Vài ngày sau đó, Lâm Hải Đường xuất viện, đi học bình thường, vẫn tránh né Tiệp Tích Ngôn. Cô lẳng lặng đi học trước, ra về thì nhanh chóng chạy ra khỏi lớp, cô là muốn chạy trốn anh.. lớp Lâm Hải Đường cạnh lớp của Tiệp Tích Ngôn, mỗi khi chạm mặt cô đều rất nhanh chạy đi. Kiếp trước cô sống vì anh bây giờ thì vì cô...
Lâm Hải Đường ngồi trên sân thượng, nghĩ về chuyện quá khứ. Lúc ấy, đối với cô như một giấc mộng đẹp cũng có khi là ác mộng. Theo đuổi anh suốt mười hai năm, vì Tiệp Tích Ngôn mà bất chấp tất cả, ngay cả Tiệp mẫu cô cũng bắt ép bà, muốn bà ép Tiệp Tích Ngôn phải cưới cô.
Lâm Hải Đường ngước mặt lên cao, bao nhiêu năm cô cố gắng như thế đổi lại được gì? Một trái tim đầy vết thương, tủi nhục, hèn mọn, ngay cả chút lòng tự trọng cũng vứt đi... hằng ngày sống trong lo sợ, sợ một ngày nào đó Tiệp Tích Ngôn sẽ rời xa mình....
Sân thượng trường là nơi yên tĩnh duy nhất dành cho cô, ở trường Lâm Hải Đường hầu như rất ít bạn, vì cô chỉ cần Tiệp Tích Ngôn mà thôi....
Tiệp Tích Ngôn ngồi đọc sách, bằng hữu bên cạnh Điềm Thẩm Lang cất tiếng trêu chọc "Hôm nay tiểu thư kia không tìm cậu à?"
Tiệp Tích Ngôn vẫn cúi đầu đọc sách, đáp "Ừ."
"Chà, hiếm khi đấy."
Hắn nhớ từ lúc học chung với Tiệp Tích Ngôn đến nay, cô gái đó hằng ngày đều tìm anh. Có thể nói Lâm Hải Đường là loại con gái mặt dày nhất hắn từng gặp, theo chân Tiệp Tích Ngôn đến tận cấp ba. Hắn đoán, cô chắc chắn sẽ đăng ký cùng trường đại học với anh.
Tiệp Tích Ngôn nghe vậy trầm tư, từ khi Lâm Hải Đường bị ngã cầu thang liền rất kỳ lạ. Luôn né tráng anh, ở nhà hay ở trường, bất kỳ nơi đâu có anh cô liền giống như gặp ma, chạy thục mạng. Tiệp Tích Ngôn anh dù đôi khi thấy cô rất phiền phức nhưng cũng đã quen với việc có cô bên cạnh...
Lâm Hải Đường cứ thế đi xung quanh khu phố, cô xem thử mấy bộ váy vừa mới ra mắt, cô muốn trải nghiệm một mình đi khắp nơi, khi lên đại học Tiệp Tích Ngôn liền dọn ra khỏi nhà, mua một căn hộ gần trường đại học, thật ra là né tránh cô, sau đó Lâm Hải Đường liền ủy khuất cầu xin bố mẹ anh cho mình dọn đến gần đó.
Kể ra thì, từ khi bố mẹ mất, cô chưa từng đi dạo như thế này, đường phố nhộn nhịp người qua, ánh đèn mông lung sáng rực... dạo một lúc, Lâm Hải Đường ghé cửa hàng tiện lợi mua ít đồ ăn sau đó về nhà. Thấy đèn chưa bật, chắc mọi người đã ra ngoài, Lâm Hải Đường theo thói quen sẽ bật đèn pin lên tìm chìa khóa để vào.
Đột nhiên cửa mở đập trúng mặt cô, tiếng chạm rất mạnh, giống như ai đó đang rất gấp. Lâm Hải Đường đầu óc quay cuồng, vết thương ở trán chỉ vừa mới khỏi thôi , đau chết mất.
Cánh tay vươn ra kéo cô đứng dậy, vì trời tối, Lâm Hải Đường vẫn chưa nhìn rõ người trước mặt là ai nhưng đoán chừng là Tiệp Tích Ngôn. Cô vội rút tay lại, đau đớn xoa mũi, ừm... có vị tanh... Lâm Hải Đường hoảng sợ khi thấy mũi mình chảy máu, cô cúi người nhặt điện thoại lên thì bị người kia ôm vào nhà.
"Á...." Lâm Hải Đường hoảng hốt hét lên, Tiệp Tích Ngôn đặt cô ngồi trên ghế, lấy khăn tay lau mũi, dùng tay ngửa đầu cô lên cao. Giọng nói từ tốn vang khẽ "Đau không? Xin lỗi, tớ không cố ý."
Lâm Hải Đường hít hít mũi, đáp "Không sao. Tớ mới là người xin lỗi."
Anh nhẹ nhàng nói "Sao cậu lại né tránh tớ?"
Câu hỏi của anh khiến Lâm Hải Đường khựng lại, vì sao ư? Vì cô không muốn bản thân bị tổn thương, không muốn anh thêm mệt mỏi. Đối với cô, bây giờ chỉ cần anh xem cô như em gái, hoặc không là gì cũng được. Cô không trả lời, đẩy tay anh ra, đứng lên "Tớ ổn rồi....ngày mai tớ sẽ trả khăn cho cậu, cảm ơn."
Lâm Hải Đường xoay người, lần theo bóng tối tìm cầu thang để lên phòng. Tiệp Tích Ngôn đứng im lặng trong bóng tối, cô không nghe thấy tiếng anh, nhịp tim mới bình ổn lại. Chậm trãi bước đi. Đột nhiên đèn trong nhà sáng lên, cô quay lại nhìn thấy anh bỏ ra ngoài. Hôm nay ở nhà chỉ có hai người...??
Lâm Hải Đường lững thững mở cửa nhặt điện thoại và thức ăn trong giỏ đem vào bếp. Chắc anh đi ra ngòai gặp bạn.. Lâm Hải Đường mở tủ lạnh, cất thức ăn vào trong, bây giờ vẫn còn sớm, cô nên đi tắm sau đó ôn lại bài, rồi mới ăn tối.
Sắp đến ngày thi đại học, Lâm Hải Đường đã xin thầy chủ nhiệm tờ giấy nguyện vọng khác để làm lại, lần này cô muốn theo đuổi ước mơ của mình, làm một nhà văn và dịch sách. Cô từ nhỏ đã thích đọc sách, lớn lên đi học rất nhiều thứ tiếng. Cô cũng từng đi thi văn, Lâm Hải Đường điền xong các khoản, đặt gọn trên bàn. Nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ, nên xuống bếp làm bữa tối.
Tiệp Tích Ngôn rất thích ăn sườn chua ngọt nên cô đã học làm, bây giờ nghĩ lại, cô cũng không biết mình thích gì, vì hầu hết đều bắt chước anh. Lâm Hải Đường ngồi dưới sàn, lấy giấy bút ra, liệt kê lại những món mình từng ăn. Sàn lọc lại sẽ có món mình thích. Cô muốn được một lần sống vì bản thân....
Cuối cùng, Lâm Hải Đường chọn món đơn giản nhất là trứng cuộn cơm gà xé sợi. Cô học cách nấu ăn từ mẹ, mẹ cô là người phụ nữ rất đảm đang, nấu ăn lại tuyệt vời, vì thế lúc nhỏ bà đã dạy cô rất nhiều thứ, sau khi bà qua đời, Tiệp mẫu trở thành người mẹ thứ hai của cô. Từng chút một rồi trưởng thành... cô cũng không biết tính cố chấp của mình bắt đầu từ đâu, chỉ biết đó chính là sai lầm...
Cứ như thế, cô và anh cứ lạnh nhạt với nhau, bố mẹ anh cũng không biết xảy ra chuyện gì. Lâm Hải Đường từ lúc bị ngã cứ xử rất kì lạ, giống như trở thành một người khác, cô luôn im lặng, suốt ngày chỉ ở trong phòng khiến bà rất lo lắng. Một khoảng thời gian dài như thế, anh càng lúc càng trưởng thành, Lâm Hải Đường trước mặt anh không dám đối diện nhưng ánh mắt vẫn cứ dõi theo Tiệp Tích Ngôn. Cô nhớ rất rõ dáng vẻ trưởng thành của anh, rất tuấn mĩ.
Sau khi kết quả đại học đã có, Lâm Hải Đường đậu trường nhân văn, Tiệp Tích Ngôn học về kinh doanh, cô và anh cứ thế mỗi người một hướng. Hôm nay, mọi người ai cũng ở nhà, lúc ăn cơm, Lâm Hải Đường ấp úng nói "Mẹ.... ừm.... đợi sau khi nhập học, con sẽ.... dọn vào kí túc xá."
Bố mẹ và Tiệp Tích Ngôn đều kinh ngạc, Tiệp phu nhân nhíu mày lo lắng "Đường nhi, có phải con xảy ra chuyện gì không? Từ lúc ở bệnh viện về con đã rất kì lạ. Hay Tích Ngôn nó làm gì?"
Lâm Hải Đường vội lắc đầu xua tay "Không có, chỉ là.... con cũng làm phiền mọi người nhiều rồi. Mẹ, cứ để con vào kí túc xá đi, không sao đâu."
Tiệp Minh nghe vậy, mặt mày nhăn nhó "Con bé này, có phải người lạ đâu. Con đi rồi, ta sẽ rất nhớ. Không được đi đâu hết. Ta sẽ lo cho con đến nơi đến chốn."
Lâm Hải Đường im lặng, cô không thể làm trái lời ông nhưng cũng không muốn ở lại đây. Buổi tối ở trong phòng, nghe có tiếng mở cửa, người đứng trước mặt là Tiệp Tích Ngôn, Lâm Hải Đường đứng cách xa anh, mắt nhìn xuống đất, hoặc nhìn bên phải. Tiệp Tích Ngôn lạnh giọng "Tại sao cậu lại muốn ở kí túc xá?"
