Đến ngoài bờ biển thì một cảnh kinh hoàng ập vào mắt mọi người với hơn mười chiếc trực thăng và tàu thuyền ngoài bờ, lẫn trên bờ vây kín cả hòn đảo.
Người dân ở đây bắt đầu có phần lo sợ:
- Khủng bố hả?
- Chuyện gì đang diễn ra vậy?
- Họ là ai? Đến đây chiếm đảo sao?
- Thật đáng sợ quá đi!
Tịnh Kỳ và Trạch Hải nắm tay nhau cùng chen lên được phía trước, người trên trực thăng đi xuống là Nhật Quân, An Khởi và rất nhiều người khác nữa.
An Khởi nhìn thấy Tịnh Kỳ trong nhóm người đông đúc đó thì bội phần vui mừng chạy tới ôm lấy Tịnh Kỳ:
- Tìm được em rồi.
Chưa kịp cản nhận cảm giác đoàn tụ thì An Khởi đã bị Trạch Hải đẩy mạnh ra:
- Anh làm gì ôm vợ tôi hả?
Cả An Khởi và Nhật Quân hết sức kinh ngạc, Tịnh Kỳ nhìn thấy họ thì rất vui:
- Em không sao hết vẫn ổn.
Tịnh Kỳ đi lên phía trước rồi quay mặt lại nhìn mọi người nở một nụ cười đầy vui vẻ:
- Trần Tịnh Kỳ thật sự rất cảm ơn mọi người đã cứu giúp, cho ăn, cho ở xem Tịnh Kỳ đây như người thân.
Bây giờ Tịnh Kỳ phải quay về nhà rồi, hẹn mọi người một ngày không xa sẽ gặp lại.
Tịnh Kỳ cùng với Trạch Hải cúi người một góc độ với tất cả mọi người.
Hai người quẩy tay chào tạm biệt rồi bước lên trực thăng rời đi.
Anh và cô ngồi trên trực thăng của Nhật Quân quay về thành phố.
Trạch Hải vẫn luôn nắm lấy tay của cô không buông, lúc này Nhật Quân lên tiếng:
- Cậu ta bị làm sao vậy?
- Có thể do bị đập trúng hay đầu úng nước nên giờ bị ngốc rồi cứ luôn kêu tôi là vợ - Tịnh Kỳ đáp
Trạch Hải rất khó chịu, nũng nịu dựa vào vai của cô:
- Sao vợ lại nói anh như vậy? Anh rất bình thường mà, vợ chê anh rồi phải không?
- Không có đâu.
Mà anh cứ gọi em là Tịnh Kỳ đừng kêu là vợ nữa
- Sao như vậy được mình là vợ chồng mà!
- Anh không chịu nghe lời thì em sẽ ném anh xuống biển đó
- Rõ ràng nói yêu anh, nói bên anh mà giờ muốn bỏ anh.
Vợ còn yêu anh không vậy?
Trạch Hải khó chịu ôm chặt lấy Tịnh Kỳ, cô phải vò đầu bứt tóc để suy nghĩ nên dỗ đứa trẻ này như thế nào:
- Không phải như vậy! Vợ chồng bây giờ người ta không còn gọi như vậy nữa mà xưng tên hoặc gọi anh em thôi! Nếu anh cứ gọi em là vợ thì người ta sẽ nói anh bị ngốc rồi con nói em cưới người không thông minh
- Được, được anh biết rồi mà! Anh không có ngốc đâu
Trạch Hải lại vui vẻ ôm cánh tay cô rồi nhìn ra ngoài.
Nhật Quân cũng hết sức kinh ngạc trước những gì xảy ra trước mặt của mình hiện tại, Tịnh Kỳ thở một hơi dài:
- Anh cũng thấy rồi đó.
Gọi cho bệnh viện chuẩn bị trước đi và nhất định không để truyền thông biết thông tin này
- Được tôi sẽ xử lý ngay
____________
Trực thăng bay tới đáp xuống sân thượng của bệnh viện.
Đội ngũ y tế bác sĩ đều đã đứng chờ sẵn rất đông đúc.
Hai vị chủ tịch lớn bước xuống rất khí thế, bác sĩ lớn tuổi đi chỗ bọn họ:
- Hai vị thấy thế nào rồi?
Tịnh Kỳ vô cùng nghiêm túc, gương mặt cứng rắn nhưng lại có phần điềm tĩnh:
- Tôi muốn tất cả những bệnh tình hay những gì về chúng tôi không được có một tí gì lọt ra ngoài bệnh viện làm được không?
- Được chứ! Bảo mật thông tin bệnh nhân là trách nhiệm của chúng tôi
- Mọi người đưa Trạch Hải đi kiểm tra tổng quát và kiểm tra kĩ phần đầu
Trạch Hải nghe thấy thì liền đứng núp ra phía sau lưng của cô vợ của mình:
- Anh không đi đâu hết, chỉ muốn bên cạnh em thôi!
