Phủ tướng quân trấn hải Hoa Triêu quốc và Lăng phủ cách nhau không xa, lúc trước thời điểm hoàng đế Hoa Triêu ban thưởng phủ đệ, Dung Tú thần không có yêu cầu khác, chỉ cần sát bên Lăng phủ là được.
Lăng Sùng cả xe ngựa đều không có chuẩn bị, trực tiếp đi bộ qua, không đầy một lát đã đến.
Dung Tú Thần từ nhỏ vốn mất đi chỗ dựa, cũng không có song thân, mặc dù sau này chính mình đã có phủ đệ, nhưng hắn vẫn không thích có nhiều người ở bên hầu hạ, bởi vậy trong phủ hạ nhân cũng không nhiều.
Trận chiến ở Vọng Pha cực kỳ thảm thiết, Dung Tú Thần thân bị trọng thương, nếu không như thế hắn đã không trở lại Hoa Triêu quốc, nằm trên giường mấy tháng.
Hắn nghe được hạ nhân bẩm báo nói là lão tướng quân Lăng Sùng đến, mặc dù vết thương trên người chưa khỏi hẳn, vẫn cố chống đỡ rời khỏi giường, cung kính hướng Lăng Sùng hành lễ.
"Tú Thần, con đang bị thương, không cần nhiều lễ tiết như vậy." Lăng Sùng xem hắn như con cháu nhà mình, lần này bị thương nặng như vậy, trong lòng của ông cũng một mực đều nhớ kỹ.
Dung Tú Thần thấy Lý Uy và Liên Xa theo ở phía sau, không khỏi nhíu nhíu mày ngồi xuống hỏi: "Ta không phải phái các ngươi ở lại Tây Uyển tìm tung tích A Mạn tiểu thư sao, sao trở về rồi? Có phải có tin tức gì không?"
Dung Tú Thần phong thái trác tuyệt, chỉ là tính cách hơi cao ngạo quái gở, nhất là ở trong quân, cũng là người nói một không hai, Lý Uy xưa nay có chút sợ hắn, nghe hắn hỏi chuyện này, nhất thời nói quanh co, không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
Lăng Sùng cũng hiểu rõ tính tình hắn, biết hắn mấy ngày này tuy người nằm trên giường bệnh, nhưng trong lòng luôn nhớ tới A Mạn. Cũng là tạo hóa trêu người, hắn mặc dù ngàn tốt vạn tốt, nhưng A Mạn với hắn lại không hợp, bởi vậy hai lần cầu thân đều bị cự tuyệt.
"Tú Thần, hai người bọn họ ở Tây Uyển ngây người thời gian dài như vậy, cũng thăm dò được một ít tin tức. Ông biết con rất để ý A Mạn, trận chiến kia, đánh thảm liệt như vậy, thời gian lâu như vậy, ông vốn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại đứa cháu gái này nữa, hôm nay chỉ cần nó còn sống, ông c đã rất hài lòng."
"A Mạn đương nhiên còn sống, " Dung Tú Thần thủy chung đều tin tưởng điểm này, lúc trước đánh xong trận, hắn được thủ hạ mang đi, đã từng phái người quét dọn chiến trường lại một lần, cũng không tìm được thi thể Lăng Mạn, vì thế hắn chắc chắn nàng nhất định không chết.
"Ông nội, hôm nay ông tới tìm cháu, có phải muốn nói cho cháu biết tin tức A Mạn hay không? Có phải đã tìm được muội ấy rồi, muội ấy ở đâu?" Hắn nhất thời kích động, làm động tới vết thương trên người, lập tức đau đớn, ho lên.
"Lý Uy vừa nói, ở Tây Uyển trong một thôn trang nhỏ phụ cận Vọng Pha đã gặp được một người tướng mạo giống hệt A Mạn, chỉ có điều... Chỉ có điều vẫn không thể xác định đó có phải A Mạn không. Hôm nay hai nước vừa mới ngưng chiến, chúng ta cũng không thể giống trống khua chiêng mà đi vào Tây Uyển, theo ý ông, trước hết phái ít người đi tìm hiểu một phen, đem A Mạn mang về." Lăng Sùng vừa nói vừa nhìn vẻ mặt Dung Tú Thần, thời điểm nghe nói có một người rất giống A Mạn, khuôn mặt kia lập tức trắng đi, cũng không để ý vết thương trên người, nói, "A Mạn quả nhiên vẫn còn ở Tây Uyển, cháu muốn đi tìm muội ấy."
