Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?

chương 1: hắn thật sự xui xẻo như vậy!

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nước Đông Lăng, ở Kinh Đô có một toà nhà lớn tên là "Tự Viên", lúc này trên dưới khắp khu vườn đều đang bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc cưới vào nửa tháng sau.

Gia đình sắp liên hôn không phải là gia đình địa phương ở Kinh Đô, mà là nhà họ Tôn làm thợ rèn ở Sùng Châu và Lưu phủ thuộc dòng dõi thư hương thế gia. Hai nhà này bất kể là thân phận địa vị, hay là gia cảnh bên trong đều cách nhau rất xa, có thể trở thành thông gia vốn là một chuyện kỳ lạ. Điều càng làm cho người ta khó hiểu chính là, "Tự Viên" cũng không phải là dinh thự của Tôn gia, cũng không phải gia sản của Lưu gia, vì sao chuyện vui của hai nhà Tôn Lưu lại phải tổ chức linh đình tại Kinh Đô cách xa nhà của bọn họ như vậy?

Nhưng mà, sinh ra nghi ngờ trong lòng phần lớn là người ở ngoài đến, chứ người Đông Lăng từ lâu đã không còn lấy làm lạ đối với chuyện này nữa.

Lưu Chuẩn là quản sự có thâm niên nhất Lưu phủ, chuyện của Lưu phủ, bất kể lớn nhỏ, đều do ông ta tự tay chuẩn bị. Bởi vì hôm nay có khách quý đến cửa, Lưu Chuẩn tạm thời buông bỏ công tác chuẩn bị đại hôn, hiện tại đang vừa pha trà, vừa giới thiệu với quý khách: "Đây là phong tục độc đáo của Đông Lăng, ngày mười lăm hàng tháng, Tự Viên ở Kinh Đô đều sẽ tổ chức một hôn sự, làm như vậy để cảm tạ đại ân đại đức của Quốc sư đại nhân che chở cho Đông Lăng."

Khách quý nghe vậy, làm như có hứng thú: "Chuyện thế nào?"

Vị khách quý này sinh ra đã có dung mạo đẹp đẽ hiếm có trên thế gian, một bộ áo khoácrộng eo màu bạch quả, trong lời nói cử chỉ lộ ra vẻ kiêu xa sang trọng.

Mấy ngày trước, Lưu phu nhân đi đến ngôi chùa ở ngoài thành thắp hương cầu phúc, trên đường bị sơn tặc theo dõi, suýt mất hết tài sản, may mắn khách quý ra tay cứu giúp, mới thoát khỏi một kiếp nạn. Để bày tỏ lòng biết ơn, Lưu phủ mời ân nhân đến ở lại phủ, cũng do Lưu Chuẩn tự mình tiếp đãi hầu hạ.

Có thể nói chuyện phiếm vài câu với vị công tử thiếu niên bất phàm này, Lưu Chuẩn cũng cảm thấy mặt mình sáng láng hơn.

"Ân nhân chắc không biết, Quốc sư Đông Lăng của chúng tôi, có một sở thích kỳ quái, đó chính là......" Lưu Chuẩn thở dài, "Làm mối cho người ta."

Trên mặt khách quý lộ ra vài phần kinh ngạc: "Còn có loại chuyện này à."

Sở thích của quốc sư Đông Lăng nói dễ nghe là làm mối cho người ta, nói thật ra chính là ghép đôi có chút bừa bãi. Mỗi tháng, Quốc sư đều tùy ý chọn ra hai người, tự tay buộc "tơ hồng" cho bọn họ.

Quốc sư Đông Lăng giỏi luyện cổ dùng độc, "tơ hồng" chính là tác phẩm đắc ý của ông ta. "Tơ hồng" được luyện chế từ Thư h ùng song cổ (hai con sâu độc đực cái), trên cổ tay người trúng cổ sẽ xuất hiện một đường chỉ màu đỏ thật mảnh, cho nên được đặt tên như vậy.

Thư Hùng song cổ là một đôi, tách ra sẽ chết, người trúng cổ phải gia.o hoan viên phòng với một người trúng cổ khác vào đêm trăng tròn hàng tháng, nếu không sẽ phát độc mà chết.

