Hai Bản Ngã

chương 4: [ oán hận ]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bước xuống chiếc xe hơi tiền tỷ Xạ Nhữ Bảo một thân kiêu kì diễm lệ, khoác trên mình bộ cánh cắt xén đầy táo bạo lộ rõ phần da thịt, trông cô thật quyến rũ và nóng bỏng trong từng bước đi. Là tâm điểm của mọi ánh nhìn, gương mặt cô trang điểm sắc sảo cầu kì, môi điểm nét son đỏ yêu kiều mà sang trọng.

Trước cô là nơi xa xỉ, tấp nập và phồn hoa nhất khi về đêm nơi thành phố. Hộp đêm, một nơi chỉ hoạt động về đêm là chính, không phải công tử thiếu gia thì cũng là người có tiền tài quyền thế. Với mục đích tụ tập vui chơi, hoang lạc vào những cuộc vui sa đọa. Nơi mệnh danh là thiên đường cám dỗ này không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó, ngoài hoạt động với danh nghĩa lành mạnh, giải trí thì nó còn là địa điểm ngầm để giao dịch những món hàng phi pháp. Đa phần người người ghé đến đây đều là vì bị các loại mĩ vị nguy hiểm này thu hút.

Hóa trang thành đệ nhất vũ nữ, cô được chúng dẫn vào tầng VIP dành cho khách thượng lưu, ở một căn phòng đặt sẵn từ trước.

Nơi đây âm nhạc xập xình đinh tai nhức óc, ánh đèn đủ màu hòa vào bóng đêm lia đến từng ngõ ngách, lâu lâu bên tai còn xuất hiện loạt âm thanh khiêu khích, mê muội, trai đơn gái chiếc thì ôm ấp quấn quýt lẫn nhau.

Trong căn phòng rộng lớn, sang trọng có tổng mười gã đàn ông, tất cả đều là thiếu gia, trùm tài phiệt, danh tiếng lẫy lừng. Ngụy tạo cho mình cái vẻ ngoài hào nhoáng, sạch sẽ, chúng ngồi thành hàng trên dãy ghế sofa đắt đỏ nhâm nhi ly rượu.

Sở Tào Biện đi vào cửa chính đánh gục hai tên lính gác, xong liền ngang nhiên đóng cửa hộp đêm lại.

Ném từng quả bom mù xuống, khói từ bom bay mù mịt trong không trung, lan tỏa loại thuốc mê khiến người người chìm vào giấc mộng. Anh tuấn lãng, thần sắc điềm nhiên, khoan thai, anh bước qua dòng người nằm dưới chân mình bắt tay xử lý từng dãy lầu khác.

Hack camera an ninh chỉ trong vài phút, trì hoãn mọi hoạt động Đào Cung Vi rất nhanh đã có thể khống chế bối cảnh.

Đứng trên tầng thượng của tòa trung tâm thương mại đối diện, thông qua tai nghe của Xạ Nhữ Bảo cũng như máy ghi hình gắn trên người cô ấy, cô nắm bắt tình hình sự việc một cách chuẩn xác.

"Mang tất cả vào đây" Gã đàn ông lớn tuổi ăn mặc chỉnh tề đẩy cửa vào trong, lớn giọng.

Tiếp dó là đám tay sai lôi lôi kéo kéo chục nữ nhân vào trong căn phòng VIP này.

Thoạt nhìn có thể đoán ra những cô gái thiếu nữ ấy chỉ khoảng độ , tuổi. Họ bị bắt trang điểm diêm dúa, ăn mặc thiếu vải. Sắc mặt họ tràn đầy sự mệt mỏi, nước da thì trắng xanh yếu ớt.

Trong nháy mắt, gương mặt lão ta xuất hiện khiến lòng Đào Cung Vi sục sôi, đại não như tê rần, toàn thân cô phừng phừng ác niệm, tay nắm lại thành đấm.

Chu Văn - người đàn ông với tiểu sử phi pháp dày đặc. Nghề nghiệp của lão chính là chuyên vận chuyển những cô gái còn trong trắng, xem họ như những món hàng trao đổi với giới thượng lưu.

