Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Mày đến đây để làm gì ?" Người phụ nữ trung niên ẩn mình trong bóng tối, che giấu đi dung mạo ném chiếc đèn bàn vào người nam nhân đối diện, bà gào thét, cuồng phẫn u uất.
Đèn bị ném trúng liền rớt xuống đất, vỡ tan tành. Âm thanh tan nát của đồ vật cũng như trái tim của đối phương giờ đây. Nỗi đau da thịt sao có thể sánh bằng nỗi đau mất mát chẳng dứt ở trong tâm ?
Phục Thành Vương cố gắng hít thở: "Mẹ...tôi...tôi chỉ là vì người".
Bà ta thở gấp vì tức giận, lớn tiếng quát: "Mày đừng gọi tao bằng danh xưng đó, mày không xứng, mày càng không phải là con của tao !".
Nắm chặt tay thành nắm đấm, Phục Thành Vương một lần nữa phải lắng nghe từng sự giày xéo, xua đuổi của chính mẹ ruột mình, khó nhọc mà cảm thụ hết.
"Tôi chỉ là...".
Lao đến nắm lấy cổ áo nam nhân kia, bà ta kịch liệt đánh vào người hắn, vừa khóc vừa đánh: "Tại sao lại đối xử với tao như vậy ? Tại sao hả ?".
Phục Thành Vương vẫn đứng yên cho bà đánh, trút giận bực tức trong lòng.
"Nếu như không phải mày công khai giết chết tứ đại cổ đông thì Trần lão gia có nghi ngờ vụ án năm xưa, vụ án mà tao cố giấu giếm hay không chứ ?" Bà ta trừng mắt, đay nghiến hắn: "Là mày muốn hãm hại tao, mày muốn để Trần Lâm biết có phải không ?".
Đến lúc này hắn chẳng còn nhẫn nhịn được nữa, đành lớn tiếng theo: "Tôi giết tứ đại cổ đông là vì ai ? Tôi trả thù, rửa mối hận đấy là vì ai ? Tất cả đều không phải vì mẹ sao ?".
"Tao không cần, không cần mày giả nhân giả nghĩa".
"Là bọn chúng đã hãm hại mẹ, tôi không để cho bất cứ ai gây thiệt thòi đến mẹ được phép tồn tại" Hắn trầm luân: "Tất cả đều phải chết, đó là quả báo".
"Nhưng tao đâu cần mày trả thù chứ ? Tao chỉ muốn che giấu chúng, chỉ muốn che giấu sống một cuộc đời nhàn hạ mà thôi".
"Vậy thì mẹ có thật sự sống nhàn hạ hay không ? Với những gì mà chúng đã làm với người ? Chúng vẫn sống an nhiên tự tại ?" Phục Thành Vương uất ức thay tiếng lòng mẹ mình, hắn chỉ muốn đòi lại công lý cho bà, giải đi nỗi oán hận của bà mà thôi: "Mỗi điều mà tôi dày công sắp xếp đều là vì người cả, vì tôi là con của người".
Năm đó chính vụ cưỡng hiếp, sự hợp tác giữa tứ đại cổ đông và cha hắn, chúng làm bao nhiêu chuyện dơ bẩn, hãm hại mẹ hắn, gây nên mọi biến cố, thảm kịch như ngày hôm nay. Trước khi trở thành phu nhân của Trần gia, bà chỉ là một thiếu nữ nghèo hèn, thấp cổ bé họng. Dưới quyền của những tên thượng lưu, giàu có. Bà bị chúng cưỡng bức nhưng không thể kiện tụng và đòi lại công bằng. Năm ấy bà hạ sinh ra Phục Thành Vương, xem hắn là nỗi ô uế, nỗi nhục nhã chẳng thể nào xóa bỏ. Bà không chấp nhận hắn là con của mình, ngàn dặm né tránh, chán ghét và xua đuổi.
Đích thân tự mình bày sẵn một kế hoạch suốt bao nhiêu năm, khổ cực mà giết hại những kẻ làm hại đến cuộc đời bà, chính tay hắn đã giết chết cha ruột mình một cách không thương tiếc, chỉ để đòi lại sự công bằng, bình đẳng cho bà mà thôi. Hy vọng có một ngày bản thân được nhìn nhận, được bà thương yêu giống như Trần Phi và Trần Phúc, đó là nguyện ước cả đời này của hắn.
Tuy nhiên mọi thứ trái ngược hoàn toàn với sự kỳ vọng, bà đổi lại còn vô cùng tức giận, vô cùng chán ghét hắn ta hơn. Vì việc đó mà bà phải nhẫn nhục giấu giếm, sau khi lấy Trần Lâm, kịch liệt muốn đem giấu đi chuyện xấu hổ ấy, bảo hắn ta chính là đứa con nuôi mà bà nhặt về được, nói rằng hắn ta vì tham mưu, tính kế mà bắt đầu bất hiếu, phản pháo lại bà ta, kể từ đó Phục Thành Vương bị đuổi khỏi gia tộc Trần gia, một mình bôn ba giữa chốn cạm bẫy, tàn khốc này.