Bởi vậy, hai người được Quốc sư lựa chọn, bất kể là nam hay nữ, tuổi tác bao nhiêu, kết hôn hay chưa, chỉ cần không muốn chết, đều phải lấy người kia, hơn nữa địa điểm thành hôn phải là ở Tự Viên của Kinh Đô.

Không ai biết được ý nghĩa của hành động này của Quốc sư, ông ta giống như chỉ là dựa vào tâm tình tuỳ ý chọn ra hai người để tổ chức một bữa tiệc cưới tại Tự Viên. Giống như thần linh ở trên cao, quan sát trần gian, tùy ý khống chế số mệnh nhân duyên của người phàm.

Tháng này, người được chọn chính là con trai gia đình thợ rèn và tiểu thư Lưu phủ.

"Đáng thương cho tiểu thư nhà ta, nhan sắc như hoa, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, vốn nên gả cho quan to quyền quý, hưởng vinh hoa phú quý cả đời, lại bị Quốc sư chỉ định cho một gia đình nghèo khổ nhiều đời làm thợ rèn. Cả trăm người trong Lưu phủ đều không muốn, phu nhân và tiểu thư suốt ngày dùng nước mắt rửa mặt, nhưng ở Đông Lăng này, ai dám cãi lại mệnh lệnh của Quốc sư chứ......" Lưu Chuẩn nói xong, không khỏi đỏ hốc mắt.

Sau khi nghe xong nguồn gốc sự tình, khách quý có lòng tốt trấn an Lưu Chuẩn vài câu. Lưu Chuẩn tự cảm thấy thất thố, khàn giọng nói: "Khiến ân nhân chê cười rồi."

"Không sao, có thể hiểu được." Khách quý chờ Lưu Chuẩn lau nước mắt xong, lại hỏi, "Ngày đại hôn, Quốc sư có đến không."

Lưu Chuẩn gật gật đầu: "Ngày mười lăm mỗi tháng, Quốc sư đều sẽ đích thân đến Tự Viên xem lễ."

Khách quý tựa như đã hỏi được điều mình muốn biết, khách khí nói: "Đại hôn của Lưu phủ sắp tới, Lưu quản sự hẳn là còn có nhiều chuyện quan trọng phải làm."

Lưu Chuẩn tất nhiên có thể nghe hiểu lệnh đuổi khách của khách quý, "Vậy tiểu nhân lui ra trước, ân nhân nếu còn có yêu cầu khác, dặn dò hạ nhân là được."

Lưu Chuẩn cung kính lui ra ngoài. Ông ta không biết là, cánh cửa vừa đóng lại, khách quý của ông —— nụ cười hoà nhã bên môi Triệu Miên lập tức biến mất sạch sẽ.

"Đông Lăng một quốc gia bé xíu, trái lại chơi đùa loè loẹt phô trương nhỉ." Triệu Miên lạnh nhạt nói, "Thích làm bà mối như vậy, còn làm quốc sư của một nước cái gì, Vạn Hoa Mộng không bằng trực tiếp mở cửa hàng, cả đời làm bà mối luôn cho xong."

Vạn Hoa Mộng chính là tên của Quốc sư Đông Lăng. Ở Đông Lăng, người dám gọi thẳng tên chỉ sợ có một mình Thái hậu đương triều.

"Nhưng Điện hạ, thần nghe nói Vạn Hoa Mộng kia là một nhân vật âm độc không hề có nhân tính á, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể lặng yên không một tiếng động hạ độc bất kỳ kẻ nào, ai cũng không phát hiện ra được." Người nói chuyện là thư đồng từ nhỏ của Triệu Miên, Chu Hoài Nhượng. "Ngài thật sự tính toán cứ như thế gặp hắn ở Tự Viên một lần à? Với thân phận của Điện hạ, thật sự không nên lấy thân mạo hiểm."

Triệu Miên không quan tâm, lạnh nhạt nói: "Đây là ý của phụ hoàng."