Người giàu họ rất khác, họ không hứng thú với những loại gái bán hoa thông thường mà thứ họ muốn là kiểu con gái chơi một lần rồi thôi. Các cô gái Chu Văn tìm về không chỉ vì tiền mà đến họ còn có sự tham mê danh vọng, khát khao trèo cao trở thành người tình một đêm của các thiếu gia, hay thậm chí người lão miễn cưỡng bắt về cũng có đủ.

Dứt lời đã có một tên công tử trẻ tuổi nóng lòng tiên phong lên trước, hắn ta đi qua đi lại, đểu giả đánh giá các cô gái một cách tỉ mỉ.

"Ta chọn ả ta" Hắn bất ngờ cười lớn, kéo thiếu nữ bị che khuất phía sau ra đằng trước.

Chu Văn chép miệng: "Chỉ cần thiếu gia ngài hài lòng Chu Văn tôi đây sẽ hào phóng, có điều..." Nói chút lại ngưng: "Phải đáng giá bao nhiêu mới đủ để tôi che giấu vụ thu mua này đây".

Lão ta tham lam, đê tiện lại bỉ ổi.

Thiếu niên ấy nhếch mép: "Tiền ông muốn bao nhiêu tôi cũng có, nhưng món hàng này ông nói xem có nên dùng nó một cách thú vị hơn không ?".

"Mỗi người một món thì vô vị quá, chi bằng chúng ta xài chung ? Thấy thế nào" Một tên khác tiếp lời.

Tên thiếu niên ấy vỗ tay, một phen cười lớn thích thú.

Đám người phóng túng cuồng dâm vô lại vừa nghe xong đã hứng khởi. Tính toán tiền bạc xong chúng mới kéo nữ nhân tiều tụy được chọn sang phòng nghỉ cạnh bên.

Chợt nhớ ra, Đào Cung Vi mới ngờ ngợ ra cô gái vừa rồi bị chúng bắt đi chính là đàn em khóa dưới lần trước cô tình cờ gặp được trong trường. Nhớ như in cái dáng vẻ đau đớn tuyệt vọng ở hành lang khi ấy, nữ sinh đó tay siết chặt phiếu đình chỉ học trong tay, cúi đầu khóc lớn.

Nhớ tới hình ảnh yếu đuối kia, lòng cô lại càng thêm rung chuyển, mày Đào Cung Vi đã chau lại rõ rệt, mắt ngàn tiễn chiếu thẳng vào lão già Chu Văn khốn khiếp như muốn vạn tiễn xuyên tim, hận không thể khiến cho gã sống không bằng chết, đau đớn tột cùng.

Căn phòng giờ đây chỉ còn lại lão và vài tên cặn bã khác. Chu Văn đắc ý ngồi trên ghế sofa, gã thoải mái ngã người ra sau, hít một hơi thật sâu, khoan khoái.

Gương mặt này Đào Cung Vi sẽ không bao giờ quên được, đến chết cô cũng sẽ không thể quên. Bởi lẽ cô cũng chính là một trong số những nạn nhân từng bị gã đem đi buôn bán như vậy.

Trong mắt là loạt viễn cảnh hỗn độn, tựa cuộn băng kí ức, nó tua ngược lại từng hình ảnh đã in sâu vào tiềm thức cô. Cô thấy rõ bóng người nhỏ bé của mình đêm ấy.

"Thả tôi ra, các người mau thả tôi ra" Đứa trẻ mười tuổi hốt hoảng vùng vẫy trên vai gã đàn ông, vừa mở mắt đã thấy mình bị khiêng tới một nơi xa lạ.

Đào Cung Vi lại mạnh bạo đánh vào lưng hắn: "Cha tôi sẽ giết các người, mau thả tôi ra...tôi muốn về với cha".

Hắn không còn kiên nhẫn nữa, tiếng la ó của cô rõ ồn ào, hắn ném đứa trẻ xuống đất, cười khinh bỉ: "Khôn hồn thì ngoan ngoãn nghe lời, nếu còn chống đối tao sẽ giết chết mày".

Đào Cung Vi đau đớn toàn thân, cơ thể đứa bé run rẩy, ánh mắt sợ hãi ngước lên nhìn hắn.

