Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trời đêm, mặt biển nước rung động lắc lư dữ dội, là một màu đại dương đen mù mịt dưới nền trời âm u.
Hình ảnh ngay trước mắt chính là quá khứ, nó hiện lên một cách vô thức, chỉ cần tiếp xúc với biển cả nhất định Xạ Nhữ Bảo sẽ nhớ ra được điều gì đó.
Tiếng dao đâm cứ liên tục phát ra, người đàn bà bị hàng loạt đám tay sai ra tay tàn bạo, không ngừng bịt miệng ngăn ngừa tiếng la thất thanh ấy.
Một đứa trẻ chỉ mới có vài tuổi, ở gần làng biển ẩn nấp trong một đống phế liệu bị vứt bỏ, không dám la thét, không dám khóc ra thành tiếng. Mẹ của cô chính là bị người ta cố tình giết hại, một cái chết do thế lực nào đấy cố tình giấu nhẹm đi, là bà đã mang cô đi giấu, tự mình chứng kiến toàn bộ sự việc. Cho đến khi mọi thứ kết thúc, một mình mới ôm lấy thân xác đẫm máu của mẹ mà tuyệt vọng, khóc lớn. Lạc lỏng, đơn côi, một mình lang thang nơi bờ biển nhiều ngày trời, tìm kiếm một chốn dung thân, cứ mải miết phiêu bạt.
Ngay cả lúc này đây đang cận kề với cái chết cô còn không có quyền được tự do, được tự tại. Ông trời bắt cô phải nhớ hết tất cả kí ức bi kịch xảy ra lúc trước, dù cho đã mất trí nhớ và quên đi, ông vẫn nỡ lòng ép nữ nhân này mang theo đến tận âm tào địa phủ.
Đến lúc này ở phía đối diện chính là Phục Thành Vương, hắn đang hết sức mà bơi tới, muốn chạm vào cô. Trái ngược hoàn toàn với nụ cười buông xuôi kia của cô, Phục Thành Vương nếu lần này không cứu sống được người, hắn thà chìm sâu nơi đáy biển này, cùng cô mà ra đi, chẳng giấu nổi điểm sợ hãi ở trên gương mặt bị nước bao trùm kia.
Đuối nước một thời gian, không còn chút dưỡng khí nào nữa, ngất xỉu, cô dần chìm xuống.
Tóm lấy Xạ Nhữ Bảo, lập tức dùng toàn bộ số hơi thở cuối cùng để truyền qua đường hô hấp, môi một lần nữa quấn quýt mà chạm lấy nhau.
Cơ duyên khiến cả hai gặp gỡ, chỉ đáng tiếc có duyên mà không có phận. Tổn thương nhau rồi giày vò, vĩnh viễn chỉ là một vòng luẩn quẩn mù mịt chẳng có lối thoát. Nếu như cô thấu rõ trái tim mình thì ngược lại Phục Thành Vương lại trăm lần trời đánh chưa từng hiểu rõ tâm ý bản thân, nghĩ đơn thuần là một con cờ, một người nhất thời làm cho hắn tưởng nhớ tới mẹ, nhưng đâu ngờ rằng cô chính là một nửa kia của đời mình, là một cô gái rất quan trọng kia chứ. Cận kề với ranh giới mất mát, tâm trí hắn rối bời chẳng định rõ những gì mà mình vừa làm, có điều hắn đã biết, bản thân cuối cùng cũng thật sự biết lo lắng và biết sợ hãi, tất cả cũng chỉ vì cô.
Lôi người lên mặt nước, kịch liệt mà hô hấp, cố gắng vùng vẫy, chống chọi với cơn sóng lớn ngoài kia. Đem Xạ Nhữ Bảo vào bờ, chính mình sốt sắng đến nổi chẳng thể bình tĩnh, đánh mất đi bản lĩnh vốn có bấy lâu.
Nhấn bụng người dưới thân, sau đó là hô hấp nhân tạo, đầu óc hắn choáng váng.
"Tôi ra lệnh cho em tỉnh dậy, mẹ kiếp em mau tỉnh dậy cho tôi !".
Bức quá hắn đành cõng cô trên lưng, chạy bán sống bán chết lạc giữa bóng tối mây mù, đến hai chân rã rời, toàn thân tê cứng, mệt mỏi.
May mà cạnh biển là trạm xá cấp cứu, rất nhanh đã đem cô kịp thời đi cứu chữa. Vì ở gần biển có rất nhiều vụ đuối nước xuất hiện, việc có y tế cấp cứu cũng là chuyện thường tình.
Nắm lấy cổ áo của tên bác sĩ, hắn gắt gỏng: "Nếu không cứu được người thì cứ đem mạng tới !".
Chúng run lẩy bẩy, chỉ biết cắm đầu mà hết sức. Còn hắn một mình ngồi ở ghế chờ, vò đầu bức tai, khổ sở hít thở, một thân ướt đẫm chẳng ngại cảm lạnh gió đêm.
Lần đầu tiên, duy nhất trong cuộc đời lãnh khốc và vô tình ấy. Hắn không phải vì mẹ mà là vì một nữ nhân khác, khốn khổ mà rơi lệ.
Khuôn mặt góc cạnh, nam tính cứng nhắc, vô cảm, chỉ có nước mắt là vẫn cứ trực trào rơi, đến nỗi chính mình đã khóc khi nào hắn cũng không hề biết nữa, đôi môi tái nhợt, ánh nhìn thất thần, vô định nhìn vào một điểm.
"Cô gái à, cô mau bình tĩnh lại, đừng manh động mà".
Âm thanh hỗn tạp, náo loạn ở bên trong, vài người xông ra lập tức cầu cứu giúp: "Anh mau đi ngăn cản cô ta, cô ta muốn tự sát" Người nam nhân thở hồng hộc gấp gáp.
Tin tức chấn động này khi vào tai hắn liền biến thành một trận kinh thiên động địa, xông cửa mà ào vào, đập vào trước mắt là cô gái với con dao sắc bén cầm trên tay, đang đưa nó lên cái cổ trắng ngần, cơ thể run rẩy, bài xích, đề phòng xung quanh.
"Nhữ Bảo, em đang làm cái quái gì vậy ? Mau bỏ xuống cho tôi" Hắn được một phen thất kinh.
"Các người đừng đến gần, đừng đến gần đây" Tinh thần cô bị kích động cực mạnh, giờ đây đã biến thành rối loạn: "Là tôi muốn chết mà, tại sao lại cứu sống tôi ?" Nước mắt trực trào rơi làm ướt nhem khuôn mặt diễm lệ, ngày nào tươi tắn, kiêu kì ấy.
"Là tôi sai rồi, em bỏ dao xuống trước, chúng ta có thể từ từ nói chuyện".
Đẩy dao tới phía hắn, cô ngăn cản đối phương có ý định muốn tiến tới.
"Tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi, thế giới này thực sự khắc nghiệt, tôi rất thống khổ".
Từ khi nào mà một người mạnh mẽ, cứng rắn, tài giỏi nay biến thành một kẻ yếu đuối và tuyệt vọng thế này. Phải trải qua biết bao thất vọng mới có thể thay đổi một con người nhanh chóng tới vậy, cô đã đạt đến giới hạn của chính mình, như bị phản phệ.
Lồng ngực chẳng thông, hắn khó khăn mà lắng nghe từng lời cô nói, nhìn nữ nhân ấy rơi lệ mà chẳng làm được gì khác ngoại trừ việc cắn rứt và áy náy.
"Là tôi đã sai rồi, sai vì trao trái tim này cho anh" Giọng cô nhỏ dần, mất hết sức lực: "Nếu như không vì anh, nếu không vướng vào anh thì có lẽ tôi...".
Chưa dứt hết câu đối phương đã một phát nhào tới, mặc cho con dao kia đang hướng về mình, bàn tay nắm chặt lấy vũ khí, Phục Thành Vương ngang nhiên lao tới khiến cho cô biến thành kẻ gián tiếp ra tay, đâm thật mạnh vào bụng đối phương, há hốc mồm, mắt cô mở to trừng trừng.
Máu tươi chảy xuống, rất nhiều mà nhuốm đẫm bàn tay. Hốt hoảng, tựa hồ như choàng tỉnh, cô sợ hãi đối diện với gương mặt quá đỗi điềm tĩnh của hắn.
Trong đầu chính là loạt hình ảnh mẹ cô bị người khác sát hại, chúng liên tục đâm vào bụng bà những vết dao chí mạng, toàn cảnh như một bức tranh đẫm máu, khiếp hãi và kinh hoàng.
Buông con dao, Xạ Nhữ Bảo ôm lấy nơi đầu đang đau nhức dữ dội: "Không...đừng mà".
"Một nhát này là tôi vì em...Xạ Nhữ Bảo" Phục Thành Vương lạnh giọng: "...nhất định không được rời khỏi tôi, biến mất khỏi tôi".
Lúc này nước mắt càng trào dâng hơn lúc trước, vốn dĩ đã chẳng còn vướng mắt gì, trong đầu chỉ nghĩ tới cái chết mà thôi. Nhìn thấy Phục Thành Vương tự lao đầu vào vũ khí, cô đau lòng đến kiệt quệ lao đến đỡ lấy gương mặt ấy, vội vàng gọi người cầu xin cứu giúp: "Người đâu, mau cứu người...người đâu...".
Dù cho hắn có làm bao nhiêu chuyện xấu xa, tàn nhẫn với cô nhưng hình bóng của hắn vẫn mãi khắc sâu trong trái tim này, đó là điều chẳng thể chối cãi. Thay vì cô ra đi, ngược lại là hắn cô càng đau đớn hơn gấp trăm lần.
Kỉ niệm vượt qua sinh tử cùng nhau ở hang động hoang, cùng an ủi nhau cùng chăm sóc cho nhau khi mà hắn mất mát với nỗi nhớ mẹ day dứt, bên cạnh đồng cảm và chân thành, rốt cuộc tình yêu đã chớm nở khi nào mà cô cũng không hay. Thời gian bên cạnh khiến cô phải lòng và sinh tình, tình yêu như một thứ viễn vong, một thứ mộng tưởng, đến rồi hủy hoại lấy tâm can và thân xác chủ nhân, vô tình và thấu tận xương cốt. Chẳng qua chỉ là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chẳng ngờ sự yêu thương của cô trao tặng cho hắn lại lớn lao hơn tất cả mọi thứ. Đóng giả màn kịch tình nhân vỏn vẹn gần một năm trời, có buồn có vui, có cực khổ, có hạnh phúc. Cứu sống nhau và vượt qua hoạn nạn, sao có thể nói dứt bỏ là dứt bỏ, thấy hắn ra nông nỗi này cô không thể cầm lòng, nhu nhược và yếu kèm một lần nữa dưới chân của một người đàn ông.
"Tôi thất bại trước anh, anh thắng rồi, Thành Vương !".
---------------------------------------
Nhân Vật: Phục Thành Vương.