Sau khi Tây Hạ mất nước, thiên hạ chia làm ba như hiện nay, ba nước Nam Tĩnh, Bắc Uyên, Đông Lăng hình thành thế kiềng ba chân, từng cặp từng cặp đối đầu, đạt đến một sự cân bằng vi diệu nào đó.

Triệu Miên, chính là thái tử đương triều của Nam Tĩnh.

Nửa năm trước, Triệu Miên vừa qua sinh nhật mười tám tuổi, phụ hoàng liền nói với hắn: "Miên Miên, hôm nay ngươi mười tám tuổi, là một người lớn, ta cũng có thể thu dọn một chút, chuẩn bị thoái vị nhường ngôi. Nhưng mà, đến khi ngươi làm hoàng đế, chỉ sợ sẽ có rất ít cơ hội rời khỏi kinh thành, thậm chí là rời khỏi hoàng cung. Cho nên, nhân lúc hiện giờ ngươi còn là Thái tử, nên đi ra ngoài một chút, nhìn ngắm những phong cảnh khác nhau, quen biết những con người khác nhau."

Triệu Miên đáp: "Đừng gọi nhi thần là "Miên Miên" nữa, phụ hoàng."

Vì thế, Triệu Miên liền mang theo vài người thân tín, xuất phát từ Thượng Kinh ở Nam Tĩnh, một đường đi về phía đông, vượt qua biên giới Nam Tĩnh và Đông Lăng, bước vào lãnh thổ Đông Lăng.

Sau khi đến Đông Lăng, Triệu Miên quyết định gặp vị Quốc sư Đông Lăng "vang danh thiên hạ" kia, để lấy một vài thứ có ích cho Nam Tĩnh từ trên người gã. Sở thích kỳ quái của Vạn Hoa Mộng mà Lưu Chuẩn kể, Triệu Miên sớm đã điều tra rõ ràng, cũng chính vì thế, Lưu phu nhân mới có thể gặp nạn khi ra khỏi thành.

"Sơn tặc" là hắn, "ân nhân" cũng là hắn, nếu không thì hắn làm sao có thể được Lưu phủ tôn làm khách quý, đương nhiên được mời đến Tự Viên xem lễ.

Vào lúc này, cánh cửa được gõ từ bên ngoài, ngay sau đó là một giọng nam trầm thấp: "Là ta."

Người tới một thân trang phục mạnh mẽ màu đen, bên hông đeo bội kiếm, bước chân trầm ổn, mặt mày đoan chính tuấn lãng ─ là hộ vệ của Đông Cung, Thẩm Bất Từ.

Thẩm Bất Từ mắt không nhìn ngang liếc dọc đi tới trước mặt Triệu Miên: "Điện hạ, Lưu cô nương đã treo cổ tự tử."

Triệu Miên khẽ nhíu mày: "Chuyện khi nào."

Thẩm Bất Từ nói: "Vừa mới đây."

Triệu Miên đứng lên: "Đi xem thử."

Tiểu thư Lưu gia biết mình sắp gả cho một người thợ rèn, không ăn không uống, hoàn toàn tuyệt vọng. Hôm nay nàng thừa dịp vú già bên cạnh không chú ý, treo cổ trên xà nhà trong một gian phòng chứa củi bỏ hoang.

Lúc Triệu Miên đến, người trong Lưu phủ đã khóc lóc thành một đoàn, Lưu Chuẩn nước mắt ràn rụa, Lưu phu nhân càng là khóc ngất, tiếng kêu to "tiểu thư" "phu nhân" xen lẫn với tiếng khóc không dứt. Trong đó người khóc dữ dội nhất chính là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, nhìn cách ăn mặc hẳn là nha hoàn bên người của Lưu cô nương. Thiếu nữ quỳ trên mặt đất, ôm hai chân đang lơ lửng của Lưu cô nương, tiếng khóc lóc vượt hẳn tất cả những người khác.

Đám người Triệu Miên là người ngoài, không tiện đi vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài xem.

Thiếu nữ khóc quá thê thảm, Chu Hoài Nhượng không khỏi động lòng nói: "Vạn Hoa Mộng tạo nghiệt như vậy, Hoàng đế và Thái hậu thế mà lại mặc kệ!"

Giữa đám đông hỗn loạn, không biết ai hét lên một tiếng: "Thánh nữ đến!"

Thánh nữ hiển nhiên chính là người của Vạn Hoa Mộng. Ả ta hẳn là biết được cái chết của Lưu cô nương, đến xem xét tình hình.

Chỉ thấy một nữ tử mặc áo đỏ xuyên qua đám đông, đi về phía di thể của Lưu cô nương. Mọi người nhìn thấy ả ta, nhao nhao ngừng khóc, tự giác nhường ra một con đường, vẻ mặt hoặc là kính sợ, hoặc là cảnh giác, hoặc là oán hận, nhưng không ai dám hé răng một tiếng.

Thánh nữ tựa như chỉ đến xác định tin tức về cái chết của Lưu cô nương, qua loa liếc nhìn thi thể một cái, rồi xoay người, trách mắng: "Tại sao lại để cho nàng ta chết."

Thiếu nữ khóc lóc nói: "Tiểu thư nhà chúng ta thà chết không chịu gả, các ngươi còn muốn thế nào nữa! Còn muốn thế nào nữa!"

Phụ nhân ở một bên bụm miệng thiếu nữ, thấp giọng quát: "Câm miệng, ngươi muốn chết cũng đừng liên lụy đến Lưu phủ!"

Thiếu nữ phát ra tiếng khóc hu hu nức nở, trong mắt tràn đầy nước mắt. Thánh nữ mặt không chút thay đổi nhìn lướt qua nàng ấy một cái, không truy cứu quá nhiều, chỉ nói: "Chết rồi tất nhiên là không thể gả. Quốc sư đại nhân sẽ chọn lại người mới thành hôn vào tháng sau. Sáng sớm ngày mai, trên cổ tay ai xuất hiện đường chỉ màu đỏ, người đó chính là người do Quốc sư lựa chọn, nhất định phải đi Tự Viên ở Kinh Đô hoàn thành nghi thức đại hôn vào ngày mười lăm tháng sau."

"Chọn lại?!" Thần sắc Chu Hoài Nhượng từ bi phẫn trở nên lo lắng, "Bọn họ chọn như thế nào? Thực sự là chọn tuỳ ý sao?"

Đám cưới biến thành đám tang, lụa đỏ đổi thành vải trắng, tình hình Lưu phủ đã là binh hoang mã loạn. Lưu Chuẩn lập tức giống như già đi mười tuổi, ở trước mặt khách quý ngay cả cố tỏ ra tươi cười vui vẻ cũng không làm được: "Tiểu thư sao nàng ấy lại ngốc như vậy chứ, nàng ấy đi rồi, phu nhân làm sao sống nổi......"

Triệu Miên hỏi: "Sau này các ngươi có dự định gì?"

Lưu Chuẩn ảm đạm rơi lệ: "Đó là quốc sư á. Ông ta nguyện ý không truy cứu chuyện tiểu thư kháng mệnh, tha cho Lưu phủ là chúng ta đã tạ ơn trời đất rồi, còn có thể có tính toán gì chứ."

Triệu Miên gật gật đầu, nói: "Nén đau thương."

Lưu cô nương chết rồi, kế hoạch gặp Vạn Hoa Mộng thông qua Lưu phủ của Triệu Miên cũng theo đó thất bại, Lưu phủ mất đi giá trị lợi dụng, hắn không có lý do gì để ở lại. Hắn mang theo Chu Hoài Nhượng và Thẩm Bất Từ rời khỏi Lưu phủ, ở lại một khách điếm tên là Thanh Huy Lâu trong thành.

Buổi tối, Thẩm Bất Từ hai tay ôm kiếm, canh giữ ở cửa phòng khách, luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh, bảo đảm an nguy của chủ tử.

Trong phòng, Triệu Miên lên kế hoạch tiếp theo phải làm ở Đông Lăng, hồi lâu không thể ngủ được, cũng may Chu Hoài Nhượng cũng chưa ngủ, hắn liền lệnh cho Chu Hoài Nhượng cùng mình chơi cờ để tĩnh tâm.