Phải, hắn ta là Chu Văn...đời đời kiếp kiếp cô cũng không thể quên được khuôn mặt hắn.

"Mày còn nhắc tới cha sao" Chu Văn cười khẩy: "Chính cha mày là người đem mày đi bán, giao dịch sòng phẳng tao chỉ là giúp ông ấy một vốn tiền mà thôi".

"Cha...không có đâu, cha sẽ không bán Vi Vi...ông nói dối..cha không đem tôi đi bán" Bị dọa cho sợ cô bé khóc nức nở, theo bản năng mà phản bác kịch liệt, bịt chặt tai không muốn nghe nữa.

"Nếu không phải vì ông già mày phá sản lão ta cũng không tới bước đường này" Chu Văn lại gần lôi thân hình nhỏ bé ấy đứng dậy: "Ngoan ngoãn mà phục tùng đi".

Đào Cung Vi không chấp nhận nổi sự thật, cô bé vẫn tin rằng cha sẽ đến cứu mình. Ôm hy vọng mãnh liệt, cô bé dùng hết sức lực yếu ớt chống cự. Qua từng ngày, từng tháng, đứa trẻ nhỏ bé gầy gò chờ đợi trong vô vọng. Chờ hình bóng của người cha, chờ cha sẽ tới cứu mình, vẫn tin rằng ông ấy không có bán cô đi.

Trải qua những ngày tháng bị chúng tra tấn, đánh đập. Đào Cung Vi chỉ mới tuổi đã phải học cách lấy lòng đàn ông, nhìn những bạn bè trang lứa bị hành hạ dã man, tất cả những âm thanh khóc lóc, đánh đập, từng hình ảnh cứ dày xéo trái tim trong trắng mong manh của một đứa trẻ, nó đã là cái bóng rất lớn đi mãi theo cô.

Chờ mãi như thế, rất lâu sau đó đứa trẻ mới dần nhận ra dường như cô thật sự bị chính cha ruột của mình bán đi. Chấp nhận sự thật, vẻ hồn nhiên thay bằng sắc mặt vô hồn, trong đáy mắt chẳng còn ánh sáng thuần khiết nào nữa, khát khao tự do cũng không còn.

Mọi thứ vẫn như thế trôi qua, đến một hôm có một người đàn ông tới muốn nhặt đứa trẻ vô danh như cô về, từ đó ông chính là người cha nuôi, vị ân nhân cứu mạng cô - Tô Nhật.

Ông đã cho cô hy vọng sống, hy vọng được thù, được hận một lần nữa.

Đào Cung Vi không chỉ nhớ về quá khứ oan nghiệt mà cô còn thấy được tương lai của các cô gái khác, thấy các cô gái trẻ tuổi bị gã mang đi buôn bán sẽ giống mình cô rất sợ, sợ họ sẽ giống như cô chịu đựng một nỗi đau tinh thần, cơn ám ảnh cứ dày vò lấy tâm trí. Lòng căm hận của cô mãi mãi không vơi, đến lúc này không nhịn nữa cô đành làm trái với kế hoạch. Dứt khoác trèo qua bằng ròng rọc, cô mang tư niệm sẽ đến cứu thiếu nữ ấy.

Sở Tào Biện đứng trước cửa phòng bọn chúng mai phục từ lâu, chẳng nói một câu cô lướt qua anh đá cửa xông vào.

Đám thiếu gia hốt hoảng khoác áo vội, thấy người lạ phá hoại cuộc vui, chúng bực tức: "Người đâu, sao lại để kẻ khác quấy rầy thú vui của bọn ta ?".

Đập vào mắt viễn cảnh nữ sinh kia bị bọn chúng bạo hành không thương tiếc, phấn son đã lem nhem, phần má và mắt bị bầm tím đi, quần áo xộc xệch bị xé rách đang nằm vật vã trên giường. Sở Tào Biện thấy cô ở đây anh rất bất ngờ, theo như kế hoạch thì còn hai nén nhang nữa cô mới xuất hiện.

"Người sao ?" Đào Cung Vi tựa tiếu phi tiếu.

