Tiệp Tích Ngôn đưa Lâm Hải Đường đến bệnh viện khám tổng quát, rồi tháo băng mắt. Hôm nay, ngoài đường đột nhiên rất đông, anh cẩn thận nắm tay cô bước chậm rãi, Lâm Hải Đường đã lâu không nghe nhiều tiếng người như thế, trong lòng đột nhiên rất hồi hộp.
Rời tay anh, cô theo y tá đi vào bên trong, Tiệp Tích Ngôn ngồi bên ngoài chờ đợi. Một lúc lâu sau, vị bác sĩ già nua bước ra, ông xem lại bản ghi chép thật kỹ, liền mỉm cười "Mắt của cô ấy đã ổn, có thể tháo băng, nhưng nếu để như vậy, khi nhìn chúng ta có thể thấy vết rạch mờ ở mắt. Còn sức khỏe, Tiệp thiếu nên chăm sóc cẩn thận. Vì cô ấy bị tai nạn đã hai lần rất ảnh hưởng đến cơ thể."
Tiệp Tích Ngôn nhíu mày "Sức khỏe có vấn đề sao?"
Ông lắc đầu "Không nghiêm trọng đâu. Chỉ là vào thời điểm giao mùa, cơ thể sẽ hơi mệt, người như không có sức, nên cẩn thận vẫn hơn."
Tiệp Tích Ngôn gật đầu cảm ơn ông, chờ y tá đưa cô ra, anh nắm tay cô bước đi. Bây giờ anh mới để ý mắt Lâm Hải Đường màu xanh nhạt như có ánh nước, được bao phủ lớp mi cong dài, dù đôi mắt ấy không thể nhìn thấy anh, nhưng anh biết, trong mắt Lâm Hải Đường chỉ có bóng hình anh. Tiệp Tích Ngôn đột nhiên dừng lại, ôm lấy cô. Lâm Hải Đường sững người, giọng nói thâm trầm thì thầm bên tai "Bảo bối, xem ra, anh nhận ra quá trễ."
Lâm Hải Đường không hiểu lời anh nói, nhận ra quá trễ là ý gì, chỉ có Tiệp Tích Ngôn mới biết. Vì anh nhận ra mình yêu cô quá trễ, khiến Lâm Hải Đường suốt mấy năm đau khổ, hơn nữa còn nhiều lần nặng lời với cô. Khoảng thời gian hai năm ở đại học Tiệp Tích Ngôn mới nhận ra, không có Lâm Hải Đường luôn đi theo quả thực buồn chán...
Đi đến cổng, chợt có người gọi Tiệp Tích Ngôn, là bạn học cũ, cũng là đối tác làm ăn, muốn hỏi vài điều về chuyện làm ăn. Tiệp Tích Ngôn quay sang nói với cô "Anh đưa em vào xe đợi nhé."
Lâm Hải Đường gật đầu đồng ý, dù sao nếu đứng ở đây, chỉ thêm phiền. Cô ngồi yên lặng trong xe, vì đã quen với loại cảm giác yên ắng, nên Lâm Hải Đường không thấy buồn chán, cứ thẩn thờ chờ Tiệp Tích Ngôn quay lại.
"Này, người ngồi trong xe đó có phải là Lâm Hải Đường." Vân Huệ Huệ tình cờ nhìn thấy cô, vội kéo áo Tiêu Mặc Linh đang đi bên cạnh.
Tiêu Mặc Linh ngước mắt nhìn, quả thật là Lâm Hải Đường nhưng chiếc xe audi đó không phải là của Tiệp Tích Ngôn sao, hơn nữa cô cứ như búp bê bị hỏng, im lặng ngồi nhìn về không gian trước mắt nhưng chẳng có biểu hiện gì, theo như Tiêu Mặc Linh biết thì Tiệp Tích Ngôn không thích Lâm Hải Đường, vậy sao cô còn ngồi trong xe, chắc không phải mặt dày đến nỗi bám theo ấy chứ? Tiêu Mặc Linh kéo tay Vân Huệ Huệ "Chúng ta lôi cô ta ra ngoài đi."
"Để làm gì?"
"Cô ta có quyền gì mà ngồi trong xe Tích Ngôn chứ?" Nói xong, Tiêu Mặc Linh đi thẳng đến, tay gõ kính xe, Lâm Hải Đường giật mình, vươn tay chạm vào nút, hạ kính xuống. Tiêu Mặc Linh giả giọng là cảnh sát phạt thẻ "Tiểu thư, cô không được đậu xe ở đây, phiền ra đây nói chuyện một chút."
Cô chau mày, không lẽ Tiệp Tích Ngôn đậu sai chỗ, nhưng dù cô có ra ngoài cũng đâu thể làm gì. Lâm Hải Đường cười gượng "Thật ngại quá, tôi không thấy đường, có thể chờ tôi gọi cho bạn không?"
Tiêu Mặc Linh và Vân Huệ Huệ kinh ngạc, đưa tay thử nghiệm, thực sự Lâm Hải Đường đã bị mù. Khóe môi Tiêu Mặc Linh càng lúc càng giương rõ rệt, cô ta quan sát một chút rồi đưa tay vào trong xe, ấn nút mở cửa, kéo Lâm Hải Đường ra khỏi xe. Lâm Hải Đường hoảng sợ, chưa kịp phản ứng, Tiêu Mặc Linh đã lớn giọng "Lâm Hải Đường, không ngờ mày cũng có ngày này."
Lâm Hải Đường chợt nhận ra giọng nói kia, là Tiêu Mặc Linh. Tuy cô không phải thiên tài nhưng có trí nhớ không tệ, có thể nhớ được tất cả những giọng nói đã từng nghe qua, dù là bao lâu đi nữa. Cô hất tay Tiêu Mặc Linh, cất tiếng "Cô làm gì vậy?"
Tiêu Mặc Linh nở nụ cười khinh miệt, ra sức đẩy vai cô "Đã mù rồi, vẫn còn bám theo Tích Ngôn. Đúng là đồ mặt dày. Lâm Hải Đường, làm người nên giữ chút liêm sỉ đi."
Lâm Hải Đường vì không nhìn thấy gì nên không thể chống cự dù cô có đẩy Tiêu Mặc Linh nhưng cô ta vẫn có thể hất cô ngã bất cứ lúc nào. Cô mím môi nói "Cô có quyền gì mà xem thường tôi? Tiêu Mặc Linh, tôi không sợ cô. Dù gì, cô chẳng qua cũng chỉ vì gia thế của Tích Ngôn thôi." Lâm Hải Đường biết rõ, người phụ nữ này, từ đầu đến cuối chỉ vì gia thế đồ sộ của Tiệp gia nên mới một mực bám lấy Tiệp Tích Ngôn. Kiếp trước, vì cô ta mà cô khổ sợ rất nhiều, ở trước mặt cô, Tiêu Mặc Linh cùng anh ân ái đủ điều.
Tiêu Mặc Linh tức giận nắm tay Lâm Hải Đường bóp chặt, đáy mắt đầy giận dữ "Con khốn, mày chỉ là thứ rác rưởi, được người khác nhận nuôi, có tư cách gì phán xét tao. Tích Ngôn đối với mày một chút cũng không hứng thú. Mày nên chết đi thì hơn, đừng làm phiền anh ấy." Một tay hất mạnh Lâm Hải Đường ra đường khiến cô ngã mạnh, tiếng xe chạy rất nhanh, lòng bàn tay và đầu gối đau nhức, lồm cồm bò dậy, Lâm Hải Đường cố tìm đường trở vào lề, nhưng bị tiếng hét và tiếng kèn xe dọa sợ. Một người không thể nhìn thấy, mỗi khi có nhiều tiếng động lớn phát ra cùng lúc, trong tâm rất hoảng loạn.
Cô nghe nhiều người gọi "Cô gái, mau vào trong đi, xe nhiều lắm đấy."
"Này, cô có nghe không?"
"Cô ta điên rồi sao?"
"Muốn tự sát à?"
....
Lâm Hải Đường hoảng loạn, chân vừa lùi, tiếng kèn xe vang vọng, những chiếc xe chạy ngang qua mang theo tiếng gió rít như phất mạnh vào cơ thể mảnh mai, cô không biết lùi hay tiến, chân như bị đóng băng, sao có thể đối xử với cô như thế. Kiếp trước Tiêu Mặc Linh chưa hành hạ cô đủ sao?
Tiêu Mặc Linh đứng trong lề, khóe miệng giương lên, vô cùng hả hê, Lâm Hải Đường, trước kia không khó đối phó, bây giờ mù rồi, càng dễ dàng hơn.. . Từng nhịp tim đập mạnh,Lâm Hải Đường đứng giữa đường nghe tiếng nhiều người quát lớn, tâm tư hỗn loạn, cô run rẩy gọi tên anh "Tích Ngôn... Tích Ngôn.... anh... đâu rồi...Tích Ngôn...."
Chợt, một bàn tay vươn ra, kéo ngược cô, cả thân Lâm Hải Đường nằm gọn trong vòng tay người kia. Mùi hương thanh lạnh, hơi thở cường hãn ấm áp, là anh...! Nhận ra Tiệp Tích Ngôn, hai tay cô ghì chặt áo anh thở dốc, Tiệp Tích Ngôn dang tay bế cô vào xe, Lâm Hải Đường chưa hết run, hai tay đan vào nhau, cố điều hòa hơi thở gấp gáp.
Tiệp Tích Ngôn trầm mặc, ôm chầm lấy cô. Tim như muốn nhảy ra ngoài, nếu lúc nãy anh không đưa mắt nhìn cô, sẽ không thể phát hiện trong xe không có Lâm Hải Đường, càng không thể thấy cảnh cô bị người khác ức hiếp, anh cố gắng đi qua đám đông để tới gần cô, lúc sắp tới gần lại nhìn cô bị đẩy xuống đường, tim anh lúc ấy như ngừng đập, cơ thể đều phát run, vội vã chạy đến, dùng cả cơ thể to lớn để bảo bọc Lâm Hải Đường.
Anh thở ra một hơi, kìm nén giọng nói đang run "Xin lỗi em."
Lâm Hải Đường muốn nói 'không sao' nhưng giọng nói bị kìm lại ở cổ họng, thốt không lên lời, chỉ có thế ôm chặt tấm lưng anh. Lần đầu tiên Lâm Hải Đường thấy Tiệp Tích Ngôn lo lắng cho mình như vậy. Trong lòng rất vui mừng.
Tiệp Tích Ngôn kiểm tra tay và chân cô, thấy lòng bàn tay và đầu gối có vết trầy xước, mày đẹp nhíu mày, nhấn ga đưa cô về nhà bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó ôm cô vào phòng. Lâm Hải Đường không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe tiếng đạp thắng, mở cửa, cuối cùng là tiếng chào của người giúp việc trong nhà, cô cất tiếng "Tích Ngôn, sao vậy?"
Tiệp Tích Ngôn ngồi trên ghế đối diện với Lâm Hải Đường, mở hộp cứu thương, nhàn nhã đáp "Em bị thương."
Lâm Hải Đường lắc đầu "Chỉ là vết thương nhỏ thôi." Dù sao cũng đã hết đau, chỉ cần rửa sạch là được.
"Để anh bôi thuốc." Tiệp Tích Ngôn lạnh lùng nói, cẩn thận sát trùng cho cô, Lâm Hải Đường nhíu mày, cắn răng chịu đau, ngồi im. Anh quỳ một chân giúp cô rửa sạch vết thương ở chân, Lâm Hải Đường khẽ cười.
Tiệp Tích Ngôn đóng hộp cứu thương, đứng dậy, đưa mắt nhìn cô, hai tay xoa bên má trắng mịn, kéo cô vào lòng, Lâm Hải Đường cười tươi "Cảm ơn anh."
Anh im lặng, ánh mắt thâm trầm đầy hàm ý, giống như cuồng phong nổi giận hoặc đang đau lòng. Một người đàn ông khiến người khác rất khó nhìn thấu, đang thầm nghĩ một điều....
Buổi tối, ăn cơm xong Lâm Hải Đường cẩn thận bước chậm ra vườn, nghe tin tức nói sắp có tuyết rơi nên cô đang mong chờ. Tiếng bước chân đều đặn đi đến gần Lâm Hải Đường, Tiệp Tích Ngôn cầm áo khoác lông thú ấm áp mặc cho cô, cưng chiều nói "Trời lạnh, em ra đây làm gì?"
Lâm Hải Đường híp mắt cười "Sắp có tuyết."
Phải rồi, anh nhớ, Lâm Hải Đường rất thích tuyết, mỗi khi có tuyết rơi, cô đều nằm ngã người trên lớp tuyết trắng tinh làm thiên sứ tuyết. Cảnh tượng lúc đó, cô như một tinh linh nhỏ, đùa nghịch với bông tuyết trắng, sau khi trưởng thành anh không biết hình ảnh đó còn hay không, vì Tiệp Tích Ngôn sau khi tuổi đã chán ghét cô.
Tiệp Tích Ngôn vuốt mái tóc đen dài, ôm cô từ đằng sau, ôn nhu cất tiếng "Tuyết rơi rồi...."
Lâm Hải Đường vươn tay nhỏ chờ đợi bông tuyết chạm tay mình, khóe miệng giương lên, bông tuyết nhỏ bé mang theo hơi lạnh hòa cùng gió rơi khắp nơi. Tiệp Tích Ngôn thu tay cô lại, ủ trong bàn tay to lớn, cưng chiều nói "Trời lạnh, vào nhà thôi."
"Thêm chút nữa." Tuy cô không thể nhìn thấy cảnh tượng này nhưng có thể cảm nhận, gió rất mạnh, cả hơi thở cũng hóa khói. Ánh mắt trống rỗng im lặng hướng về hư vô. Tiệp Tích Ngôn dùng cơ thể sưởi ấm cho cô, vòng tay chắc khỏe ôm trọn cô vào lòng....
Kể từ đêm hôm đó, Tiệp Tích Ngôn thỉnh thoảng ngủ cùng cô, Lâm Hải Đường cảm thấy không tự nhiên nhưng cũng đồng ý, dần dần quen với sự có mặt của anh trước khi ngủ. Tiệp Tích Ngôn ngồi trên giường xem tin tức bằng ipad, để cô gối đầu trên đùi, nghe nói vài ngày nữa bố mẹ anh sẽ về, sẵn tiện nói chuyện của bọn họ.
Đợi Lâm Hải Đường ngủ rồi, anh cẩn thận ngồi dậy, để cô nằm ngay ngắn mới ra khỏi phòng. Nhắc đến chuyện lúc sáng, người đó chắc chắn là Tiêu Mặc Linh. Tay cầm điện thoại bấm dòng chữ rồi gửi đi, nghỉ ở nhà nhiều rồi, anh cũng nên quay lại công ty.