Điềm Thẩm Lang rãnh rỗi, đến nhà Tiệp Tích Ngôn chơi, hắn đang nghĩ đến bất chợt như vậy có khi nào lại bắt gặp cảnh hai con người kia đang tình tứ không? Hai tay đút vào túi quần, cả người cao quý cao ngạo bước vào cửa, quản gia thấy có khách liền lại gần "Điềm thiếu gia."
Điềm Thẩm Lang nở nụ cười phong lưu "Tích Ngôn có nhà không?"
"Cậu ấy đang ở trong phòng tiểu thư."
"Vậy sao, để tôi lên đó."
"Điềm thiếu gia, khoan..." bà muốn ngăn cản Điềm Thẩm Lang nhưng hắn lại xua tay nói không sao, tuy hắn và Tiệp Tích Ngôn quan hệ rất tốt nhưng đó là phòng của Lâm Hải Đường làm vậy chẳng khác nào phi lễ.
Điềm Thẩm Lang ung dung đứng trước cửa phòng Lâm Hải Đường, định đưa tay gõ cửa, hắn liền nghe thấy âm thanh kì lạ:
Tiệp Tích Ngôn: "Bảo bối, đừng sợ. Không đau đâu."
Lâm Hải Đường hình như đang khóc "Anh nói dối, rõ ràng rất đau. Đừng gạt người."
Tiệp Tích Ngôn "Anh sẽ nhẹ nhàng, ngoan. Chẳng phải mấy lần trước em đều không sợ?"
Lâm Hải Đường gào lên, uất ức nói "Lần trước khác, bây giờ, to như vậy, sẽ rất đau."
Một màn như thế, Điềm Thẩm Lang thật muốn chết quách cho rồi, hai con người này, đã sáng như thế còn ở đấy mà ân ái. Hắn cười khẩy, Tiệp Tích Ngôn kia mà phải xuống nước, giống như đang dối gạt trẻ nhỏ, thật tức cười, Điềm Thẩm Lang đẩy mạnh cửa, lớn giọng "Hai người kia.... dừng lại."
Tiệp Tích Ngôn nhíu mày nhìn hắn, Lâm Hải Đường chỉ giật mình một cái, Điềm Thẩm Lang ngẩn ngơ trước cửa. Bọn họ đang làm gì vậy? Tiệp Tích Ngôn mặc kệ hắn, quay sang dụ dỗ cô "Mau đưa tay đây."
Lâm Hải Đường hít mũi, từ từ đưa tay cho anh. Lúc nãy vô tình bị gai xương rồng rồi đâm trúng trong lúc tìm điện thoại trên bàn, cây gai rất to, còn đâm sâu. Vì thế cô mới không dám để anh rút ra. Tiệp Tích Ngôn thở dài, dùng kẹp rút mạnh, khiến Lâm Hải Đường hoảng sợ, đầu ngón tay vì thế mà rỉ máu.
Điềm Thẩm Lang say xẩm mặt mày, hắn quay lưng đi xuống sảnh. Hết sức mất mặt, nhưng dù sao hắn cũng là khách vậy mà Tiệp Tích Ngôn lại xem như hắn không tồn tại....
Tiệp Tích Ngôn cất hộp thuốc vào tủ, nhéo nhẹ bên mặt Lâm Hải Đường "Sau này nên cẩn thận một chút."
"Anh xuống nói chuyện với bạn đi."
"Dù sao cũng sắp tới giờ cơm, anh đưa em xuống."
"Không cần, anh cứ xuống trước đi." Lâm Hải Đường mỉm cười, cô đâu phỉ trẻ nhỏ cần anh chăm sóc kỹ như vậy. Tiệp Tích Ngôn sau khi rời khỏi phòng liền cùng Điềm Thẩm Lang vào thư phòng.
Hắn ngồi ngã người trên ghế, mặt mày chứa đầy u uất, anh nhíu mày "Đến đây làm gì?"
Hắn nhếch miệng khinh bỉ "Tất nhiên là có việc chứ anh đây đâu rãnh mà đến chơi." Điềm Thẩm Lang quăng tài liệu xuống bàn, chậm rãi nói "Tiêu Mặc Linh gửi cái này cho cậu. Cô ta gửi vào công ty nên tôi nhận được."