"Tú Thần, cháu là trấn hải tướng quân Hoa Triêu quốc, tùy tiện đến Tây Uyển, nếu phát sinh chuyện gì không tốt thì sao? Ông biết cháu rất nhớ A Mạn, nhưng mà mọi chuyện vẫn phải lấy đại cục làm trọng." Trong lòng Lăng Sùng mình cũng nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức tự mình đến thôn Phúc Duyên kia đi tìm cháu gái bảo bối của mình, nhưng trong lòng của ông rất rõ ràng cái gì nhẹ cái gì nặng, huống chi thân phận của đối phương còn không hiểu rõ lắm.
Nàng từ nhỏ đã Thánh nữ học thuộc lòng binh thư Hoa Triêu quốc, là hòn ngọc quý trên tay Lăng Sùng, là người trong lòng Dung Tú Thần tâm tâm niệm niệm một mực ghi nhớ.
Thân phận nàng đặc thù mẫn cảm như vậy, chỉ có thể âm thầm làm việc, một khi bị phát hiện, chỉ sợ hậu hoạn vô cùng.
Tin vui Hải Đường có thai rất nhanh đã truyền khắp thôn, không tới hai ngày, Kim Ngọc trở về nhà nương đẻ, mang theo chút ít bánh trứng gà chính mình làm nói là cho tẩu tử ăn.
Kim Ngọc gả cho Chu Thắng, cuộc sống coi như trôi qua không tệ, nàng vừa đến, liền vào trong phòng cùng Hải Đường hai người tâm sự.
Nữ tử có thai rốt cuộc nhìn có chút khác biệt, tuy bụng Hải Đường bất quá mới hơn hai tháng, còn chưa lộ ra, nhưng trên mặt tràn ngập vui sướng hân hoan không che giấu được.
Kim Ngọc hỏi: "Tẩu tử, tẩu nói cho muội nghe một chút, trong bụng có đứa nhỏ sẽ có cảm giác gì? Nó... nó có quấy nhiễu tẩu hay đá tẩu không?" Kim Ngọc hai mắt lóe sáng, phảng phất hết sức tò mò, lại mang theo chờ mong.
Hải Đường cười cười: "Muội muội ngốc, lúc này mới mang thai, đứa nhỏ còn chưa thành hình, làm sao có thể quấy nhiễu hay đá? Phải chờ thêm thời gian nữa, mới có thể làm ầm ĩ ở bên trong!"
Kim Ngọc hâm mộ đặt tay lên bụng Hải Đường, nhẹ nhàng vuốt ve nói: "Tẩu tử, cảm giác có con nhất định là rất đặc biệt a. Ngẫm lại thật sự là không thể tưởng tượng nổi, nhà chúng ta sắp có thêm một đứa nhỏ, muội cũng sắp làm cô cô rồi."
Hải Đường lôi kéo tay Kim Ngọc, ôn nhu nói: "Hâm mộ cái gì, muội và Chu Thắng cũng sẽ sinh một đứa. Lại nói tiếp trong lòng của tẩu tuy vui mừng, nhưng vẫn còn có chút thấp thỏm không yên, mỗi ngày nằm ở trên giường liền không nhịn được nghĩ đứa nhỏ sinh ra sẽ có bộ dạng như thế nào, là giống tẩu nhiều, hay là như ca ca của muội nhiều hơn?"
Kim Ngọc nghiêng đầu cười: "Dĩ nhiên giống tẩu tử tốt hơn, giống đại ca sẽ không đẹp như vậy." Nàng trừng mắt nhìn, ngồi vào bên cạnh Hải Đường, hỏi, "Tẩu tử, kỳ thật muội có một chuyện luôn muốn hỏi tẩu. Tẩu xinh đẹp như vậy, vì sao lại coi trọng ca muội? Tẩu rốt cuộc... Là nhìn trúng huynh ấy cái gì?"
"Ai nói tẩu coi trọng huynh ấy, tẩu là được huynh ấy nhặt về làm nương tử..." Khóe miệng Hải Đường kéo ra mỉm cười, cố ý cùng Kim Ngọc trêu đùa.
Kim Ngọc cũng không tin nàng nói, thời điểm nàng còn ở trong nhà, Kim Sinh cùng Hải Đường hai người ở chung thế nào nàng đều nhìn thấy rõ ràng, nếu Hải Đường không phải thật tâm thích đại ca, làm sao cá nước lại hài hòa như vậy, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua cùng mật ngọt bình thường?
Nàng kéo tay Hải Đường bắt đầu khẩn cầu: "Tẩu tử tốt, tẩu tử xinh, tẩu nói cho muội nghe một chút đi, muội cam đoan không nói cho người khác biết!"
"Cũng không có gì khó nói." Hải Đường hồi tưởng lại lần đầu tiên nhìn thấy Kim Sinh, lúc đó trong đầu nàng trống rỗng, nàng bị ném ở một mảnh tàn phá trên sườn núi, nàng không biết mình là ai, cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Tại thời điểm nàng cô đơn bất lực nhất, là Kim Sinh xuất hiện ở trước mặt nàng, cõng nàng chạy qua chạy lại Vọng Pha.
Giữa người và người phảng phất chính là một loại từ trường kỳ quái, hoặc nói tất cả đều là ý trời, Kim Sinh mặc dù chỉ là một người thợ rèn bình thường ở thôn Phúc Duyên, nhưng không biết vì sao lần đầu tiên Hải Đường nhìn thấy hắn, lúc nằm ở trên lưng của hắn, liền có một loại cảm giác nói không rõ.
Hình như là cảm giác có thể làm cho lòng người bình yên lại, vô cùng an tâm.
Có lẽ chính là vì loại cảm giác đặc biệt này, nên vào thời điểm Hải Đường không còn đường nào để đi, vui vẻ đáp ứng gả cho Kim Sinh .
"Ca của muội là người tốt, " Hải Đường vừa nói, trên mặt vừa lộ ra ý cười, "Huynh ấy làm người thành thật, lại là một người con trai hiếu thuận. Thật ra nữ nhân lập gia đình thoạt nhìn giống như phải chọn chọn lựa lựa, nói cho cùng vẫn là cảm giác trong lòng ngươi có nguyện ý hay không, cũng giống như muội và Chu Thắng là tình cảm từ nhỏ ở cùng một chỗ lớn lên, mà tẩu và đại ca muội chính là bèo nước gặp nhau nhưng cũng là tình cảm tim đập thình thịch. Huynh ấy là người đội trời đạp đất, mặc dù chỉ là thợ rèn, không thể nói sự nghiệp gì lớn, nhưng lại cần cù tiết kiệm, tâm địa thiện lương. Huynh ấy hiếu kính với nương, lại đối với muội và Phúc nhi vô cùng tốt, sau khi lấy tẩu về đối đãi với tẩu cũng là không có hai lời. Muội muội, tuy tẩu không nhớ rõ chuyện lúc trước, nhưng loáng thoáng vẫn thường xuyên có thể nhìn thấy một ít hình ảnh vụn vặt, có lẽ lúc trước tẩu từng có một ít gặp gỡ đặc biệt. Nhưng tẩu đã gả cho Kim Sinh , làm nương tử của huynh ấy về sau tẩu đã không muốn suy nghĩ tiếp nữa, bây giờ có thể an nhàn vui vẻ ở bên cạnh huynh ấy, cùng huynh ấy trải qua cuộc sống gia đình sơn thôn tạm ổn, tẩu đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn."
Nàng không biết hôm nay trong lòng vì sao có rất nhiều cảm khái ở trước mặt Kim Ngọc liền nói ra hết, có lẽ là bởi vì trong lòng kích động của lần đầu làm mẫu thân, hoặc bởi vì những lời này đều phát ra từ đáy lòng, sớm muốn biểu đạt.
Cuộc sống như vậy, việc vặt từng ly từng tý trong nhà như tia nước nhỏ, tháng trước dưới đèn ân ân ái ái như trong mật thêm dầu, nàng cảm thấy cuộc sống như vậy rất hạnh phúc, mỗi ngày trôi qua cùng Kim Sinh cũng đều an ổn.
Từ lúc Hải Đường có thai, Kim Sinh ngoại trừ ở lò rèn ra, có đôi khi còn vác cung tên đi săn. Có khi là mấy con gà rừng, sơn tước, có khi cũng có thỏ rừng, trở về hoặc là hầm cách thủy, hoặc là nấu canh, bồi bổ thân thể cho Hải Đường.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Hải Đường thường khuyên hắn không cần đi nữa, gió tuyết quá lớn, nếu vạn nhất gặp dã thú sẽ không tốt.
Kim Sinh trong miệng mặc dù đáp ứng, nhưng nghĩ tới thân thể của nương tử và đứa con trong bụng nàng, dù thời tiết càng ngày càng xấu vẫn không quan tâm hướng trong núi sâu đi đến.
Hôm nay, trời lại rơi đầy tuyết, phủ kín mặt đất nóc nhà phảng phất muốn đè sập nóc nhà xuống. Nương Kim Sinh sớm đã ở trong phòng nhóm lửa sưởi ấm, cửa sổ hé hở, "Tê tê" tiếng gió một tiếng lại một tiếng sắc nhọn chui vào trong, cầm một tấm ván gỗ mỏng che tại phía trước cửa sổ mới xem như khá hơn một chút.
Trên bàn đồ ăn đã bưng lên lâu rồi, thời tiết vốn rất lạnh, cũng sớm đã nguội lạnh. Cái bụng Tiểu Phúc nhi đói kêu lên ọt ọt ọt ọt, thế nhưng Kim Sinh vẫn chưa về, nàng liền cũng hiểu chuyện không có ầm ĩ la hét nói muốn ăn cơm, chỉ là một mực cố chịu đựng.
Hải Đường trong lòng cũng lo lắng, tuy nói bên ngoài thời tiết không tốt, dựa theo trước kia, bất kể trong tiệm có bận cỡ nào cũng nên trở về rồi. Nương Kim Sinh chà xát tay chân ở trước cửa đi tới đi lui, trong miệng không ngừng phàn nàn: "Đứa nhỏ này sao hôm nay về muộn như vậy, đến lúc này còn chưa có trở lại? Sẽ không phải... Gặp chuyện gì đi nha..."
Hải Đường lôi kéo bà bà ngồi xuống: "Nương, nương và Phúc nhi ăn cơm trước đi, con đi tiệm thợ rèn nhìn một cái, có lẽ hôm nay công việc nhiều, nên về trễ."
Nàng vừa nói vừa ở trong góc phòng cầm một cây dù muốn đi ra ngoài. Nương Kim Sinh sao có thể để cho nàng đi ra ngoài, vội vàng ngăn lại nói: "Hiện tại con đã là người có thai, nên nghỉ ngơi ở nhà cho tốt, nương đi tiệm thợ rèn tìm nó ."
"Nương chớ coi thường con, con đâu phải người được chiều chuộng cả cửa cũng chưa từng ra?" Hải Đường cười lại ấn nương Kim Sinh ngồi xuống, "Con đi tiệm thợ rèn xem một chút, rất nhanh sẽ về. Nương với Phúc nhi ăn cơm trước đi, nương yên tâm, trên đường đi con nhất định sẽ cẩn thận!"
Nàng một bên nói, một bên đã đi ra khỏi phòng. Nương Kim Sinh ngăn nàng không nổi, nghĩ đến Hải Đường thông minh lanh lợi, đây đến tiệm thợ rèn cũng không xa, có lẽ không có gì trở ngại, lại thấy Phúc nhi thật sự đói bụng đến buồn bã ỉu xìu rồi, liền đứng dậy đem đồ ăn hâm nóng lại, lấy ra một ít cho Phúc nhi ăn trước.
Nương Kim Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ ngóng trông hai người bọn họ có thể nhanh chóng trở về.
Cảnh ban đêm mênh mông, gió tuyết từng cơn.
Hải Đường một bước sâu một bước cạn đạp tuyết đi tới tiệm rèn Kim Sinh làm, gió như đao băng cắt lên tay nàng, lạnh được đến nước mắt cũng sắp chảy ra.
Nàng chỉ hi vọng lúc đi đến tiệm thợ rèn, có thể nhìn thấy bên trong một chút ánh sáng của ngọn đèn...