Lâm Hải Đường đáp "Để thuận tiện cho việc học."
Anh nhìn dáng vẻ cô, trong lòng chợt khó chịu, lạnh lùng quay đi. Lâm Hải Đường sâu kín thở dài, đóng cửa lại. Cuối cùng cô cũng nộp đơn vào kí túc xá, mặc dù Tiệp mẫu và Tiệp Minh rất tức giận, mặt lạnh với cô mấy ngày liền, nhưng họ cũng không làm gì được, chỉ đành nguyện theo ý cô. Lâm Hải Đường và Tiệp Tích Ngôn rốt cục đã xảy ra chuyện gì, ngôi nhà này lại vắng lặng như trước....
Hai năm dài ở đại học, Lâm Hải Đường chưa một lần gặp Tiệp Tích Ngôn khiến cô thấy rất nhớ, hai năm như thế nhưng Lâm Hải Đường vẫn không thể quên anh, tình cảm càng lúc càng sâu đậm. Thì ra đây chính là : Càng quên càng nhớ. Cô nghe Tiệp mẫu nói, Tiệp Tích Ngôn học rất giỏi, dự định trong hai năm sẽ hoàn thành tất cả khóa học rồi tốt nghiệp ra trường về phụ giúp Tiệp Minh quản lý công ty.
Hôm nay là cuối tuần nên Lâm Hải Đường định về nhà thăm vợ chồng Tiệp gia. Đúng lúc đi ngang qua trường của anh, Lâm Hải Đường ngập ngừng muốn đi vào, nhưng, lại sợ phiền phức.
Lâm Hải Đường đứng trước cổng, chợt thấy anh cùng một người phụ nữ đứng gần đó, người kia ôm chầm lấy anh, vẻ mặt đỏ ửng nhẹ nhàng cười, sau đó nhón chân lên chạm vào môi anh . Lâm Hải Đường ngây người, cố gắng nhìn kỹ người phụ nữ đang dính sát vào người anh, là Tiêu Mặc Linh, cô ta là người kiếp trước ở bên anh lâu nhất, Tiệp Tích Ngôn thay người yêu như thay áo, chỉ có Tiêu Mặc Linh là lâu dài nhất, vì cô ta biết cách làm chiều lòng anh. Còn đối với cô, trong mắt chứa đầy xem thường. Đến cuối cùng người ở cạnh anh vẫn không là cô... Lâm Hải Đường cười chua xót, cảnh tượng này cô thấy nhiều rồi, chỉ là hiện tại lòng vẫn đau nhói.
Tiệp Tích Ngôn sau khi xoay người liền thấy bóng lưng ai giống như Lâm Hải Đường nhưng lại nghĩ, trong hai năm nay, cô và anh không chút liên lạc, việc gì cô lại xuất hiện ở đây, chắc chỉ do mình nhìn lầm.
Lâm Hải Đường thẩn thờ bước trên đường, một người sống hai kiếp như cô, rốt cục cũng học được cách đứng vững trên nỗi đau. Đôi mắt màu xanh nhạt chậm rãi bước, cô không để ý xung quanh có bao nhiêu tạp âm, trong tâm trí ngoài hình ảnh vừa nãy, chỉ còn lại tĩnh lặng.
"Cô gái, mau quay lại. Này.... " Một tiếng hét của người đàn ông xa lạ, Lâm Hải Đường vẫn lững thững đi, ông ta lớn giọng, chạy đến "Đèn chưa....."
Rầm.....
Tiéng động mạnh vang lớn, người đàn ông định chạy đến đứng như khúc gỗ, Lâm Hải Đường nằm dưới bánh xe hơi, cô thở dốc, bàn tay dính đầy máu đang cố chống cơ thể nặng trĩu đứng dậy, đau... cả cơ thể như bị tảng đá đè nặng, đôi mắt mơ màng nhìn không gian hư ảo trước mặt, cuối cùng là bất tỉnh.
Tiếng xe cứu thương, tiếng người xì xào bàn tán khắp cả con đường. Họ nói có một cô gái đột nhiên băng qua đường nên bị xe hơi đụng phải. Hình như là sinh viên, vì họ nhặt được ví tiền của cô gái đó. Tiệp Tích Ngôn bình thường không bao giờ quan tâm mấy chuyện này, nhưng nhìn thấy cái ví quen thuộc, tim bỗng đập mạnh, vội xuống xe giật lấy, bên trong có tấm hình của Lâm Hải Đường, anh cất tiếng hỏi "Cô gái này, hiện đang ở đâu?"
Một trong số người vây quanh đáp "Đã đưa đến bệnh viện Thượng Hải."
Tiệp Tích Ngôn nhanh chóng đạp ga chạy đến bệnh viện. Lúc nãy, anh không nhìn lầm, Lâm Hải Đường đã đứng ở đó, nhìn thấy cảnh tượng của anh và Tiêu Mặc Linh nên mới bỏ đi. Tiệp Tích Ngôn chau này, ánh mắt u ám thấy rõ, anh không hiểu tại sao, trong lòng lại thấy có lỗi...