Dĩ nhiên tất cả thuộc hạ của chúng đều bị Sở Tào Biện đánh thuốc mê hết rồi, làm quái gì còn có người.

Đào Cung Vi nói một câu ra lệnh qua tai nghe cho Xạ Nhữ Bảo, sau đó tháo nó ra: "Giết !".

Xạ Nhữ Bảo dùng khả năng thôi miên của mình áp đảo Chu Văn, chưa hiểu vấn đề mà liên tục gọi tên cô: "Tô Châu ? Tô Châu ?" Nhưng không một ai đáp.

Sở Tào Biện trợn tròn mắt, thấy Đào Cung Vi hóa thành một kẻ điên, mất đi lý trí mà lao vào đám người kia. Cô ta lấy ra hai chiếc quạt bên hông, món vũ khí độc nhất vô nhị. Chiếc quạt kết cấu với chục lưỡi dao phần rìa cánh, sắc nhọn, có thể dùng như một chiếc boomerang mà tấn công, tên của nó là Phiến Linh.

Lao tới như một cơn gió Đào Cung Vi phóng chiếc quạt chia thành hai phía, lưỡi dao sắc bén cứa đứt cổ từng tên một, một tên duy nhất còn sống bị dọa cho phát hoảng, la gào muốn chạy thoát. Đào Cung Vi nhanh chân đuổi theo, một lực dùng đầu gối trụ vào sống lưng hắn, hai tay bẻ gãy cổ nạn nhân rồi quẳng xuống sàn. Trong tích tắc, căn phòng chỉ còn lại xác người nằm lênh láng.

Thân nhuốm đẫm máu tanh, cô đỡ thiếu nữ yếu ớt trên giường dậy, sát khí đằng đằng nơi đôi mắt bất giác giảm bớt.

"Chị sẽ đưa em đi, được chứ ?" Giọng dịu dàng.

Cô gái đờ đẫn, thẫn người chậm chạp xoay sang nhìn cô: "T...tiền...tôi cần tiền" Rồi hốt hoảng đẩy cô ra.

"Tránh ra, các người mau tránh ra" Cô gái ôm đầu khóc tức tưởi: "Tôi cần tiền, các người làm gì vậy, tôi không muốn đi".

Đào Cung Vi chôn chân tại chỗ, lòng cô đau xót nhìn thiếu nữ xoa đầu vò tóc ấy, cô như chết lặng.

"Chị sẽ...đưa em đi, sẽ không phải đau đớn thế này".

"Không, tôi không muốn, tôi cần số tiền ấy. Các người mau cút đi, cút"

"Xin lỗi" Dùng lực đánh vào cổ cô ấy, thiếu nữ này liền ngất xỉu nằm trên tay cô.

Đào Cung Vi không nói gì đỡ cô ấy trên lưng.

"Cậu làm vậy là trái với luật" Sở Tào Biện nhắc nhở.

"Tôi biết, tôi không thể thấy chết mà không cứu" Đào Cung Vi thở một hơi thật sâu: "Giết những người này đều một tay tôi gây nên, mọi trách nhiệm tôi sẽ về tổ chức chịu tội, nhờ cậu !".

Nói rồi cô liền xoay người, cõng cô gái kia lướt qua Sở Tào Biện mà rời đi.

Anh không ngăn cô, anh hiểu, hiểu rất rõ sự đồng cảm và nỗi ám ảnh day dứt sâu thẩm trong lòng cô như thế nào.

Xạ Nhữ Bảo trước đó nghe theo lệnh đã nhanh chóng giết chết Chu Văn, cô vội vã mở cửa chạy ra ngoài thì bắt gặp anh.

"Cậu ta đâu ?".

"Đi rồi" Anh đáp.

"Đi rồi ? Cậu không cản sao ?" Xạ Nhữ Bảo sốt sắng, lòng lo lắng không nguôi.

Sở Tào Biện đi vào dọn dẹp từng tàn tích mà họ gây ra, gương mặt anh quá đỗi bình thản: "Cứ để cậu ta đi, cậu ấy biết mình đang làm gì".

----------------------------------------

Nhân Vật: Đào Cung Vi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio