Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không có chốn dung thân, ngoài căn nhà ấm áp nơi Phong Di Châu sinh sống ra cô chẳng thể nghĩ được sẽ đi đâu.
Đào Cung Vi trở về với thần sắc tiều tụy, ủ rũ. Gặp được Sở Tào Biện, chẳng ngại kể ra toàn bộ. Từ lúc quyết định từ bỏ nhiệm vụ cho đến khi thấu hiểu tâm tình của Tần Thiên Quốc ra sao, mọi thứ đều kể rõ tận tình.
Lúc đó cậu ta không trách móc, Sở Tào Biện tôn trọng quyết định và suy nghĩ của cô. Còn cùng nhau tìm cách để đối phó với tổ chức, phải nói gì và phải làm gì để giảm bớt trọng tội cùng hình phạt. Đào Cung Vi bị thương chưa lâu, vừa mới lành lặn nếu bây giờ tiếp tục chịu trận e là Sở Tào Biện dù có là thần y cũng khó mà chữa khỏi nhanh chóng.
TV lúc này đưa tin, Tần thiếu gia của Tần thị đột nhiên bị mất tích. Thuộc hạ và nhân viên được một phen hỗn loạn, cảnh sát đưa tin tức nhằm muốn tìm kiếm.
Nhìn thấy mà không khỏi trừng mắt, Đào Cung Vi tựa như bị giáng xuống một đòn chí mạng, mới bỏ đi chưa được ngày thì hắn đã biến mất, dĩ nhiên cô chính là người lo lắng nhất.
Lúc này một cuộc gọi đột nhiên tới, là gọi cho Sở Tào Biện, nhận ra đó là số của Lê Nghi, miễn cưỡng bắt máy.
"Sao rồi ? Anh cùng ả ta thấy trên TV rồi có phải không ?".
"Tất cả là do mày làm sao ?".
"Anh đoán hay lắm, là tôi làm cả đó" Ả đắc ý, thích thú giễu cợt: "Biện ca, thật ra nếu như chỉ cần anh thật tâm quay về bên em, em sẽ bỏ qua chuyện mà anh giết chết Lê tổng".
Quả nhiên mọi chuyện đều do ả ta mà ra, Lê Nghi từ khi nào đã muốn bày mưu giết chết người của Tần gia ? Lại còn biết được họ đã giết chết cha ả, cái hôm án mạng Tần gia xuất hiện Lê Nghi cũng có mặt. Lần này sát thủ bọn họ chẳng thể nào hiểu, trong sự tình chẳng hề có sự liên quan.
Đưa điện thoại cho Tần Thiên Quốc, truyền tới là một tràn tiếng gào thét: "Cung Vi, cô đừng đến đây...tuyệt đối đừng đến".
"Câm miệng, mẹ kiếp" Lê Nghi đánh hắn ta một phát rõ mạnh, làm Đào Cung Vi ở một bên sợ sệt, thấp thỏm: "Đi mà tới cứu chồng của mày".
Nháy mắt với Đào Cung Vi, lập tức bày ra laptop, dựa trên số điện thoại của đối phương mà tra ra định vị, một loạt kí tự xuất hiện trên màn hình, thao tác tay bấm nhanh nhẹn, rất mau cô đã có thể tìm thấy địa chỉ.
"Nói thẳng vấn đề đi, mày muốn gì ?".
"Chỉ cần đúng giờ và địa chỉ em đã gửi, một mình anh đến, không được mang theo bất cứ ai thì Tần Thiên Quốc tức khắc sẽ được thả".
"Được, nói phải giữ lời" Cúp máy, hai người họ bèn chia nhau theo đúng kế hoạch. Sở Tào Biện sẽ làm theo lời Lê Nghi đi đến địa điểm, còn cô sẽ dựa theo định vị vừa rồi mà tìm kiếm xào huyệt giải cứu người.
Vì không biết Tô Ngân ở đằng sau giựt dây, hai ả tiện nhân hợp tác, nghĩ đơn giản là Lê Nghi thì họ chấp một tay cũng thắng bại. Chia nhau, họ không thể ngờ đây là kế đánh lạc hướng, tách bọn họ ra để dễ dàng đối phó.
Đào Cung Vi sau khi lái xe điên cuồng đến một căn nhà hoang, chạy vào bất chấp, đập vào mắt chính là bóng hình hắn bị trói chặt hai tay trên chiếc ghê, miệng bị băng dính dán chặt, cứ ú ớ muốn nói, vừa nhìn thấy cô đã không giấu nổi sự kích động, lập tức cố gắng chống phá dây trói.
Kẻ đứng sau lưng là Tô Ngân, điều này không thể ngờ, tinh thần cô bị lung lay, biết hắn đã thật sự rơi vào nguy hiểm, phát giác mà cẩn thận, đề phòng nhìn xung quanh.
Tô Ngân muốn diệt tứ đại cổ đông thay Phục Thành Vương, ngay cả huyết thống cuối cùng cũng không buông tha. Cô mới rời xa tầm mắt hắn chưa được bao lâu, Tô Ngân liền cơ hội bắt cóc người.
Quả nhiên biết khả năng thông minh, tài năng hack vị trí của cô. Vì am hiểu, Tô Ngân lợi dụng tính cách làm việc ấy mà đánh lừa được cô tới đây.
Tô Ngân cầm trên tay một lọ thuốc, ngang nhiên nói: "Tô Châu, cô biết rất rõ khả năng của tôi là dùng hương...đặc biệt hương này còn chứa kịch độc nữa, kẻ ngửi vào rồi sẽ chết ngay tức khắc, không tài nào có thuốc giải. Đối với Tô gia mà nói thì nó đúng là một bảo bối oanh liệt".
"Đừng nhiều lời, nói mục đích của cô ra đi" Bề ngoài thì có vẻ là rất điềm tĩnh và mạnh mẽ, nhưng trong lòng giờ đây đang nháo nhào, sợ hãi mà lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Nếu đánh tay đôi cùng cô chưa chắc ả đã thắng, thôi thì một mũi tên trúng hai con nhạn, lợi dụng con tin để Đào Cung Vi tự mình chịu chết, sau đó lật lọng giết Tần Thiên Quốc cũng chẳng thành vấn đề. Tiêu diệt từng người một của Phong Di Châu chính là mục đích của ả ta.
"Mạng đổi mạng, cô chết thì hắn sống" Ả ta nhoẻn miệng âm hiểm: "Sao nào ? Có muốn trao đổi không ?".
Là một người nghĩa hiệp, Đào Cung Vi lì lợm chưa từng sợ mất mạng, luôn cứu những người vô tội, lao vào đống lửa hy sinh. Tần Thiên Quốc cư nhiên bị kéo vào cuộc chiến gia tộc này, hắn bất hạnh, hắn vô tội, cô không thể tiếp tục nhìn người khác thay thế mình mà chịu trận.
Không đắn đo, dứt khoát: "Tôi đồng ý".
Tần Thiên Quốc trợn tròn mắt, hắn lắc đầu kịch liệt. Trông thấy cô cười đau khổ, lòng hắn càng quặn thắt hơn.
"Nhưng trước khi tôi ra đi có thể cho tôi nói vài lời không ?".
"Nể tình là chị em trong cùng một gia tộc, được thôi".
Hít thở một hơi thật sâu, Đào Cung Vi run rẩy thốt ra từng lời: "Thiên Quốc à, có lẽ đây là lần đầu tiên mà em nghiêm túc nói với anh một chuyện".
Tới đây nước mắt hắn bỗng chốc rơi xuống, hắn không nỡ nhìn cô rơi vào chỗ chết, càng không muốn cô lần thứ hai hy sinh thế mạng cho hắn.
"Hình như đã tháng rồi nhỉ ?" Cô cười bi thương: "Từ khi lấy anh cho tới giờ em đã không ngừng buồn tủi đã không ngừng oán trách, nhưng mà anh biết không ? Em chưa từng muốn làm tổn thương anh, đó là sự thật".
Tần Thiên Quốc nhắm thật chặt mắt, nước mắt cứ thế tuôn xuống, trái tim hắn như bị giam cầm trong tảng băng vạn năm lạnh toát, bên tai ong ong văng vẳng âm thanh thân thuộc của nữ nhân từng khiến bản thân ghét cay ghét đắng.
"Dù cho chúng ta chưa từng một ngày hòa thuận, chưa từng một ngày biến thành những cặp vợ chồng yêu nhau thật sự nhưng mà cho đến hiện tại em đã không còn thấy nuối tiếc nữa rồi...là em đã liên lụy anh, là em kéo anh vào bước đường tội lỗi này, hại cha anh phải mất mạng, anh vốn dĩ vô tội, Quốc à" Đào Cung Vi tựa hồ như vỡ ào, lồng ngực khó khăn hô hấp, đôi bàn tay nắm chặt, từng lời từng chữ chân thành: "Sau này hãy trở thành một người tốt, đừng giống Tần Thiên Quốc của khi xưa ngông cuồng và quậy phá nữa, hứa với em nhé ?".
Gật đầu không ngừng, Tần Thiên Quốc sẵn sàng hứa với cô, chỉ là ánh mắt day dứt, không nỡ như muốn nói với cô rằng: Đừng đi.
Nức nở, Đào Cung Vi thực sự rất khó khăn để mà nói hết câu: "Khi em đi rồi sẽ không còn ai ở bên cạnh bảo vệ cho anh nữa, cũng đừng để mình phải bị thương...anh phải sống thật tốt, có nhớ không ?".
Rút món bảo bối ở trong người ra, Phiến Linh mở rộng vung ra chục lưỡi dao, cô nắm chặt, một khắc cũng không dời mắt khỏi Tần Thiên Quốc: "Sống rồi sẽ là người của Tần gia, chết đi rồi cũng sẽ là người của Tần gia, đến khi chết em mới dám nói ra điều này...rằng em đã thực sự có tình cảm với anh".
Đào Cung Vi vừa dứt lời liền kề sát vũ khí ở cổ, thật mạnh mà cứa, máu văng tung tóe, nước mắt hòa cùng màu máu tươi bay trên không trung tạo nên một bức tranh đẫm màu bi kịch, Đào Cung Vi ngã người nằm xuống đất, đau đớn mà khó thở.
Tần Thiên Quốc muốn gào thét nhưng không thể, tâm can vỡ vụn thành đống tro tàn, hắn như muốn phát điên lên.
Tô Ngân vui mừng, buông tay khỏi hắn, bước từng bước chân tới chỗ Đào Cung Vi, cúi người nhìn vẻ mặt thảm hại của cô - kẻ thoi thóp phía dưới.
"Hãy nhìn mày xem Tô Châu, rồi sẽ có một ngày chúng bây phải lụi tàn dưới tay Tô Ngân này, đây là cái giá rất đắt cho việc xem thường một thượng sát như tao, là Tô gia đã thiên vị và che chở cho chúng mày".
Cô không nói được lời nào bởi vì ở cổ rất đau nhức, bỏ mặc lời sỉ mắng ngoài tai, tay hướng tới Tần Thiên Quốc như muốn chạm vào, chưa từng di dời ánh mắt.
Tô Ngân thô bạo dùng chân đạp lên cánh tay cô, dùng hết sức lực mà đè bẹp.
Lúc này, ở nơi khoe miệng, Đào Cung Vi mới nhếch môi, cười phát ra vài tiếng nho nhỏ.
Chau mày nghi hoặc, chưa kịp định hình thì Sở Tào Biện đã xuất hiện, đánh lén bất chợt, phóng ra chục cây kim độc, Tô Ngân do không phòng bị, từ khi nào Sở Tào Biện đã kịp thời gian quay lại. Ả nào có biết cô đã thủ sẵn tình thế nguy cấp nhất, thế nên đã bật tai nghe ở chế độ xuyên suốt, cậu dù đang ở bên Lê Nghi nhưng vẫn nắm bắt được tình hình.
Bức quá vì muốn lấy được lòng tin từ Tô Ngân, cô đánh liều xem khả năng xuất hiện của Sở Tào Biện là nhanh tới mức nào, tự mình tự sát.
Sa Đinh bắn trúng cánh tay Tô Ngân, chất độc Hạc Đỉnh Hồng và Tỳ Sương kết hợp, chưa từng có thuốc giải lan tỏa vào tĩnh mạch kẻ địch.
Tô Ngân có chút khiếp hãi, dùng dao một phát nhắm xuống chặt đứt cánh tay. Chỉ có cách đó độc mới không thể chạy lên đến tim, là một kẻ giống với cậu cũng xài độc dược, ả hiểu rõ hơn ai hết.
Gào thét đau đớn, hành động ấy khiến bọn họ ngỡ ngàng, Tô Ngân lập tức bỏ chạy với vết máu chảy dọc khắp con đường đi. Không muốn đuổi theo, trước mắt là Đào Cung Vi, cậu phải cứu sống cho cô nếu không sẽ không còn kịp nữa.
Từ đây đến bệnh viện là rất xa, sao còn kịp thời gian, cậu quyết tự mình làm cấp cứu tại đây, trong chiếc xe mà Đào Cung Vi lái tới rất may là có một hộp dụng cụ y tế cùng với thuốc men. Vì là sát thủ thường xuyên gặp chuyện, họ luôn thủ bên mình.
Cầm máu cho cô sau đó chạy đến tháo trói cho Tần Thiên Quốc, bắt hắn biến thành trợ thủ cho mình, tự mình sẽ làm cấp cứu rồi bảo hắn gọi cho xe cứu thương, đồng thời chạy đi lấy những dụng cụ cần thiết cho cậu.
Nóng giận cộng với sợ hãi, cậu không ngừng mắng chửi: "Cậu thật sự điên rồi Cung Vi, nếu cậu có gan chết thì Sở Tào Biện này sẽ giết chết cái tên cậu vừa mới cứu !".
-----------------------------------------
Nhân Vật: Đào Cung Vi.