Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong một căn phòng nhỏ có đầy đủ các tang chứng và vật chứng, Tư Đồ Thanh Sơn ráo riết suy nghĩ, ráo riết liên kết các chuỗi vụ án lại với nhau.
Dưới bóng đèn sáng, mắt anh lướt theo từng chữ trên tờ giấy xét nghiệm ADN. Chẳng có một ai ở cạnh bên, một mình điều tra, một mình truy lùng chân tướng.
Xẹt qua một tia chớp, bao nhiêu tấm ảnh lướt ngang qua tầm mắt. Bỗng chốc như phát hiện ra điều gì, chau chặt chân mày, dáng vẻ anh căng thẳng, nghiêm nghị.
Quả nhiên người có liên quan tới vụ án của Tần lão gia cùng với sự việc bắt cóc Tần Thiên Quốc đều là cùng một người, vết máu để lại hiện trường trùng khớp với nhau, cho thấy tất cả đều là từ người này mà ra. Hoàn toàn có thể đẩy mọi nghi hoặc lên người ả ta, vụ án tứ đại cổ đông đình đám liệu chỉ có một mình ả ta chủ trì ?
Chính vì bản thân vốn đang rơi vào tình thế thất tình buồn bã, năng suất làm việc cũng trở nên giảm sút hơn hẳn, khá mệt mỏi, tâm trạng ủ rũ, trầm tư.
Điện thoại vang lên, cắt phăng đi bầu không khí não nề, màn hình hiển thị cho hay đó là số của một vị cấp trên uy quyền, thế lực hơn anh.
"Thanh tra Tư Đồ, vụ án về tứ đại cổ đông tôi đã đọc qua báo cáo của cậu, việc này thì tôi không muốn nói tới. Có điều đã nhiều tháng trôi qua, nhiệm vụ giao phó cho cậu đó là tra ra các vụ án có liên quan tới Phong Di Châu" Ông ấy bình thản: "Rốt cuộc đã tra ra đâu rồi ?".
"Thật ra...vẫn chưa có manh mối gì quan trọng".
Đây là một lời nói dối, người tài hoa, giỏi giang như anh làm gì có chuyện vô dụng chẳng điều tra ra được gì, không những phát hiện ra tung tích và manh mối của Phong Di Châu, anh đổi lại còn rất thân với sát thủ bọn họ.
Đột nhiên cảm thấy chính mình đặt toàn bộ lòng tin vào họ, sự suy luận cùng thông minh khiến cho anh quyết đoán mà tin tưởng, chắc chắn một điều họ không phải là người xấu. Dù cho bên ngoài đang có kẻ lộng hành dùng chất độc Hạc Đỉnh Hồng và Tỳ Sương để giả mạo Sở Tào Biện - người mà anh thầm thương mến. Có chết anh mới tin chính cậu tự mình ra tay giết bà lão, đặt cảm xúc vào công việc vốn không phải là anh, tuy nhiên nếu đó là Sở Tào Biện, anh sẽ một lần làm trái với quy tắc, đi sai với luật lệ.
"Người như cậu cũng có lúc đầu hàng sao ?" Bỗng dưng ông ta lại cười cợt, có vẻ rất chướng mắt anh, một người nhiều năm liền lập công, tạo được tiếng danh vang dội, vượt mặt ông ta, sợ một ngày bản thân bị vạch trần mọi điều xấu xa đã lén lút làm ra, vì thế mà rất chán ghét Tư Đồ Thanh Sơn, chỉ muốn lựa thời cơ mà trừ khử người: "Cậu giải thích sao về đám người lần trước ? Tôi nói cho cậu nghe này thanh tra Tư Đồ, nếu không thể đảm nhiệm chức vụ này, sau một tháng nếu vẫn không có manh mối, lập tức đem tấm thẻ thanh tra đến gặp tôi".
