Xe ngựa dừng ngoài cửa hậu viện, Hoắc Tranh nhảy xuống xe, lấy ra chìa khóa mở cửa.
Tiểu cô nương cũng nhảy xuống tới, cười tủm tỉm vây quanh Hoắc Tranh, hắn đi tới hướng nào nàng đều chạy theo, giống như Bạch Tế thích đi theo bên người Hoắc Tranh vậy.
Trên xe ngựa chở đầy gạo, Hoắc Tranh đem từng bao từng bao nâng lên, bao gạo thực nặng, hắn vai khiêng hai bao đi vào viện từ cửa sau.
Thời tiết giá lạnh, Hoắc Tranh vác gạo đi tới đi lui vài lần, trán đầy mồ hôi. Bạch Tế nhìn thấy động tác hắn lau mồ hôi, đau lòng muốn chạy ra, nhưng vị tiểu cô nương kia từ trong phòng đi tới, trong tay còn cầm nước trà cùng khăn vải, tha thiết đưa cho Hoắc Tranh.
Xoẹt.....!
Bạch Tế hoàn hồn, cúi đầu nhìn lại túi vải đã bị y cắn rách ra một đường dài. Y bực bội cắn chặt răng, đau đến mức phải nhanh chóng buông ra.
Hoắc Tranh vẫn không nhận lấy đồ vật tiểu cô nương đưa, hắn dường như cảm thấy có người núp trong góc nhìn trộm mình, cố ý đi vào hậu viện vòng ra.
Bạch Tế trốn phía sau cây thăm dò, đợi trong chốc lát không thấy Hoắc Tranh ra tới, đang nghi hoặc bỗng nghe phía sau lưng có tiếng bước chân tới gần, y quay đầu lại liền thấy Hoắc Tranh đứng đó, gương mặt nhìn y đầy sủng nịnh.
“Tiểu Bạch.”
Bạch Tế ôm chặt túi vải bước tới, “Ngươi, ngươi không làm việc sao?”
“Ngươi trốn ở chổ này nhìn trộm ta, bảo ta như thế nào có thể an tâm làm việc.”
Hắn lau khô tay, chà xát hai lòng bàn tay vào nhau cho ấm lên mới dắt Bạch Tế, sờ sờ tay y hơi lạnh nói: “Bên ngoài lạnh, vào trong xe ngựa chờ ta, chuyển xong hàng hóa chúng ta liền trở về.”
Bạch Tế ngoan ngoãn để Hoắc Tranh dắt đi, y trái phải nhìn xung quanh một vòng, lúc được Hoắc Tranh đỡ lên xe ngựa, vội nắm hắn lại, đôi mắt né tránh hắn, ngập ngừng nói: “Tranh Tranh, tiểu cô nương vừa rồi là ai nha? Nàng cũng làm việc ở khách điếm sao?”
Nghe vậy, Hoắc Tranh hơi nhếch lông mày rậm, “Tại sao lại nhắc tới nàng?”
Bạch Tế hỏi: “Nàng là ai?”
“Nàng là nữ nhi của lão bản khách điếm.”
Bạch Tế ỉu xìu, thấp giọng lẩm bẩm, “Ta nhìn thấy nàng vẫn luôn quấn bên cạnh ngươi.”
Cảm xúc của Bạch Tế chạy không thoát khỏi mắt Hoắc Tranh, hắn nghĩ tới Tiểu Bạch đang ghen, nhịn không được vui sướng trong lòng, bàn tay nâng lên gò má Bạch Tế, nửa người nghiên vào thùng xe, nhắm ngay môi y hôn lên.
“Tiểu Bạch, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi, khi nàng nói chuyện với ta, ta sẽ không để ý, ngươi phải tin tưởng ta.”
Được Hoắc Tranh đảm bảo tức khắc làm Bạch Tế mặt mày hớn hở, y mím môi dùng sức gật đầu, khi Hoắc Tranh xoa xoa tóc y muốn lui ra, Bạch Tế lại đem người kéo trở vào, làm nũng “Tranh Tranh, muốn hôn một cái nữa.”
Hoắc Tranh vui lòng nghe theo, thân thân y một hồi mới tiếp tục ra ngoài dỡ hàng.
- ------
Mấy ngày vội xong liền phải đến tết, khách điếm đóng cửa bảy ngày Hoắc Tranh cũng được bảy ngày nghỉ ngơi, hắn lấy câu đối ra dán khắp cửa phòng cửa viện.
Hai hàng lồng đèn đỏ thẫm treo ngoài đại viện đung đưa, mưa phùn nhè nhẹ. Dọc theo xung quanh đại viện nhà nhà vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người đắm chìm trong ngày hội vui vẻ, trời giá lạnh cũng không ảnh hưởng.
Ngày cuối năm, Hoắc Tranh dậy sớm làm gà, Bạch Tế vốn định giúp đỡ nhưng y lại quá nhát gan, làm lông gà bay đầy phòng, gà còn chưa chết giãy thoát từ trong tay y chạy lung tung khắp nơi, Hắc Trân Châu đuổi theo cắn xé. Lăn lộn một hồi, sàn lát đá xanh ở đại viện máu chảy đầy đất, Bạch Tế luống cuống tay chân đuổi theo tới nhìn thấy liền sợ tới mức tay chân nhũn ra, hô một tiếng Tranh Tranh liền ngất xỉu.
Hoắc Tranh ôm Bạch Tế vào phòng, Lan bà đi theo phía sau dở khóc dở cười.
“Lan bà, làm phiền bà chăm sóc y một chút.”
Hắc Trân Châu nhảy lên ghế canh giữ ở mép giường, Lan bà ý bảo Hoắc Tranh yên tâm, mấy con gà bên ngoài còn chưa xử lí sạch sẽ, Lan bà quyết không cho Bạch Tế ra khỏi phòng nửa bước.
Mỗi năm đến tết tiểu hài tử đều thích quần áo màu đỏ, có thể đem đến cát lợi.
Bạch Tế thay một bộ màu đỏ có thêu hoa văn, từ mũ trên đầu đến ủng mềm dưới chân đều một màu đỏ, da y trắng nõn mặc màu đỏ càng có vẻ đáng yêu, làm cho người ta thích.
Áo bông đỏ này là Lan bà đặc biệt đến cửa hàng đặt làm, bà cũng chuẩn bị cho Hoắc Tranh một bộ, bận tâm tính tình Hoắc Tranh trầm lặng, Lan bà tặng cho hắn chính là áo bông màu lam, kiểu dáng lại giống của Bạch Tế y như đúc.
Hai người một cún thay ra quần áo mới, ánh mắt Lan bà sáng lên, vỗ tay trầm trồ khen ngợi, so với được ăn mười cân mật đường còn vui hơn.
Bạch Tế cùng Hoắc Tranh nhìn nhau, đột nhiên đồng thời quỳ xuống trước mặt Lan bà.
Lan bà cả kinh “Hảo hài tử, các ngươi như thế nào đột nhiên quỳ xuống, mau đứng lên mau đứng lên.”
Hoắc Tranh nói: “Lan bà, nếu người không chê, ta cùng Tiểu Bạch từ nay về sau đem người trở thành mẹ ruột chiếu cố, bất kể xảy ra chuyện gì chúng ta đều ở bên cạnh hầu hạ người.”
Lan bà thời trẻ tang con, hai người bọn họ cùng bà cũng coi như có duyên, lão nhân gia đào tim đào phổi ra đối xử tốt với bọn họ, Hoắc Tranh và Bạch Tế thương lượng một hồi liền đưa ra quyết định này.
“Lan bà.” Bạch Tế đi tới phía trước, chờ mong mà nhìn bà.
Lan bà vui mừng rơi lệ, đem hai người nâng dậy, gật đầu nói tốt. Mấy chục năm trước bà tận mắt nhìn ông trời đem hai đứa nhỏ của bà cướp đi, bây giờ lại ban cho bà hai đứa nhỏ, Lan bà chỉ có thể vừa cười vừa khóc.
Pháo trúc nổ liên tục, ban đêm Vũ Thành hoàn toàn náo nhiệt lên, đường phố hoa đăng treo đếm không hết, người đông dày đặc, kẻ bán hàng rong vui vẻ hét to, Lan bà tuổi cao không thức đêm đón giao thừa, hai người để bà về phòng nghỉ ngơi mới ra ngoài dạo phố.
Đầu đường người người chen chút, Hoắc Tranh lo lắng Bạch Tế đi lạc, dưới ống tay áo rộng nắm chặt tay y, mười ngón đan vào nhau.
Hai người quang minh chính đại tay trong tay, nhưng không ai có thể nhận thấy được nhu tình mật ý của bọn họ.
Hết chương