ tiếng Trung ". Giọng nói không hài lòng của Adela Watson vang lên từ đầu bên kia
Triệu Ninh vui vẻ ôm chặt điện thoại : " Con được Doãn lão đại nhận làm thuộc hạ rồi đó "
" Leng keng .... "
" Gì cơ ?! "
Tiếng kim loại rơi cùng tiếng hét của bà vang lên cùng một lúc : " Con được Doãn lão đại nhận làm thuộc hạ ? "
Chưa để Triệu Ninh nói tiếp, bà đã liên tục hỏi tới tấp
" Tại sao con tự nhiên lại thành thuộc hạ của Doãn lão đại ? "
" Không phải con đi chơi chung với Tiêu Tiêu sao ? Tại sao lại được Doãn lão đại nhận làm thuộc hạ ? "
" Không đúng không đúng, vậy con có về nhà nữa không ? "
Triệu Ninh cạn lời, cô ngán ngẩm nói : " Hình như tiếng Trung của mẹ tốt hơn rồi đấy "
" ... tại sao con thành thuộc hạ của Doãn lão đại ? "
Không nhìn Hạ Tiêu cũng biết người bên kia đang hơi ngại ngùng vì sự quá khích của mình
Triệu Ninh nhìn cô một cái rồi thở dài : " Chuyện dài lắm "
" ... không phải con gây chuyện với Doãn lão đại rồi bị bắt về làm việc đấy chứ ? "
Hạ Tiêu khóc không ra nước mắt : Kịch bản đó là của con chứ không phải của Triệu Ninh ...
" Không phải, làm gì có chuyện đó được, con lập công rồi được lão đại đem về đấy "
" Con á ? Con thì làm được cái gì ? "
Nghe thấy trong giọng nói của bà có một chút không tin lẫn khinh thường, khóe môi Hạ Tiêu bất giác giật giật
" Mẹ đang khinh thường đứa con gái tài giỏi văn võ song toàn này đấy à ? "
Hạ Tiêu đứng bên khịt mũi một cái, nhìn Triệu Ninh với vẻ dở hơi
" Con mà là văn võ song toàn thì mẹ chính là từ đầu đến cuối người không một lỗ hổng đấy "
" ... lỗ hổng lớn nhất của mẹ chính là tiếng Trung "
" Con ... "
Triệu Ninh lập tức nói lớn : " Lão đại gọi con rồi, goodbye "
Cô bấm nút tắt điện thoại ngay, rồi thở phào một cái : " Suýt bị ăn chửi "
" .... "
Triệu Ninh cười cười, kéo cô một cái : " Không phải đi dạo sao, tớ đang rất vui luôn, lượn lờ vài vòng đi "
Hạ Tiêu bật cười rồi đi theo
Chỉ mình cô mới biết
Cô ghen tị với tình cảm giữa mẹ con Triệu Ninh như thế nào