"Tôi sẽ hết sức, thưa sếp" Dứt lời ông ta liền cúp máy, trước khi cúp còn bộc lộ rõ sự hả hê qua điệu cười, như thể đang chế giễu anh vậy.
Là ông ta đã thừa cơ cố tình gây khó dễ cho Tư Đồ Thanh Sơn, bắt ép một mình anh phải lấy công chuộc tội, lần điều tra này không được phép có sự can thiệp của người ngoài.
Mang cái danh là cảnh sát, tuy ở một chức vị cao ngút trời, đứng trên hàng chục con người dưới cấp, nhưng chuyện dơ bẩn mà chúng làm đằng sau làm sao anh không biết cho được. Cảnh sát chưa chắc đã tốt, đã trong sạch. Cấp trên của anh ngoài việc ăn hối lộ kẻ thượng lưu, bao che cho cái ác thì còn có phóng túng, làm rất nhiều điều mờ ám khác xa với anh. Chính vì quá liêm chính, anh không được lòng nhiều người. Sống là phải biết nịnh bợ, phải biết thông đồng và hợp tác. Nếu bắt buộc anh phải làm trái với lương tâm, thì anh nguyện mình chỉ là một thường dân.
Thở hắt, Tư Đồ Thanh Sơn chống tay đỡ lấy đầu, trời đã khuya nhưng vẫn tăng ca miệt mài, nỗ lực không ngưng nghỉ.
Trong cái khoảnh khắc yên yên tỉnh tỉnh thế này tất nhiên sẽ phải nghĩ ngợi lung tung, suy tư nhiều hơn bình thường rồi. Bất giác lại nhớ tới người con trai ấy.
Từ sau cái ngày thổ lộ tình cảm với Sở Tào Biện, anh đã không còn gặp lại cậu ấy. Anh có phải thật sự đã đánh mất cậu ta rồi hay không ? Cậu ta không chấp nhận, cảm thấy mối quan hệ giữa nam nhân và nam nhân này là quá đỗi kinh tởm ? Dù cho anh đã cố hết sức để giải thích lí do vì sao anh luôn ở bên cậu, đó không phải là lợi dụng, đó chính là tình yêu nghiêm túc, chân thành.
Liệu cậu có rung động, liệu cậu sẽ suy nghĩ lại và quyết định trao cho anh một cơ hội chứ ? Thời gian dần trôi qua, chẳng một ai tìm và gặp lại.
Giờ đây người ấy đã rời bỏ, từ giả mà biến mất khỏi cuộc sống đầy tăm tối và cạm bẫy nơi anh. Vốn dĩ đã chẳng còn chút hy vọng gì nữa, hết sầu não rồi tới trầm tư, Tư Đồ Thanh Sơn ngoại trừ việc cắm đầu vào công việc, cố quên đi cơn đày đọa đang hành xác bản thân thì chẳng còn cách nào khác. Rồi sẽ có một ngày anh dùng công lý để lấy lại tự do và minh bạch cho thân phận sát thủ Phong Di Châu, chứng minh Sở Tào Biện là một người tốt, dùng hết sức mình, bằng bất cứ giá nào bảo toàn tốt cho cậu.
Một lần nữa điện thoại tiếp tục được vang lên, là một thân tín đồng nghiệp, rất gấp gáp.
"Sếp Tư Đồ, chiếc điện thoại của Tần lão gia sau khi bộ phận công nghệ sửa chữa và khôi phục lại thì đã phát hiện một số đoạn hội thoại mật...".
"Cậu cứ trực tiếp gửi sang tin nhắn cho tôi" Anh ảm đạm.
"Nhưng mà..." Cậu ta ấp úng.
"Có chuyện gì sao ?".
"Việc này...việc này có liên quan tới...".
"Cậu nói đi, đừng sợ, có tôi ở đây".
