Hai Cái Lỗ Tai Dựng Thẳng Lên

chương 107: thổ phỉ tranh (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

THÔNG BÁO: Ở chương trước (Thổ phỉ Tranh ) do edit ngáo ngáo nên đã đăng thiếu một đoạn cuối, tui đã bổ sung lại rồi, ai chưa đọc có thể quay lại chương trước xem rồi hãy đọc chương này nha=))) Xin lỗi mọi người.

- ----------------------------------------

Ánh mắt Hoắc Tranh lạnh như băng nhìn Bạch Tế nhào vào lòng mình, một chút phản ứng cũng không có.

Hắn cúi đầu, Bạch Tế còn đang ra sức dụi vào người hắn, lộ ra cái cổ thon dài tinh tế, hắn nghĩ nơi này toàn núi đá đất hoang, sao có thể sinh ra người trắng mềm như thế.

Cách quần áo cảm thấy một mảng nước mắt ẩm ướt, Hoắc Tranh mới thay đổi sắc mặt.

Hắn quay đầu nhìn lại đều là mấy người khác đang hóng chuyện chờ xem kịch vui, có mấy tên trêu chọc nói: “Nhị đương gia, đây là tiểu nương tử mới tới nào mà lại chạy vào lòng ngươi vậy!!?”

“Không đúng, ta thấy hình như y là đại phu mới đến hôm qua mà.”

“Hoắc nhị đương gia đúng là oai hùng bất phàm, cả nam nhân cũng bị thu hút!”

Hoắc Tranh mở miệng, “Ngẩn đầu.”

Bạch Tế mang theo nước mắt trong suốt ngẩn đầu lên, cả khuôn mặt đều thu vào đáy mắt Hoắc Tranh.

Hoắc Tranh không nói chuyện, ngược lại một đám thổ phỉ bên cạnh mồm năm miệng mười đánh giá dung mạo của tiểu đại phu.

Lát sau có vài vị đương gia khác cũng đi vào, bọn họ ngồi xuống bàn, lập tức có vài cô nương ra tiếp đón, khôn hề ngại ngùng ngồi xuống trên đùi bọn họ, tiếng cười vang khắp tiền sảnh. Tiếp theo cơm nóng rượu ngon được đưa lên, mấy cô nương kia tiếp túc rót rượu.

Trong lòng Hoắc Tranh không ôm người, hắn đối với hành động của người ngồi xung quanh là như không thấy, bên cạnh chỉ có một nha hoàn châm rượu.

Hoắc Thiên Quân hung hăng hôn nữ nhân trong lòng, dùng miệng đổ rượu sang miệng nàng ta, rượu mạnh làm nữ nhân sặc đến kho khan liên tục, quần áo mỏng cũng bị rượu làm ướt, thân thể tiêu hồn như ẩn hiện. Vài vị đương gia xem đến nóng mắt, càng ôm chặt mấy cô nương bên cạnh.

Trong lúc nhất thời vang lên đầy âm thanh cười đùa trêu ghẹo, chỉ có Bạch Tế ngồi trong góc phòng cực kỳ không được tự nhiên.

Y bưng theo chén cơm nhỏ của mình đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tranh, nhìn thấy hắn, hốc mắt luôn không khống chế được đỏ lên, vài vị đường gia nhìn thấy cũng không ngăn cản, mấy người không hẹn mà cùng ôm tâm lí chuẩn bị xem kịch vui, nghĩ xem Hoắc Tranh sẽ ứng phó như thế nào.

Nam nhân trong trại đã sớm hiểu chuyện, mười mấy tuổi đã nghĩ ngủ nữ nhân, đâu có giống như Hoắc Tranh.

Đại đương gia đưa cho hắn bao nhiêu người, kiểu ngây thơ, phóng khoáng, nam nữ đều có. Chỉ là nhị đương gia không thu bất cứ người nào, năm nay hắn tuổi đã trở thành đồng tử lớn nhất trong trại. Đại đương gia cũng có chút hoài nghi đệ đệ mình không biết có phải mắc bệnh khó nói hay không, lần này liền đem đại phu tới xem bệnh cho hắn.

Hoắc Thiên Quân nói khéo: “Đệ đệ, y thuật của Tiểu Bạch đại phu không tồi, ngươi nếu có bệnh gì có thể đến tìm y xem bệnh.”

Hoắc Tranh nhàn nhạt ngó Bạch Tế một cái, “Đại ca, y là người của ngươi.”

Lần này Hoắc Thiên Quân lắc đầu bật cười, “Ta có muốn cũng không được, Tiểu Bạch đại phu vốn không thích ta, ta cũng không muốn ép buộc người khác.”

Tiểu đại phu Bạch Tế lại nâng chén cơm, ánh mắt trông mong mà nhìn chằm chằm Hoắc Tranh, Hoắc Tranh liền gắp cho y một cục thịt, hắn duỗi tay trực tiếp ôm y ngồi lên đùi mình.

Vài vị đương gia sôi nổi trợn to hai mắt, lại nghe Hoắc Tranh nói: “Ta muốn người này.”

Hoắc Thiên Quân hớn hở như mở cờ trong bụng, Bạch Tế choáng váng, miếng thịt cắn trong miệng rớt vào trong chén, Hoắc Tranh thấy thế gắp thêm cho y một miếng lớn nữa.

Hoắc Thiên Quân giả đứng đắn hỏi: “Ta không thể quyết định thay Tiểu Bạch đại phu, ngươi thử hỏi y xem?”

Hoắc Tranh cúi xuống nhìn Bạch Tế, thấy y gật đầu như gà con mổ thóc, liếm liếm khóe miệng bóng bẫy, “Được được, ta theo ngươi.”

