Doãn An Thất không ôm tôi lên nổi, chậc lưỡi một cái rồi muốn thử thêm lần nữa, tôi nhéo nhéo vành tai cưng cứng không khác gì con người bướng bỉnh của anh.
Doãn An Thất trông như đã bị thu phục, không náo loạn đòi ôm tôi lên nữa, tay anh vòng ra sau siết chặt lấy thắt lưng tôi.
Cả hai chúng tôi cùng im lặng ngắm nhìn pháo hoa rực sáng trên bầu trời, mấy chòm pháo hoa đầu tiên có hình dáng giống pháo hoa bình thường, đến ba chòm cuối cùng thì bỗng xuất hiện ba chữ to đùng trên bầu trời.
Anh?????em.
Hẳn là đã nhìn thấy quá nhiều lần nên giờ đây tôi không còn thấy cảm động trước khung cảnh này nữa, lúc pháo hoa rực sáng nhất cũng là lúc sự dịu dàng trước đây của tôi tan biến theo, tôi tự hỏi tại sao mình lại mặc cho anh ôm thế này mà không bỏ đi cho rồi.
Chút ánh sáng cuối cùng trên bầu trời biến mất, chỉ còn lại ánh sáng đèn xe hơi.
Tôi vỗ vỗ tay Doãn An Thất, anh bấu lấy cơ thể tôi thêm chốc lát rồi nhanh chóng buông ra.
Anh lùi dần từ chỗ đèn xe chiếu sáng cho đến khi khuất bóng, làm tôi không thấy rõ vẻ mặt anh.
Tôi cố ép bản thân không bước lên nhìn anh, chỉ căng mắt nhìn bóng đổ của thùng pháo hoa đã dùng hết.
"Khuya rồi, chúng ta về thôi."
"Chậc."
Trong bóng đêm chợt lóe vài đốm lửa, kèm theo cả tiếng đánh lửa, một làn khói nhàn nhạt tản ra —— Doãn An Thất lại hút thuốc.
"Tiểu Bạch, nói cho anh hay, em muốn gì?"
Tôi lắc đầu không nói, tôi cũng chẳng biết mình muốn gì.
Doãn An Thất cứ bật rồi tắt bật lửa, ngọn lửa chớp tắt, lúc sáng lúc tối.
Một lát sau anh cất bật lửa vào, bước lên trước vài bước.
Mặt anh không chút cảm xúc, điềm tĩnh đến mức khiến tôi thấy hoảng hốt, thế nhưng lời anh nói ra lại tựa như lời từ biệt sau cuối.
"Cho dù em muốn gì đi nữa thì anh cũng sẽ đồng ý, em nghĩ ra thì cho anh hay."
Hết chương