"...liên quan tới cấp trên của chúng ta, sếp...sếp tuyệt đối phải cẩn thận !" Xem như giúp anh được lần này, duy nhất cũng như lần cuối cùng, cậu ta đã cố gắng hết sức để có thể mang về thông tin tốt, giúp đỡ anh hết mình rồi.
Ngay sau khi mở laptop lên, bật vào đoạn trò chuyện hội thoại, Tần lão gia và cấp trên của anh có nói sơ bộ tình tiết nhiều năm về trước, tựa hồ đã rất xa xưa.
"Ngài không thấy những tên trong cổ đông đang dần dần bị trả thù, chết hết rồi sao ? Cảnh sát trưởng, ông làm việc tất trách thế nào hả ? Tiền của tứ đại cổ đông nuôi sống ông còn chưa đủ ? Còn không mau điều tra cho ra hung thủ, phái người bảo vệ Tần gia !".
"Này này, ngài cũng đừng kích động quá" Ông ta chễm chệ mà bình tĩnh, như thể đó chẳng còn là chuyện của mình nữa, muốn qua cầu rút ván: "Chuyện xảy ra năm đó còn chẳng phải lỗi lầm xuất phát từ các người sao, bây giờ ác nhân quay trở về trả thù...cảnh sát chúng tôi cũng cần chút tiền để bảo đảm tính mạng cho mình chứ".
"Mày !" Giọng nói run run, bộc lộ rõ sự tức giận, cuồng phẫn: "Mày đừng quên để được lên chức vị như ngày hôm nay đều là nhờ một tay tứ đại cổ đông nâng đỡ, vụ án năm đó nếu không phải nhờ mày một tay che trời liệu tứ đại cổ đông có thể sống tốt đến bây giờ không ? Đừng nghĩ mọi tội lỗi đều sẽ không có phần của mày, mày cũng chính là kẻ đứng sau, thông đồng, thao túng".
"Tới chết vẫn còn mạnh miệng, thôi thì đi chết cùng với những người còn lại, ra đi rồi thì bí mật sẽ chỉ còn là bí mật, không những vậy mà tôi còn bớt được một phần gánh nặng" Cười đắc ý, ông ta thích thú.
"Mày không sợ tao sẽ tung bằng chứng hợp tác của năm chúng ta lên ?".
"Tung lên rồi thì người bị thiệt không chỉ có mình tôi, ngài suy nghĩ cho thật kĩ".
Kết thúc đoạn hội thoại, Tư Đồ Thanh Sơn thấy tình hình suy xét vụ án hỗn loạn lại càng rối bời hơn. Làm sao mà việc tứ đại cổ đông bị giết còn có liên quan tới vị cảnh sát trưởng cao cả đó của anh nữa, trong ghi âm ông ta có nhắc đến quá khứ, bí mật và rất nhiều điều mờ ám chưa được giải bày.
Xem ra đã có một mối quan hệ mập mờ, liên quan tới Tần gia. Lần này anh chẳng dại gì mà điều tra một cách công khai, đem toàn bộ tin tức giao nộp cho ông ấy nữa. Anh sẽ một thân độc mã điều tra, phá giải kỳ án khó nhằn thầm lặng trong góc khuất. Đến khi thành công, lập tức đem kẻ xấu phát giác ở bên ngoài ánh sáng, đem lại công đạo cho những người đã mất mạng oan uổng.
-------------
Ở một nơi hoang vắng, tăm tối, Lê Nghi và Tô Ngân cư ngụ trong căn nhà dơ bẩn và ẩm thấp, phải trốn chui trốn nhủi, lẩn trốn khỏi những tai mắt sát thủ, và còn là sự lùng sục của tổ chức Tô gia, truy nã từ cảnh sát.
Vốn dĩ quyết định một lần liền tiêu diệt được Phong Di Châu, Tô Ngân mới dùng hết sức lực cuối cùng để đánh cược ván cờ này, gây ra một trận sóng to gió lớn. Nào ngờ mọi thứ chẳng hề đi theo sự kỳ vọng và mong đợi, tiếp tục thất bại thảm hại trước họ.
Tâm tư tức giận, chẳng thể nguôi ngoai và đầy ấm ức. Ả mang nỗi hận ghim sâu vào trong lòng, quyết phải trả mối thù đáng hận và đầy nhục nhã này.
Tô gia có nhiều tai mắt, việc đem người Tô gia tự ý đi sát hại Tần lão gia tất nhiên sau khi rút lui liền bị phát hiện, giờ đây bị đuổi khỏi tổ chức, ả chẳng dám xuất đầu lộ diện.
Nếu Tô gia đã tuyệt tình vậy thì Tô Ngân đành tạo phản thôi, chẳng cần phải chần chừ hay niệm tình điều chi nữa.
Kỳ này không những thất bại thảm hại, ả còn mang về cho mình một thương tật đi theo suốt cả cuộc đời, đó là cánh tay đã bị mình chặt đứt đi, giờ thì chỉ còn có một tay. Oán hận ẩn hiện rõ trong đáy mắt, phừng phừng lửa thù, trông vô cùng đáng sợ.
Về phía Lê Nghi, mọi việc lộ rõ rành rành, đã chẳng còn một chốn dung thân, được Tô Ngân thu nhặt về, bỗng nhiên biến thành cánh tay đắc lực cho ả, quyết phải trả mối thù giết cha, giết chết Di Châu, đoạt lại người mình yêu.
Trên tay là tấm báo, bản tin nóng hổi giật gân lan tràn trên các diễn đàn, khắp nẻo đường. Phục Thành Vương và Xạ Nhữ Bảo sẽ có một đám cưới được cử hành, người dân khắp nơi ngưỡng mộ, gửi ngàn lời chúc phúc. Hơn ai hết Tô Ngân mới chính là kẻ nhìn chẳng lọt vào tầm mắt. So với những gì Phục Thành Vương khi trước đã từng hứa với ả, bây giờ đều biến thành sự phản bội, giả dối.
Xạ Nhữ Bảo chỉ là con cờ để hắn ta thao túng, để Phác Quân lợi dụng mà thôi. Đó là những lời hắn từng quả quyết nói ra kia mà ? Ngay từ đầu trong kế hoạch không hề nói sẽ kết hôn cùng cô ta, mọi chuyện biến thành nông nỗi này rốt cuộc là như thế nào chứ ?
Vừa có đau đớn cũng vừa có hụt hẫng, Tô Ngân ném tờ báo xuống đất, một phát giẫm đạp.
"Tô Ngân tỷ, việc này chúng ta có cần ra tay không ?".
"Một câu hỏi hay" Tô Ngân ngậm đắng nuốt cay, ngăn cho dòng nước mắt kia ngừng rơi trên gương mặt ưu tú ấy: "Tôi sẽ cho Xạ Nhữ Bảo thấy thế nào là tận cùng của nỗi đau, sống không bằng chết".
Vỗ tay, cười thích thú. Lê Nghi còn chẳng phải vì căm ghét Xạ Nhữ Bảo và Đào Cung Vi - tình địch của ả ta nên mới bất chấp thủ đoạn, ngu ngốc nghe lời sao ? Nghe được lời này từ tiền bối, như có một ánh sáng dẫn lối, ả tự tin rằng vẫn còn có một hy vọng mới.
"Người tỷ tỷ này sẽ không quên giúp đỡ cho em đâu, tên cảnh sát và Trần Phúc kia tôi sẽ bày kế giúp em giải quyết một lượt" Tô Ngân nhướn mày, nghiến răng ken két: "Còn về phần Xạ Nhữ Bảo, nếu đã là hôn lễ vậy thì hãy biến nó thành một hôn lễ mà suốt cuộc đời này Nhữ Bảo cũng không thể quên được, ghi khắc cho đến chết, thấu tận xương tủy !".
---------------------------------------
Nhân Vật: Lê Nghi.