Tịnh Kỳ lại nhẹ nhàng và ấm áp nhìn vào Trạch Hải:
- Anh phải nghe lời em, em sẽ đi cùng anh
- Nghe em hết
Thời sự khắp nơi lúc này không ngừng đưa những thông tin vừa cập nhật được:
- Sau bao nhiêu ngày đêm cực khổ tìm kiếm thì hai vị chủ tịch lớn đã được tìm thấy
- Đây là một thông tin đáng chúc mừng và được tin là tình trạng của họ vẫn tốt
- Nhưng từ khi lên trực thăng quay về thì chúng tôi không còn tin tức gì của họ
- Chúng tôi sẽ cập nhật tin tức sớm nhất đến các bạn
Tân Vĩ vui mừng ôm chặt lấy Lãng Khải bên cạnh mà cười rất sảng khoái:
- Tìm thấy họ rồi, anh giỏi quá! Cuối cùng cũng thấy họ rồi
- Hai người đó vẫn ổn là tốt rồi nhưng anh nghe tin người bên phía Tịnh Kỳ cũng tìm ra được vị trí của hòn đảo đó, chắc lại là một cao thủ
- Anh vẫn giỏi nhất, em yêu anh quá đi thôi!
- Được rồi, mình đến bệnh viện xem họ như thế nào đi.
Lộ Khiết tiều tụy nhưng cảm thấy nhẹ nhõm dựa vào ghế nở nụ cười hạnh phúc:
- Tìm thấy thật rồi, gặp được chị Tịnh Kỳ rồi.
Ông cũng rất vui mà ôm lấy Lộ Khiết vào trong lòng:
- Cháu giỏi lắm! Không uổng công Tịnh Kỳ yêu thương cháu nhiều như vậy!
- Chỉ có chút sai sót mà khiến chị ấy phải ở trên đảo đó mấy ngày.
Gặp con có thể giỏi như người của chủ tịch Ngụy thì tốt biết mấy
- Không phải tự ti như vậy người bên đó tìm ra được vị trí đó cũng không trước con bao nhiêu giây đâu.
Ông rất tự hào về con.
Tịnh Kỳ kiểm tra xong bước ra khỏi phòng thì có một vòng tay ôm lấy cô:
- Mừng cậu quay trở về.
Cậu còn không về chắc mình sẽ ân hận cả đời mất
Nhã Tinh cứ nghẹn ngào, Tịnh Kỳ vỗ nhẹ lưng an ủi người bạn này:
- Mình không có sao hết vẫn rất tốt.
- Do mình...!gọi cậu về mới xảy những chuyện như vậy! Khiến cậu chịu khổ rồi
- Ngốc quá đi, chỉ do mình không may mắn thôi! Bà bây giờ sao rồi?
Nhã Tinh khi này mới lấy lại bình tĩnh, cố nở nụ cười trước mặt Tịnh Kỳ:
- Bà vẫn rất tốt, đang trong thời gian hồi phục rồi
- Vậy đưa mình đến đó đi.
- Được đi thôi!
Tịnh Kỳ mở cửa của phòng bệnh ra, người bà thân yêu ngày nào vẫn điềm tĩnh ngồi trên giường ăn trái cây:
- Tịnh Kỳ của bà đến thăm bà đây
Cô gái ngồi xuống giường và ôm lấy bà, người phụ nữ lúc gương mặt vô cùng vui vẻ nhưng nước mắt lại rơi xuống:
- Tịnh Kỳ không sao là bà rất vui rồi.
Chủ tịch Trần đây nhẹ nhàng lau nước cho bà:
- Bà khóc không đẹp chút nào! Tịnh Kỳ không thích nhìn bà rơi nước mắt đâu
- Bà sẽ không khóc nữa còn Trạch Hải đâu?
Vừa nói xong thì cánh cửa mở mạnh ra, Trạch Hải chạy tới ôm lấy cánh tay của Tịnh Kỳ:
- Sao em không đợi anh mà trốn đến đây thăm bà một mình vậy? Em muốn bỏ anh sao?
- Trạch Hải...!em chỉ muốn mau chóng gặp bà thôi!
Tịnh Kỳ dịu dàng xoa mặt anh, rồi lại cười ngượng ngùng nhìn lên bà:
- Anh ấy...
- Trạch Hải do ở dưới nước quá lâu nên giờ đã bị ngốc rồi - Quốc An lên tiếng
- Ai ngốc? Tôi không có đâu - Trạch Hải khó chịu
Chưa kịp phản ứng lại thì Nhật Quân, ông của Tịnh Kỳ và Khiết Lộ đi vào trong:
- Chị vẫn ổn đúng không?
- Chị rất khoẻ không vấn đề gì, cảm ơn em
Lúc này bà của Trạch Hải lại trở nên kích động bước xuống giường đi đến trước mặt của ông Trạch Hải:
- Ông là Hiệu Lương?
- Là tôi...!đừng nói bà là Chu Hà?
- Tôi đây...!chính là tôi
Bà muốn tiến tới ôm lấy ông thì lại bị người đàn ông này cản ngăn:
- Tôi và bà không còn mối quan hệ gì hết, mong bà tránh xa tôi ra
Tịnh Kỳ thấy tình hình căng thẳng liền nhẹ nhàng đi đến bên cạnh ông:
- Ông sao lại tức giận với bà của Trạch Hải như vậy?
Người ông này rất ngạc nhiên nhìn bà rồi quay lại thấy tên Trạch Hải nắm lấy cánh tay của cô thì liền kéo muốn kéo ra nhưng anh lại quyết không buông:
- Đây là con ông làm gì vậy hả?
- Cậu có bị ngốc không vậy? Thật đúng là bà nào cháu nấy toàn là kẻ phụ bạc chỉ biết làm tổn thương người khác.