Hoắc Tranh gật đầu, hình như rất vừa lòng, lựa gắp thêm cho Bạch Tế một cục thịt lớn nữa.

Bạch Tế nhỏ giọng nói: “Đủ rồi đủ rồi, nhiều quá ta ăn không hết.”

Hoắc Tranh nhéo nhéo cánh tay y, “Ngươi thật gầy, phải ăn nhiều lên.” Hắn đăm chiêu nhìn Bạch Tế, thầm nghĩ để y béo lên ôm mới thích.

Vài vị đương gia đều ôm nữ nhân đẫy đà bên cạnh, chỉ khác có nhị đương gia là ôm thiếu niên.

Hắn vốn không nghĩ muốn Bạch Tế, nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của y, đầu hắn như có gì thôi thúc, muốn giữ lấy y.

Hoắc Tranh ăn xong, để ý đến mèo con trong lòng ngực, cái miệng nhỏ đang nhai nhai món gì, lượng cơm ăn không lớn, không thích ăn thịt, hắn gắp cho y ba cục thịt, y ăn chưa được một nửa đã bỏ lại, chỉ chăm chú ăn rau.

“Ngươi tên gì?”

Cũng không thể gọi y là tiểu đại phu mãi được.”

Bạch Tế ngẩn mặt lên từ trong chén, trả lời: “Bạch Tế.”

Hoắc Tranh ngẫm ngẫm tên của y, thấy y bộ dáng nho nhỏ đáng yên nhìn liền thích, bỗng nói: “Gọi là Tiểu Bạch đi.”

Bạch Tế nước mắt lưng tròng, cố gắng nuốt thức ăn trong miệng, ngay cả miệng còn chưa rửa đã dụi đầu vào người Hoắc Tranh, dụi cho hắn một thân dầu mỡ.

Sau khi tan tiệc, Hoắc Tranh ôm Bạch Tế trở về phòng, đặt y trên giường, nhất thời không biết phải làm thế nào.

Bạch Tế lau miệng, “Tranh Tranh, ta có thể rửa tay rửa chân không?”

Hoắc Tranh bảo người canh gác cách đó không xa bưng tới một chậu nước trong, Bạch Tế mở túi vải tùy thân của y, lấy ra một cái khắn tắm thêu hình con thỏ.

Sau đó liên tiếp đem ra áo trong mềm mại và quần lót thú công tinh tế, cái nào cũng có thêu con thỏ, Hoắc Tranh bên cạnh nhìn yên lặng, chợt hỏi: “Tại sao đều thêu hình thỏ.”

Bạch Tế sợ vải mềm trong tay, Hoắc Tranh không nhớ quần áo trên người y đều là hắn tự mình đi đặt người làm, đều là tơ tằm loại tốt may thành. Y mặc đã lâu, đôi khi còn có thể nhìn vật nhớ người.

Giờ phút này người ở trước mắt, Bạch Tế cảm thấy rất mỹ mãn.

Y thì thầm nói: “Ta thích con thỏ, ngươi cũng thích.” Hoắc Tranh thích nhất lúc y biến ra tai thỏ, hắn sẽ liên tục gặm cắn hai tai của y.

Hắn không biết Bạch Tế từ nơi nào đến mà nói hắn cũng thích thỏ, nhưng nghĩ lại mấy con thỏ thêu trên quần áo y, nhìn vài lần cũng thấy rất đáng yêu.

- ------------------------------------------

Đêm khuya tĩnh lặng chỉ còn ngọn đèn dầu lay nhẹ, Hoắc Tranh đang ngủ bỗng mở mắt nhìn thiếu niên đang bò lên người mình, “Ngươi muốn làm gì.”

Bạch Tế dang hai chân ngồi trên người hắn, sột soạt cởi áo trong ra, “Tranh Tranh, không làm hả?”

Mí mắt Hoắc Tranh giật giật, thoáng nhìn da thịt Bạch Tế, chỉ khẽ chạm đã cảm thấy mềm ấm cả tay.

Hắn lạnh nhạt nói: “Tại sao ngươi gấp như vậy?”

“Ta thật sự rất gấp! Tranh Tranh, Tranh Tranh ơi!” Y bắt đầu vặn vẹo, bỗng bịch một tiếng đã bị Hoắc Tranh ném lại lên giường.

Hoắc nhị đương gia cảm thấy thật căng thẳng, “Ngươi an phận chút.”

Bạch Tế lại muốn cởi quần lót, “Không phải ngươi muốn ta sao?”

Hoắc Tranh thu tay, nhắm mắt “Ừm.”

Bạch Tế lập tức xụ mặt bĩu môi, “Ngươi chê ta không đủ trắng?”

Hoắc Tranh: “Trắng.”

“Hay ôm ta không thấy mềm?”

“Mềm.”

Bạch Tế lần nữa bò đến bến cạnh hắn, tay chân nhét vào trong quần áo đối phương, hơi thở phun bên cổ hắn, “Vậy tại sao...?

Hoắc Tranh chộp y lại, giữ chặt không cho y nhúc nhích, vẫn nói lại hai chữ kia, “An phận.”

Ánh mắt Bạch Tế lướt qua ngọn đèn dầu trên bàn, tức giận trừng mắt.

Sáng sớm hôm sau, trong ngoài trại đều biết Tiểu Bạch đại phu mới đến đã là người của nhị đương gia, mà chỉ có trong lòng Tiểu Bạch đại phu rõ ràng, Tranh Tranh ngủ cùng y một đêm, cái gì cũng chưa làm.

Bạch Tế ưu sầu trong bụng, Tranh Tranh làm gì có chỗ nào giống thổ phỉ chứ? Huhu, sao hắn chỉ ôm y mà không làm gì hết!

..........

Liêm sỉ where???=)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio