Nhóm võ sinh im lặng nhưng chân vẫn đứng bất động nhìn ra ngoài cửa lớn.
Văn sinh mặc đồ đá cầu màu trắng đã tới, nhìn một đám võ sinh mặc đồ đen trông bọn họ như dê con vào hang sói, trắng trắng gầy gầy, hơi chút lơ đãng liền làm thức ăn cho sói. Nếu không có Thạch võ giáo trấn áp, phỏng chừng thực sự đã sớm rối loạn.
Hưng Võ Viện là cấm địa của văn sinh, bây giờ bọn họ chân chính bước vào làm bọn võ sinh gấp đến độ muốn cào tường, văn sinh đến gần một bước bọn họ lại phải lùi một bước.
Bạch Tế đi ở giữa, y cũng không cao, cố tình trốn cũng không thoát được võ sinh liếc mắt một cái liền nhận ra. Bọn họ trừng y đến khóe mắt muốn nứt ra, ngao ngao kêu to.
Phản ứng của đám võ sinh làm Hoắc Tranh nhăn mày, cũng may Thạch võ giáo một tấc cũng không rời đi trước mở đường nên không người nào dám động thủ.
Chử Thiếu Kiệt đứng giữa đám võ sinh, khoanh tay nhìn Bạch Tế huýt sáo một tiếng dài. Võ sinh biết hành động này của hắn là đang muốn bảo vệ Bạch Tế, bọn họ đành nén giận chuyển mục tiêu lên người khác, người đó chính là Yến Tuyết Sùng đang đứng đầu đội ngũ.
Yến Tuyết Sùng đối với nhóm võ sinh thập phần khinh thường, hắn ở Hoằng Dương Quán e ngại phu tử còn có thể thu liễm tính tình kiêu ngạo. Lúc này nhìn một đám võ sinh thô lỗ, hắn ngẩn đầu đi đằng trước, ánh mắt một cổ ngạo khí thực mau khiến toàn bộ căm ghét dẫn lên người mình. Võ sinh quả thực muốn đem hắn xả làm tám khối.
Có người châm chọc, "Này gà bệnh này là ai a, chỉ biết dùng lỗ mũi nhìn người."
Võ sinh ở trong Vũ Thành dĩ nhiên biết được, "Công tử nhỏ nhất Yến gia, là nhà giàu số một trong thành, hắn chỉ là ỷ vào gia thế mới có thể không kiêng nể gì."
Bước vào sân huấn luyện, Thạch võ giáo nhận được chỉ thị của viện trưởng trước tiên sai người dọn ra một khoảng sân, ngoài mười hai văn sinh những võ sinh đều không được vào.
Văn sinh nhìn nhóm người không được vào mà thở hổn hển, "Thật là không giáo dưỡng, các ngươi nói bọn họ nhìn chúng ta là ánh mắt gì!"
Những người còn lại đều phụ họa, Bạch Tế cột chặt đai lưng, ánh mắt chuyển đến trên người Hoắc Tranh, đối hắn mỉm cười.
Bạch Tế và Hoắc Tranh đang dùng ánh mắt triền miên, Thạch võ giáo đang đứng phía sau hắn lên tiếng, "Hoắc võ giáo, lát nữa ngươi liền tiếp quản võ sinh trong viện, có vài việc ta cần nói với ngươi."
Nhìn theo Hoắc Tranh rời đi, Bạch Tế thu hồi ánh nhìn, xẹt qua đám võ sinh bên ngoài, trong lúc lơ đãng đụng phải tầm mắt Chử Thiếu Kiệt.
Chử Thiếu Kiệt nhếch miệng cười không rõ ý đồ.
Cầu rơi phía sau lưng Bạch Tế, y quay đầu lại thìnthấy Yến Tuyết Sùng thần sắc không tốt, "Bắt đầu tập luyện rồi ngươi còn đứng đó làm gì!"
Sợ bọn họ cãi nhau, Phương Tử Trần đành ra giảng hòa, lôi kéo Bạch Tế qua một bên, nói cho y quy tắc cùng những việc cần chú y khi đá cầu, Bạch Tế nghiêm túc ghi nhớ, chờ chân chính bắt đầu luyện tập, y mới phát hiện căn bản mình không đá được cầu.
Có đám võ sinh bên ngoài vây xem, hơn một nửa văn sinh không tập trung được, thành ra Yến Tuyết Sùng trở thành người nổi bật nhất.
Người nhận được cầu đều đá sang hướng hắn, không người ngăn trở hắn liên tiếp đá cầu vài lần. Có khi cầu truyền đến chân Bạch Tế, Yến Tuyết Sùng liền cùng người dùng sức tranh, y bị hai người vây hai bên đụng vào bả vai, Yến Tuyết Sùng lấy đi cầu dùng sức đá vào cầu môn.
Phương Tử Trần đạp bẹp cỏ dưới chân, "Thật là không thú vị, Yến Tuyết Sùng độc chiếm cầu cùng không phối hợp như vậy, chúng ta là đồng đội chứ không phải đối thủ!"
Lại đá một cầu, Yến Tuyết Sùng chống nạnh nhìn Bạch Tế đầy khiêu khích, vô tình nói: "Ngươi một quả cầu đều không đá được, ngươi nếu không biết thì để tiểu gia đến đá thôi." Hắn rõ ràng là nhắm vào Bạch Tế, Phương Tử Trần nghẹn đỏ mặt nghĩ muốn giúp y.
Bốp bốp bốp...
Bỗng có tiếng vỗ tay vang lên, nhóm văn sinh quay lại, nhìn thấy Chử Thiếu Kiệt cầm đầu một nhóm võ sinh đi tới, "Yến tiểu thiếu gia quả nhiên lợi hại." Hắn cười nhưng ánh mắt lại không có một chút ý tứ khen ngợi mà lạnh giọng nói: "Kia công phu khi dễ người quả nhiên lợi hại."
"Ai khi dễ người?" Yến Tuyết Sùng căm tức nhìn hắn.
"Ta đây đối với đại danh của Yến tiểu thiếu gia đã sớm ngưỡng mộ, không bằng thiếu gia cho chúng ta một cơ hội cùng ngươi thi đấu?"
Yến Tuyết Sùng nhìn từng người bọn họ một lần, trong lòng hơi sợ hãi thân mình cao lớn của võ sinh, lại nghe Chử Thiếu Kiệt nói: "Chúng ta chỉ cử ra năm người, Yến tiểu thiếu gia muốn toàn đội thi đấu chúng ta cũng không dị nghị."
Trần trụi khiêu khích làm Yến Tuyết Sùng nuốt không trôi cơn tức này, hắn để Bạch Tế ra ngoài, mười một người ở trên sân tỷ thí. Năm người Chử Thiếu Kiệt đi đến trước mặt bọn họ.
Bạch Tế ngồi bẹp xuống xoa bả vai, trên đầu bỗng nhiên bị xoa một cái, y ngẩn đầu liền nhìn thấy Chử Thiếu Kiệt đứng trước mặt, "Xem ta như thế nào giáo huấn hắn."
Chử Thiếu Kiệt đi rồi còn quay đầu lại, "Thật không muốn làm đệ đệ ta sao, thỏ con."
Động tác xoa bả vai của Bạch Tế cứng lại.
- -----
Cầu các bạn í chơi hình như là cầu mây nhưng luật chơi lại giống với luật bóng đá. Tác giả chỉ để đá cầu thôi nên tui cũng không biết dịch sao cho đúng nữa, để các bạn tự tưởng tượng vậy=))))
Hết chương