Tâm tư Chu Hoài Nhượng hiển nhiên không ở trên ván cờ, thỉnh thoảng cứ phải nhìn cổ tay mình, rồi liếc trộm cổ tay Triệu Miên một cái. Không yên lòng như thế, đương nhiên là bị Triệu Miên giết không còn một mảnh giáp.

Kiểu thi đấu chênh lệch thế này quả thực là lãng phí thời gian.

"Không muốn đánh thì đừng đánh." Triệu Miên ném quân cờ trong tay vào hộp cờ, "Không ai ép ngươi."

"Không phải mà điện hạ, thần đang lo lắng." Chu Hoài Nhượng lo lắng nói, "Ngài nói xem, ta sẽ không xui xẻo, bị Vạn Hoa Mộng chọn trúng, trói vào dây tơ hồng như vậy đâu nhỉ?"

Triệu Miên nhìn Chu Hoài Nhượng một cái, nói: "Bị chọn không tốt sao? Ngươi đã đến tuổi kết hôn, lại không có hôn ước trong người, nếu Vạn Hoa Mộng mai mối cho ngươi một cô nương xinh đẹp, thì đó là chuyện vui, ngươi còn có thể mang về Nam Tĩnh."

Chu Hoài Nhượng không biết nên khóc hay nên cười: "Điện hạ, ngài cũng đừng giễu cợt thần! Lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, thần há có thể không nói một lời thành thân ở bên ngoài? Hơn nữa, thần đối với cô nương Đông Lăng không có một chút hứng thú nào!"

Triệu Miên nhíu mày: "Vậy ngươi thích cô nương Bắc Uyên à?"

Chu Hoài Nhượng lớn tiếng nói: "Thần chỉ thích cô nương Nam Tĩnh chúng ta!"

Triệu Miên trêu người ta đủ rồi, tâm tình cũng tốt hơn một chút, "Yên tâm, hơn mười vạn người chọn ra hai người, không tới phiên ngươi đâu. Còn nữa, ngươi coi Thẩm Bất Từ ăn cơm ở Đông Cung uổng phí à." Hắn nhìn ra ngoài cửa, "Có y ở đây, Vạn Hoa Mộng không dễ đắc thủ."

Thẩm Bất Từ tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng tác phong làm việc cực kỳ ổn trọng, thân thủ cũng là người nổi bật trong các cao thủ thuộc thế hệ trẻ của Nam Tĩnh. Có y canh giữ bên ngoài phòng, muỗi cũng không bay vào được, Vạn Hoa Mộng hẳn là không thể bay êm hơn muỗi.

Nghe chủ tử nói như vậy, Chu Hoài Nhượng hơi yên tâm một chút. Sau khi Triệu Miên đuổi hắn đi, thì lên giường ngủ như thường lệ.

Một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, Triệu Miên đã mở mắt ra.

Canh giờ này, đại đa số dân chúng còn đang ngủ, các hoàng tử Nam Tĩnh đã bắt đầu đọc sách. Cho dù hiện tại không ở trong cung, Triệu Miên cũng không thay đổi được thói quen dậy sớm.

Hắn ngồi ở bên cạnh giường, nhìn Chu Hoài Nhượng mặt đầy gió xuân bưng bữa sáng đến cho mình, Thẩm Bất Từ theo sát phía sau.

Triệu Miên hỏi Chu Hoài Nhượng: "Chuyện gì vui vẻ như vậy."

Chu Hoài Nhượng vui vẻ nói: "Bẩm điện hạ, thần vừa mới kiểm tra qua, toàn thân thần từ trên xuống dưới không có một đường chỉ đỏ nào —— Thần không bị chọn!"

Triệu Miên vẻ mặt bình tĩnh: "Chúc mừng."

"Thần từ nhỏ đã là một kẻ xui xẻo, sợ nhất là gặp phải mấy loại chuyện phải dựa vào vận may như thế này." Chu Hoài Nhượng như trút được gánh nặng, "Thần vừa rồi còn muốn kiểm tra cho lão Thẩm, đáng tiếc y không cho."

Thẩm Bất Từ nói ngắn gọn: "Thần không trúng cổ."

Triệu Miên lười biếng nói: "Không có thì đến thay quần áo cho Cô." (Cô là từ tự xưng của Thái tử)

Thẩm Bất Từ nghe lời tiến lên, hầu hạ Triệu Miên thay quần áo. Triệu Miên hơi ngẩng đầu, tiện cho y gài cúc áo cho mình.

Chu Hoài Nhượng đứng ở một bên nhìn hai người. Thẩm Bất Từ dáng người cao lớn, vóc người cường tráng, sinh ra cao hơn điện hạ của hắn một cái đầu, nhưng khi hai người đứng chung một chỗ, mặc dù không nhìn mặt, cũng có thể khiến cho người ta liếc mắt một cái đã nhìn ra ai là chủ, ai là tớ.

Chu Hoài Nhượng không thể không cảm thán, sự tôn quý do thái tử điện hạ tích luỹ được thông qua quyền thế này, là thứ mà bọn họ có bắt chước cũng không bắt chước được.

Khi nhìn thấy điện hạ giơ tay lên, để Thẩm Bất Từ cột đai ngọc quanh thắt lưng cho hắn, trước mắt Chu Hoài Nhượng giống như có thứ gì đó màu đỏ chợt lóe lên.

Kỳ lạ, nhìn kỹ lại một lần nữa.

Đến khi thấy rõ màu đỏ đó là cái gì, sắc mặt Chu Hoài Nhượng đột nhiên biến đổi, mắt trợn trừng thật to, hét lên một tiếng: "Cứu mạng!"

Triệu Miên rất không thích cái tính hở một chút là hoảng sợ của Chu Hoài Nhượng, có chút không kiên nhẫn nói: "Lại làm sao."

Chu Hoài Nhượng chỉ vào tay trái Triệu Miên, kinh ngạc đến mức lắp bắp: "Điện, điện hạ, tay tay tay của ngài......"

Triệu Miên cúi mắt nhìn, chỉ thấy trên cổ tay trái của hắn, rõ ràng có thêm một đường chỉ màu đỏ rất mảnh.

Triệu Miên: "......?"

Triệu Miên bỗng chốc im lặng, tự hỏi ý nghĩa của đường chỉ màu đỏ này, sau đó bình tĩnh nói: "Chu Hoài Nhượng, đường chỉ màu đỏ này có phải là do ngươi vẽ hay không, có phải ngươi đang đùa giỡn với Cô không?"

Chu Hoài Nhượng ỷ vào mình và hắn là thanh mai trúc mã, lời nói hành động từ trước đến nay không có chừng mực, khi còn nhỏ còn thường xuyên bày ra vài trò đùa không biết kềm chế với hắn. Loại chuyện này có thể Chu Hoài Nhượng làm ra.

Chu Hoài Nhượng kêu to oan uổng: "Điện hạ ngài có cho thần một vạn lá gan, thần cũng không dám đùa giỡn với ngài như vậy á!"

Triệu Miên tiếp tục giữ bình tĩnh: "Ồ, Cô bị Vạn Hoa Mộng hạ cổ rồi?"

Trên gương mặt quanh năm không có biểu tình của Thẩm Bất Từ hiện ra một tia nghiêm trọng: "Đêm qua thuộc hạ thức trắng đêm canh giữ trước phòng điện hạ, cũng không thấy gì khác thường."

Triệu Miên vẫn bình tĩnh như cũ: "Rất tốt. "

Vạn Hoa Mộng là nhân vật sống trong truyền thuyết, lại lớn hơn Thẩm Bất Từ mười mấy tuổi, Thẩm Bất Từ không phải là đối thủ bình thường của gã. Nhưng Triệu Miên thật không ngờ, Vạn Hoa Mộng lại có thể xuống tay với hắn dưới tình huống hoàn toàn không kinh động đến Thẩm Bất Từ.

Cả người Chu Hoài Nhượng đều bị dọa choáng váng rồi, tự lẩm bẩm: "Trúng chiêu thế mà lại là điện hạ, ôi trời ơi......"