Anh cầm cái hộp hình chữ nhật, bên trong chưa vài bức hình chụp anh và Tiêu Mặc Linh đang ôm hôn, kèm với tờ giấy "Nếu anh đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ đưa cho nhà báo cái này." Nụ cười trên khuôn mặt Tiệp Tích Ngôn xuất hiện, mang đầy hàm ý, không tệ, xem ra Tiêu Mặc Linh cũng đã tạo cho anh ít hứng thú, thẳng tay quăng lên bàn, giọng nói lạnh lẽo vang lên "Cô ta nghĩ mình sẽ đạt được gì từ đống này?"
Điềm Thẩm Lang đáp "Ha... chắc là muốn chọc giận cô bé kia. Nhưng tiếc rằng Lâm Hải Đường chẳng bao giờ bước chân ra ngoài."
Tiêu Mặc Linh định dùng mấy tên phóng viên để tạo áp lực cho anh? Thật tầm thường. Bao lâu nay, chưa tay phóng viên nào có thể chụp được hình của Tiệp Tích Ngôn, hoặc khai thác được thông tin cá nhân của anh. Gia đình anh là một gia đình có tiếng tăm trong giới thượng lưu, muốn dùng quyền lực và tiền bạc để hạ ai đó không khó. Muốn tung những bức hình kia? Cứ việc...
Điềm Thẩm Lang cất tiếng "Cậu định thế nào?" Dù hắn biết đối với việc này, Tiệp Tích Ngôn không quan tâm, chỉ là vợ chông Tiệp Minh sẽ nghĩ gì.
Tiệp Tích Ngôn điềm nhiên nói "Cậu giải quyết đi."
"Này, tôi là bạn cậu hay người làm mà cậu cứ sai vặt hả?"
"Như nhau thôi."
Điềm Thẩm Lang rủa thầm một câu, làm bạn với Tiệp Tích Ngôn quả thật tốn một kiếp người...
Đến ngày tái khám vì công việc của Tiệp Tích Ngôn vào thời gian này khá bận rộn nên quên mất, Lâm Hải Đường cũng không muốn làm phiền bên đã nhờ người giúp việc tên A Tâm đưa đi. Vẫn như mọi khi chỉ cần kiểm tra tổng quát là ổn. Bác sĩ phụ trách mỉm cười "Sức khỏe của cô đã có phần ổn định, có phải đang gặp chuyện vui?"
Lâm Hải Đường mặt hơi đỏ "Ưm... phải."
Vị bác sĩ cười tươi, nếu anh đoán không sai là vì người đàn ông mấy lần trước đến cùng cô, nghe thầy nói là gia đình họ Tiệp. Anh làm học trò của ông đã mấy năm tên Chu Nam, bây giờ việc khám và chăm sóc bệnh của Lâm Hải Đường đã do anh phụ trách. Lâm Hải Đường nghe tiếng gọi của A Tâm liền đứng dậy cúi chào anh. Chu Nam cất tiếng "Có cần tôi gọi taxi giúp không? Ở đây khó bắt xe lắm."
"A... không cần đâu, cảm ơn bác sĩ."
A Tâm dìu cô bước đi, Chu Nam cũng không nghĩ thêm quay lưng vào phòng làm việc. Hôm nay đúng lúc tài xế nhà nghỉ phép nên cô phải gọi taxi, đứng lâu như vậy, A Tâm cười trừ "Tiểu thư, em xin lỗi, đáng lẽ phải gọi taxi trước."
Lâm Hải Đường lắc đầu an ủi "Không sao, cứ chờ chút xem."
"A....đoạn đường trước mắt là công ty của Tiệp gia, hay em gọi thiếu gia nhé."
"Không cần, sao có thể làm phiền Tích Ngôn." Cô là muốn anh chuyên tâm làm việc mới nhờ A Tâm đưa đi khám, Tiệp Tích Ngôn vì cô mỗi ngày đều bận rộn như vậy là đủ rồi, chẳng lẽ bây giờ chỉ vì không bắt được xe lại làm phiền anh đưa về.
"Lâm Hải Đường?! Cô làm gì ở đây?" Giọng nói Điềm Thẩm Lang đánh tan suy nghĩ của Lâm Hải Đường. Hắn đang đi mua cà phê thì nhận ra bóng dáng cô đang đứng thẫn thờ, hôm nay gan lớn dám ra ngoài sao?
Lâm Hải Đường nhận ra giọng nói người kia, A Tâm thì cúi đầu chào, sẵn tiện cất tiếng "Điềm thiếu gia, tiểu thư đi tái khám nhưng đến bây giờ vẫn chưa bắt được taxi."
Mày liễu lập tức nhíu chặt, có ai nhờ cô gái kia lên tiếng vậy chứ?
Điềm Thẩm Lang nhếch miệng cười "Cô không biết ở đây rất khó bắt taxi sao? Sao không tìm Tích Ngôn?"
Dù không thể nhìn được khuôn mặt Điềm Thẩm Lang nhưng từ giọng điệu có thể đoán được hắn đang xem thường cô.Lâm Hải Đường không mấy quan tâm, dù sao kiếp trước đối diện với hắn cũng chỉ mãi là giọng điệu kẻ khinh người miệt này. Cô lắc đầu "Không cần, tôi có thể đứng chờ."
Ngữ khí không tệ, Điềm Thẩm Lang liếc nhìn A Tâm bên cạnh, lấy trong bóp một tờ tiền, nhàn nhã nói "Cô tự đi về đi, còn vị tiểu thư này...để Tiệp thiếu gia nhà mấy người lo." Sau đó nắm cổ tay Lâm Hải Đường kéo đi.
Lâm Hải Đường vội cất tiếng "Anh làm gì vậy?"
Điềm Thẩm Lang không trả lời cứ kéo cô đi, hắn muốn xem thử cô sẽ phản ứng thế nào khi bước vào cổng Tiệp Ngôn (tên tập đòan nhà họ Tiệp). Lâm Hải Đường cứ thế bị hắn kéo đi, nghe tiếng người xôn xao xung quanh, hắn đang muốn cô bẽ mặt trước bao nhiêu người? Thực đáng ghét. Lâm Hải Đường cố giằng co "Điềm Thẩm Lang, anh điên rồi sao? Buông tôi ra." Nơi đây là tập đoàn Tiệp thị không phải chỗ vui đùa của hắn, hơn nữa nếu trước mặt Tiệp Tích Ngôn để hắn ăn nói lung tung, cô sẽ bị hiểu lầm là cố ý muốn đến đây tìm anh, một người mù như cô nếu để bọn họ biết được mình là bạn gái của anh, chẳng phải khiến Tiệp Tích Ngôn mất mặt ?!
Đẩy cô vào thang máy dành riêng cho giám đốc, nhấn tầng cao nhất, hai tay đút vào túi quần, Điềm Thẩm Lang nhàn nhã cất tiếng "Tôi đây là có lòng tốt đấy nhé. Ở đoạn đường đấy không an toàn đâu." Hắn tắc lưỡi, tiếp tục giọng điệu đùa cợt "Nếu không phải Tích Ngôn nhờ, tôi cũng không rãnh mà đưa cô lên đây."
Thật ra lúc hắn đi mua cà phê Tiệp Tích Ngôn gọi đến, không biết bằng cách nào anh có thể biết được Lâm Hải Đường đang ở gần công ty nên nhờ hắn đưa cô vào đây, chứ Điềm Thẩm Lang không tốt lành gì mà giúp Lâm Hải Đường.
Cửa thang máy mở ra, Lâm Hải Đường chậm rãi đi theo hắn, cô đi phía sau, lắng tai nghe thật rõ tiếng bước chân. Lúc trước cô đã từng vào đây mấy lần, nên nhớ khá rõ phòng làm việc của anh ở đâu. Chỉ là không biết có chướng ngại vật hay không. Điềm Thẩm Lang đi đằng trước lâu lâu lại liếc mắt về phía sau, thấy cô lững thững bước mà không cần hắn dắt, hắn cảm thấy cô gái này cá tính không tồi, không giống như lúc trước giả vờ ngây thơ, trêu chọc cô rất thú vị. Đến phòng làm việc của Tiệp Tích Ngôn, thư ký Hoàng Nhã hai mắt mở to khi thấy hắn đưa một nữ nhân vào phòng.
Kỳ lạ, từ khi Tiệp Tích Ngôn trở thành giám đốc tập đoàn này chưa từng thấy nữ nhân nào tìm đến tận phòng làm việc, dù nghe nói anh khá phong lưu nhưng đây là lần đầu cô thấy. Đoán chừng sẽ bị đuổi ra sớm thôi...trên môi đỏ tươi nở nụ cười mỉa mai.
Tiệp Tích Ngôn ngồi trên bàn làm việc rộng, tay lật đi lật lại vài trang giấy, nghe tiếng gõ cửa, mắt đen liền liếc nhìn, bất chợt xuất hiện một vệt sáng khi thấy Lâm Hải Đường từ sau lưng Điềm Thẩm Lang ló đầu ra. Đóng hồ sơ lại, dáng người cao lớn nhanh chóng bước đến trước mặt cô, ôn nhu nói "Hải Đường, lại đây."
Cô từ từ bước đến gần anh, Tiệp Tích Ngôn nắm lấy tay cô dắt đến ghế sofa êm ái, Điềm Thẩm Lang bị ngó lơ, bĩu môi quay ra ngoài, miệng không ngừng lầm bầm đúng là bằng hữu lâu năm không bằng một nữ nhân bên cạnh. Ta khinh !
Hoàng Nhã bên ngoài ngỡ rằng người bước ra là cô gái kia nhưng lại là Điềm Thẩm Lang, không khỏi ngạc nhiên, hắn nhìn biểu hiện của cô, khóe môi nhếch lên hời hợt "Thư ký Hoàng, cô đừng rãnh rỗi đoán mò." Sau đó bỏ đi..
Lâm Hải Đường ngồi trên ghế, không nói lời nào, Tiệp Tích Ngôn ngồi cạnh cô, tay vuốt mái tóc mềm "Xin lỗi, dạo này bận quá nên quên mất đưa em đi khám." Lúc nãy đứng trong phòng nhìn ra cửa sổ sát đất vô tình thấy một bóng người giống Lâm Hải Đường đứng gần bệnh viện, Tiệp Tích Ngôn mới lấy ống nhòm trong tủ, quả nhiên là cô. Mới sực nhớ hôm nay là ngày tái khám, đúng lúc Điềm Thẩm Lang đi ra ngoài nên nhờ hắn đưa cô vào.
Lâm Hải Đường cười cười "Không sao, em đi cùng A Tâm." Cô làm sao dám trách cứ anh?
"Đợi anh xử lý xong văn kiện sẽ đưa em về."
Cô vội đứng dậy, lắc đầu xua tay "Không cần, em tự gọi taxi đi về."
Tiệp Tích Ngôn đưa tay kéo cô ngồi xuống, tay tháo mắt kính, Lâm Hải Đường thoắt chốc đã bị đặt nằm dưới thân người kia, chưa kịp phản ứng, môi đã bị anh chiếm giữ. Đầu lưỡi linh hoạt mút lấy lưỡi cô, mang hơi thở cường hãn lấp đầy hoảng sợ. Lâm Hải Đường hai mắt trợn ngược, tay chống trước ngực anh, mỗi lần bị anh đột ngột hôn như thế, có cảm giác như sắp bị giày vò. Nhưng đây là công ty, chắc không phải anh định.....
Tiệp Tích Ngôn ra sức liếm mút, tuy đối với việc hôn, cô không có kinh nghiệm, luôn cứng ngắc nhưng chỉ cần chịu phối hợp, anh rất hài lòng. Đôi môi mỏng chợt buông ra, trườn xuống chiếc cổ ngọc trắng trẻo, cắn cắn mút mút. Lâm Hải Đường không tự chủ kêu lên một tiếng, tay đấm mạnh vào lưng anh, tất nhiên lực của cô chẳng hề hấn gì với Tiệp Tích Ngôn. Hôn đủ rồi mới ngước mặt lên, đáy mắt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở nên phiếm hồng, trong mắt lấp lánh làn nước trong veo, Tiệp Tích Ngôn liền nở nụ cười nhàn nhạt "Em nên nghe lời anh!"
Lâm Hải Đường bị bức đến phát hỏa, nhất thời lớn gan trách mắng "Sắc lang bỉ ổi...tránh ra!" Khi phát hiện mình đã lớn tiếng với anh liền mím môi kinh ngạc, nhưng lỗi là do anh, sao có thể trách cô, bất quá cô đành im lặng chờ anh lên tiếng trách lại. Tiệp Tích Ngôn ngẩn người, từ lúc cô đồng ý làm bạn gái của anh thì đây là lần đầu tiên Lâm Hải Đường dám lớn tiếng mắng anh như thế. Tiệp Tích Ngôn không tức ngược lại thấy rất vui, nâng người cô ngồi dậy, nói "Được, anh sẽ tránh ra. Nhưng em phải ngồi im ở đây."
Tiệp Tích Ngôn đeo mắt kính vào đi ra bàn làm việc để cô ngồi ngạc nhiên một mình. Có phải cô vừa nghe nhầm ? Còn tưởng vị thiếu gia đầy tự ái kia khi bị bạn gái mắng sẽ tức giận chứ?? Bắt cô ngồi đây chờ anh không phải quá nhàm chán sao? Đột nhiên Tiệp Tích Ngôn ngồi xuống bên cạnh, đưa cho cô một quyển sách, sau đó nhìn vào đem đống văn kiện đặt trên bàn "Anh ngồi canh chừng. Sách là để em đọc."
Lâm Hải Đường nén cười, buột miệng hỏi "Sách ở đâu vậy?"
"Anh mua, định chiều đưa cho em."
"Ồ."
Tiệp Tích Ngôn say mê làm việc, còn cô ngồi đọc sách. Nói về người đàn ông này, khi làm việc sẽ chuyên tâm làm không để ý xung quanh, anh chính là kẻ cuồng công việc. Nhưng bây giờ, lâu lâu lại liếc bên cạnh quan sát xem cô đang làm gì, mấy lần như vậy chỉ thấy cô ngồi im, tay chạm vào mấy chấm nổi trong quyển sách dày kia.
Nếu nhìn kỹ, đôi mắt Lâm Hải Đường luôn rũ xuống, trong mắt mờ nhạt ưu phiền, anh không biết tại sao nhưng mỗi khi nhìn cô dù là đang cười hay khóc đều lộ rõ tang thương. Đó là khuôn mặt cả đời anh không muốn thấy. Đối với trước kia anh thích Lâm Hải Đường bây giờ hơn, càng nhìn càng thuận mắt nhưng mỗi khi đối diện với anh cô giống như rất phiền muộn, có lúc thì khổ sở. Anh đáng sợ thế sao?
"Hải Đường...em không cần phải mặc cảm."
Câu nói của anh khiến cô sửng sốt, Tiệp Tích Ngôn đặt đầu cô lên vai mình, chậm rãi nói "Người ngoài nghĩ gì cũng được chỉ cần em tin anh. Anh không cho phép bất kì ai dám xem thường em, kể cả bản thân em cũng vậy. Hải Đường, chẳng phải chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau sống tốt vậy thì tại sao em luôn để ý những lời nói xung quanh? Lâm Hải Đường, mặc kệ em có bao nhiêu khiếm khuyết, người anh yêu vẫn là em."
Tiệp Tích Ngôn muốn xóa bỏ vết thương lòng trong tâm Lâm Hải Đường. Dù anh có lặp lại bao nhiêu lần cô vẫn mãi như vậy nên tốt nhất là dùng thời gian, tâm ý để chứng minh. Phải, chỉ cần thời gian thôi. Anh không muốn mỗi lần bên anh, cô đều gắng gượng, ngắm nhìn khuôn mặt chỉ toàn bi thương u uất....
Lâm Hải Đường vô cùng xúc động. Kiếp trước hạnh phúc đối với cô quá đỗi xa vời nhưng bây giờ gần ngay trước mắt lại không biết cách nắm giữ, chỉ sợ, một kiếp nữa lỡ mất anh... Nói cô cố chấp không bằng nói cô ngu ngốc, một người đàn ông đầy bãn lĩnh, văn võ, học thức vẹn toàn hết lòng yêu cô, bù đắp cho cô như anh, cô lại không biết cảm kích luôn khiến anh phiền muộn. Lâm Hải Đường nhẹ nhàng nói "Xin lỗi... Là em sai, cố chấp nghĩ rằng sẽ một lúc nào đó anh sẽ bỏ rơi nên cứ mãi gồng mình chối bỏ. Tích Ngôn, nếu được chọn lại, em vẫn sẽ chọn được gặp và yêu anh. Gặp được anh là điều tuyệt vời nhất."
Tiệp Tích Ngôn cười khe khẽ, cúi đầu chạm môi cô, nói anh đang cảm động muốn khóc thì có bị chê cười hay không đây?