Diêm Khê cảm giác bầu không khí không đúng lắm, chớp mắt một cái liền rất thức thời đứng dậy đi ra ngoài.
Chử Đường cùng Diêm Hải ngồi đối mặt nhau, hàn huyên một chút Chử Đường rũ mi mắt khuấy cà phê.
Diêm Hải thì lại nhìn chằm chằm Chử Đường không ngừng, bọn họ đã không gặp nhau hai ba năm nay, y vô cùng nhớ người này, nhưng là y không dám tới gần, y sợ một ngày nào đó y sẽ không khắc chế nổi tình cảm của chính mình, y càng sợ hơn chính là nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt mang theo chán ghét của Chử Đường, cho nên y mới trốn tránh.
Người trước mắt này so với trong ký ức càng mỹ lệ chói mắt hơn, làn da tinh tế cùng mái tóc mềm mại dưới ánh mặt trời phảng phất giống như trong suốt, năm tháng tựa hồ không có lưu lại bất kỳ dấu về gì ở trên người hắn.
Một người xinh đẹp như thế…
“Chử Đường.”
“Hả?” Chử Đường ngẩng đầu.
“Cậu còn nhớ khi còn bé đã nói gì không?”
“Nói gì?”
“Cậu nói cậu phải là cô dâu gả cho tớ.”
“Ừm, đã từng nói qua.”
“Lời này có còn hiệu lực không?”
“…”
“Chử Đường, cậu còn muốn cưới tớ không?”
“…”
” Có phải là tớ về trễ rồi? Cậu có phải là không cần tớ nữa không?”
Tôi đã đánh mất người tôi yêu rồi, ngoài khẩn cầu hắn tha thứ thì tôi còn có thể làm gì nữa, hắn có phải đã không còn yêu tôi, có phải là đã không còn cần tôi nữa rồi không …