Thẩm Bất Từ đại khái đã có suy đoán: "Thuộc hạ hoài nghi, hôm qua khi ở Lưu phủ, Vạn Hoa Mộng đã che giấu thân phận trà trộn vào trong đám đông."

Triệu Miên không muốn tỏ ra luống cuống, bưng chén trà lên, nhấp một ngụm trà. Hắn cố gắng đè nén nỗi nhục nhã và cơn phẫn nộ trong lòng, nhưng hắn nghĩ lại, nơi này cũngkhông có người ngoài, hắn bày ra dáng vẻ thái tử cho ai xem.

Hắn không thể bình tĩnh được.

Chỉ nghe thấy một tiếng vang giòn tan, chén trà vỡ vụn.

"Càn rỡ!"

Thẩm Bất Từ quỳ xuống một cách quyết đoán và nhanh chóng: "Thuộc hạ đáng chết."

"Ngươi đúng là đáng chết." Triệu Miên đột nhiên xoay người, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Bất Từ, nghiêm khắc nói, "Vậy mà có thể để cho Vạn Hoa Mộng hạ cổ Cô ngay dưới mí mắt ngươi, Cô cần ngươi có ích gì? Mệt cho Cô hôm qua còn nói ngươi ở Đông Cung không ăn cơm uổng phí, ngươi xứng đáng với cơm của Đông Cung, xứng đáng với Cô không?!"

Thẩm Bất Từ cúi đầu: "Mặc cho Điện hạ xử trí."

Chu Hoài Nhượng vội vàng nói: "Điện hạ, lão Thẩm nên xử trí, nhưng việc cấp bách là nghĩ xem nên làm gì bây giờ!"

"Làm gì bây giờ á?" Triệu Miên quát lên một tiếng cười lạnh, "Đơn giản, đi đến hoàng cung của Đông Lăng gặp thái hậu của bọn chúng, nói cho hắn biết, hoặc là hai tay dâng lên giải dược, hoặc là mất nước."

Thẩm Bất Từ không nói hai lời: "Vậy thuộc hạ đi ngay."

"...... Quay lại." Triệu Miên hận rèn sắt không thành thép, "Đồ ngốc, nghe không ra đó là lời tức giận của Cô à?"

Thẩm Bất Từ: "......"

Trong một thời gian ngắn, không ai dám mở miệng nữa. Giữa bầu không khí trầm mặc, Triệu Miên hít sâu một hơi, từ từ nhắm mắt lại.

Là hắn đã khinh địch sơ suất. Quốc sư Đông Lăngngay cả bí dược cho nam nam sinh con cũng có thể luyện ra được, thì thực lực quả thật không thể khinh thường, hắn dựa vào cái gì cho rằng Thẩm Bất Từ có thể phòng ngừa được gã, rồi dựa vào cái gì mà ôm tâm lý may mắn, cảm thấy chuyện xui xẻo sẽ không đến phiên mình.

Tuy nhiên mọi thứ đã xảy ra, hối hận cũng vô dụng. Bài học này hắn sẽ nhớ kỹ, không thể xảy ra lần nữa.

Chỉ là không biết Vạn Hoa Mộng chọn hắn thật sự là bởi vì trùng hợp, hay là có ý đồ khác. Hắn tự cho là đã giấu diếm thân phận rất tốt, có thể đã bại lộ rồi hay không?

Triệu Miên rất nhanh phủ định suy đoán này. Bắc Uyên ngấp nghé Đông Lăng đã lâu, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất binh đánh Đông Lăng. Đối với Đông Lăng hiện nay mà nói, chọc giận một nước láng giềng khác là Nam Tĩnh, khiến cho tứ bề thọ địch cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.

Nếu Vạn Hoa Mộng biết hắn là thái tử Nam Tĩnh, hẳn là càng không dám xuống tay với hắn.

Vì vậy,... chẳng lẽ thật sự là bởi vì hắn xui xẻo? Hắn thật sự xui xẻo thế này, còn xui xẻo hơn cả Chu Hoài Nhượng sao?