Quyết giấu đi thân phận người vợ thứ, bà chưa một lần xuất hiện trước công chúng, bởi lẽ tứ đại cổ đông là một phần của Trần gia, nếu xuất hiện rồi chúng sẽ nhận ra bà và tố giác bà, làm nhục bà một lần nữa. Đó là cách mà bà phải sống, giấu nhẹm đi chính mình, tủi nhục hèn hạ. Còn bọn chúng ? Tự do tự tại, tiếp tục nhởn nhơ và làm hại các cô gái tiếp theo.
Phủ nhận lấy câu nói ấy, bà ta xô người hắn: "Mày không phải là con của tao, mày là sự dơ bẩn, là nỗi nhục nhã cả một đời này của tao ! Mau...mày mau cút đi, khuất khỏi mắt tao".
"Người đâu ? Tại sao chúng bây còn cho nó xông vào đây ? Người đâu mau giết sát nhân, người đâu rồi ?" Bà gào lớn.
Phục Thành Vương thống khổ nhìn bà rơi lệ, quyết chối bỏ huyết thống này. Hắn ta quay lưng, trước khi rời đi còn không quên nói một câu: "Chỉ cần làm tất cả cho mẹ, sau này người có muốn giết tôi, tôi đồng ý".
Dứt lời, hắn mở cửa bỏ đi, tình mẫu tử cao cả đến đâu cũng không thể gắn liền và liên kết họ lại thành một được. Bà vô tình, hắn chẳng thể tuyệt nghĩa. Bà cự tuyệt, không chấp nhận hắn, hắn càng không muốn buông bỏ. Cứ thế họ lại một đời dằn vặt và làm tổn thương lấy nhau.
-------------
Ở một nơi ngục tù ẩm thấp, rất tăm tối.
Bạch Uyển Ân di chuyển từng bước chân vội vã, tìm kiếm một bóng hình quan trọng.
Trong một nơi hôi hám, thiếu đi ánh sáng mặt trời, Bạch Uyển Ân đã tìm thấy anh, trực tiếp ở bên ngoài mà kêu lên từng tiếng: "Phi à, Trần Phi là em đây".
Hạ thấp người, qua những song sắt lạnh buốt mà đưa tay vào, cố gắng chạm lên gương mặt bê bết máu khô đọng đang nằm trên mặt đất kia, bộ dạng thảm hại, đáng thương khôn xiết.
Nhẫn nhịn mà cắn răng, kiềm nén sự xót xa vào trong lòng, Bạch Uyển Ân tiếp tục nói: "Em có làm một chút bánh ngọt, loại mà anh thích nhất, Phi à, anh phải mạnh mẽ, phải cố gắng lên...chúng ta...chúng ta sắp được giải thoát rồi, rồi sẽ có một ngày em cứu anh ra ngoài, chúng ta sẽ cùng cao chạy xa bay, sống một cuộc đời hạnh phúc".
Khi xưa lúc còn hạnh phúc bên nhau, thanh xuân tươi trẻ, tình cảm đôi bên thắm thiết. Trần Phi thường được thưởng thức món bánh mà cô ta làm, mỗi lần như thế anh đều sẽ rất hạnh phúc, vui vẻ cười tới tít mắt. Tiếc là hiện tại nơi mà anh được thưởng thức bánh lại chính là ngục tù giam cầm...
Nhờ vào bản thân không ngừng nỗ lực, Trần Lâm đã niệm tình cho cô ta vào thăm tình nhân. Tranh thủ cơ hội này, Bạch Uyển Ân dùng hết toàn bộ lời lẽ tốt đẹp để mà trấn an, nói ra với đối phương, cố vực dậy tinh thần cho người ấy.
Ngất xỉu, ngủ thiếp đi từ lâu. Bên tai truyền đến thanh âm người con gái thân quen, anh ta chẳng khỏi gắng gượng mà mở mắt, như một giấc mộng xuân đã từ lâu vụt tắt, thấy được người kia ở trước mắt, chẳng giấu nổi sự xúc động.
Giọng nói khàn đặc, khó khăn cất tiếng: "Em gầy đi...quả thật đã gầy đi rất nhiều".
"Không đâu Phi à, anh mới là người gầy đi...".
"Là tại anh có phải không ? Vì anh mà em mới ra nông nỗi như ngày hôm nay, bị Trần gia bức ép, ra lệnh".
"Đừng nói vậy mà Trần Phi" Cô ta xót xa: "Mọi chuyện đều không phải do anh...".
Số phận đã chia cắt đôi uyên ương, tình cảm họ dành cho nhau vô cùng sâu đậm và nồng cháy, vì cớ sự và mưu đồ, một xã hội cạm bẫy, đầy phức tạp, lôi kéo họ vào một vòng xoay luẩn quẩn vô định. Tình cảm phải giấu nhẹm vào lòng, sau một lớp phòng vệ, sở hữu hai bản ngã ác và thiện.
Kẻ xấu kẻ tốt, thật thật giả giả, hai bản ngã tồn tại trong một con người chính là vậy, khi mà họ bị bức ép đến đường cùng, họ phải đấu tranh cho tương lai và sự sống, tham vọng hoặc mục đích, cư nhiên hình thành nên một tâm tính đối lập. Ngoài mặt thì là tàn ác nhưng sâu bên trong họ lại là một nỗi khổ, một câu chuyện riêng chẳng kịp giải bày, làm rõ.
-----------------------------------------
Nhân Vật: Bạch Uyển Ân.