Vào giữa trưa mặt trời chói chang, chỉ có chút gió hiu hiu. Bốn phía quanh sân tập lớn có dựng lều nhỏ, là nơi để mọi người nghỉ ngơi. Võ giáo cũng có lều riêng, giờ này Bạch Tế đang nằm lười trong lều của Hoắc Tranh, cạnh móng vuốt bên phải để một chén nước mát, bên trái là hai củ cà rốt to.
Nó lười biếng cắn một ngụm nhấm nháp, nhai rột rột, hai chân sau thong thả bắt chéo nhau. Cảm thấy ăn chưa đủ, móng nhỏ liền ôm luôn cà rốt vào người mà vùi đầu gặm làm lỗ tai cụp cũng run run theo. Bạch Tế đang chăm chú ăn củ cải nên không nhận thấy được có bóng người đang yên lặng lại gần.
Mấy người cao lớn đứng trước lều che hết ánh sáng bên ngoài.
Trời bỗng nhiên tối sầm, lỗ tai Bạch Tế hơi run từ củ cải ngẩn đầu lên, trước mắt xuất hiện mấy gương mặt xa lạ làm y bất an.
Hai móng vuốt nhỏ ôm chặt lấy cà rốt hơn nữa, thân mình lông xù liên tục lùi về phía sau, Tranh Tranh Tranh Tranh!
Nhóm võ sinh này nhân lúc được nghỉ ngơi, từ sân tập luyện trốn đến đây. Bọn họ ngồi vây bên ngoài lều trại, mấy đôi mắt đồng thời nhìn chằm chằm con thỏ vừa ôm cà rốt vừa run bần bật, cười nói: “Con thỏ này nhìn thật thú vị.”
“Khó trách Chử Thiếu Kiệt sẽ để ý nó, ha ha, nhân lúc Hoắc võ giáo còn đang bận, chi bằng chúng ta....”
Thỏ nhỏ khó tránh khỏi ma chưởng của bọn họ, một người trong đó nhanh tay ôm nó đi, ngón cái cùng ngón trỏ bóp chặt miệng thỏ, không cho nó phát ra tiếng kêu.
Bạch Tế liên tục giãy giụa, mấy người nhanh chóng lướt qua sân tập trở lại chỗ của bọn họ.
“Chử thiếu ngươi nhìn xem chúng ta đem tới thứ gì này.”
Mặt trời giữa trưa nung nóng sân tập, Chử Thiếu Kiệt ở trần giao đấu cùng một võ sinh.
Hắn qua loa lau mồ hôi trên mi mắt, quay đầu lại nhìn thấy túm lông trắng đang bị võ sinh giữ chặt, lập tức lạnh giọng, “Ai kêu các ngươi đi trộm con thỏ của Hoắc võ giáo!”
Mấy võ sinh cợt nhã nói: “Lúc ăn cơm trưa ngươi đều lặng lẽ nhìn nó không chớp mắt, thấy ngươi thích bọn ta liền đem nó tới cho ngươi đấy.”
Thái độ Chử Thiếu Kiệt trầm xuống, trên người đầy mồ hôi cũng không màng, lúc ôm đến con thỏ đang không ngừng giãy giụa, bị nó hung hăng cắn một ngụm.
Hàm răng sắc bén cắn vào tay hắn, Bạch Tế cắn thật tàn nhẫn, vết thương sâu nhanh chóng chảy máu.
Chử Thiếu Kiệt mặc cho thỏ nhỏ cắn, đến khi yết hầu tràn ngập mùi máu tanh, Bạch Tế mới buông miệng ra ngẩn đầu nhìn hắn.
Y nhìn xung quanh một vòng, mới phát hiện người ôm mình biến thành Chử Thiếu Kiệt.
Bọn võ sinh ồn ào chỉ vào y, “Súc sinh này dám cắn người!”
Chử Thiếu Kiệt không vui, ánh mắt như dao liếc về phía bọn họ, “Do các ngươi dọa nó trước.”
Bị hắn không khách khí nói tới, võ sinh không phục, “Mọi người thấy ngươi thích nó mới trộm đem tới cho ngươi, Chử thiếu, ngươi vì súc sinh này mà đối đãi với huynh đệ như vậy sao?”
“Trộm đồ của người khác còn nói lí với ta!”
Võ sinh cãi lại, “Không phải chỉ là một con thỏ thôi sao, cũng không ai nhìn thấy chúng ta bắt nó đi. Nếu ngươi lo lắng thì ra ngoài mua một con khác trả lại đi, ta xem con thỏ lớn lên đều như nhau, hắn làm sao biết được thật giả.”
Chử Thiếu Kiệt tức điến mi mắt giật giật, dứt khoát ôm con thỏ rời khỏi, thấy nó cuộn mình lại, vừa run vừa giãy giụa, liền cúi đầu nói với nó: “Ngươi đừng sợ, ta thay quần áo trước sau đó trả ngươi lại cho Hoắc võ giáo.”
Bạch Tế nghe được Chử Thiếu Kiệt nói, cảm xúc hoảng sợ dần dần bình tĩnh lại, máu trên tay Chử Thiếu Kiệt dính đầy vào lông tơ của y, mùi máu tươi trong cổ họng còn chưa tan đi làm Bạch Tế muốn nôn, y cũng không dám liếm lông nữa.
Trở lại phòng dành cho võ sinh, Chử Thiếu Kiệt đặt thỏ nhỏ ở đầu giường, nhanh chóng tẩy rửa sạch sẽ bùn đất trên người. Hắn thay quần áo xong trở về phòng, thỏ nhỏ vẫn như cũ duy trì trạng thái ngơ ngác, nằm một chỗ không nhúc nhích.
Hắn dùng tay chạm vào nó, con thỏ thật nhanh né tránh, phản ứng sợ hãi làm Chử Thiếu Kiệt nhìn đến đau lòng.
“Bạch Tế, ngươi đừng sợ, ta không tổn thương ngươi.”
Nó nâng lên móng vuốt liếm liếm, tránh đi chỗ dính máu, ánh mắt hướng về chỗ vết thương Chử Thiếu Kiệt bị nó cắn, máu đã ngừng chảy, chỉ còn lại hai dấu răng.
Chử Thiếu Kiệt tùy ý buông ống tay áo che khuất vết thương, “Ta đem ngươi đi tìm Hoắc võ giáo, chỉ là lông ngươi còn dính máu, ta rửa sạch cho ngươi trước, ngươi cứ để vậy trở lại khó tránh làm Hoắc võ giáo lo lắng.”
Con thỏ gật đầu, móng vuốt cào hắn thúc giục.
Chử Thiếu Kiệt cười nhẹ, không giống như khi chọc ghẹo Bạch Tế, là thật lòng vui sướng.
Bên đây Chử Thiếu Kiệt vui vẻ chà lông cho thỏ nhỏ, bên khác lại nháo đến lật trời. Hoắc Tranh rất ít khi quát người, bây giờ trên sân tập vang lên tiếng rống giận của hắn, nhóm võ sinh bỏ dở tập luyện, song song đứng sát nhau hứng chịu hỏa khí của hắn.
Bởi vì con thỏ Hoắc võ giáo mang đến không thấy nữa.
Hết chương