Khi Triệu Miên mở mắt ra, sắc mặt đã khôi phục vẻ trấn định trước đây. Chu Hoài Nhượng và Thẩm Bất Từ liếc nhau, trong lòng hiểu rõ: Thật tốt quá, Điện hạ của bọn họ nóng giận phát ra xong rồi, sẽ bắt đầu làm chính sự.

Đây là tác phong trước sau như một của Điện hạ bọn họ, nóng giận lên sẽ phát tiết, nhưng công việc cũng sẽ làm.

"Lập tức đi làm ba việc." Triệu Miên ra lệnh đâu vào đấy, "Thứ nhất, gọi Bạch Du về."

Bạch Du là một vị thần y làm việc cho Đông Cung, y thuật cao siêu, trị được bách bệnh. Lần này đi về phía đông, nàng cũng đi theo bên cạnh Triệu Miên, chỉ là mấy ngày trước nàng có việc quan trọng khác, cần tạm thời rời đi mấy ngày.

Chu Hoài Nhượng như vừa mới tỉnh mộng: "Đúng vậy, còn có Bạch thần y. Bạch thần y từng học ở Đông Lăng mấy năm, còn được bản thân Vạn Hoa Mộng khen ngợi. Nàng chắc chắn có thể giải cổ cho Điện hạ!"

"Nàng tốt nhất là có thể." Triệu Miên dừng một chút, ngữ khí cực lạnh lùng, "Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, vẫn phải tìm người trúng cổ kia, đây là chuyện thứ hai."

"Cũng không biết người còn lại bị trói vào dây tơ hồng sẽ là ai." Chu Hoài Nhượng lo lắng, "Nếu là mỹ nhân tuyệt sắc thì tốt, nhỡ đâu lại là một thợ rèn thô lỗ, vậy......"

Mặt mày Triệu Miên lạnh tanh. Chu Hoài Nhượng dám nói nhiều trước mặt hắn ngoại trừ do bản tính, còn có một nguyên nhân quan trọng khác.

Vào ngày hắn năm tuổi, phụ hoàng đột nhiên không hiểu sao cảm thấy đau lòng vì hắn không có bạn bè cùng nhau chơi đùa, sau đó liền dẫn Chu Hoài Nhượng bằng tuổi đến trước mặt hắn, nói với hắn: "Miên Miên, làm bạn với hắn được không?"

Hắn tuổi còn nhỏ không biết gì đã nói được, sau đó hỏi phụ hoàng nên đối đãi với bạn bè như thế nào, phụ hoàng nói chân tình sẽ đổi được chân tình.

Không thể không nói, hắn có chút hối hận khi làm bạn với Chu Hoài Nhượng. Nếu như bọn họ chỉ là quan hệ quân thần bình thường, cái miệng của Chu Hoài Nhượng nào dám nói nhảm như vậy.

Chu Hoài Nhượng thấy sắc mặt Điện hạ không đúng, vội vàng nuốt lời nói trở lại trong bụng, hỏi: "Chuyện thứ ba điện hạ muốn thần làm là?"

Triệu Miên quyết định trước tiên không so đo với Chu Hoài Nhượng: "Chuẩn bị giấy mực, Cô phải viết cho phụ hoàng một lá thư."

Có thể không bại lộ thân phận, dựa vào chính mình giải quyết chuyện trúng cổ là tốt nhất. Nếu không thể, Nam Tĩnh luôn là hậu phương vững chắc nhất của hắn.

Chu Hoài Nhượng nhanh mồm nhanh miệng bị chủ tử phạt một ngàn lần vẫn không nhớ lâu, thốt lên: "Điện hạ viết thư cho Thánh thượng là muốn cáo trạng hả.". Chuyện này làm cho hắn nhớ tới khi hắn khi còn bé, nếu bị bắt nạt hắn cũng là người đầu tiên tìm cha mẹ để cáo trạng.

Sắc mặt Triệu Miên càng thêm khó coi, không vui khi bị chọc thủng: "Chu Hoài Nhượng."

"Thần có mặt!"

"Cút ra ngoài."

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio