Hải Miên Bảo Bảo

chương 2: thao tiểu công chúa của anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Bách Ca vừa tỉnh, liền nhìn thấy Sở Thiên Từ mặc áo sơ mi trắng của hắn, khom lưng lấy gì đó, hạ thân trần trụi.

Áo sơ mi trắng đủ dài, có thể đến đùi, nhưng lại không đủ dài, miễn cưỡng đến mông, Sở Thiên Từ xoay người, cảnh "xuân" chợt lộ. Trần Bách Ca nằm trên giường, dù bận vẫn ung dung thưởng thức ý xuân nắng sớm. Sở Thiên Từ không biết Trần Bách Ca đã tỉnh, để vậy tìm đồ vật, hết sức chuyên chú. Trái lật lật ngăn kéo, lục lọi ngăn tủ.

Cậu hồn nhiên không biết, cái mông tròn trịa phì nộn bị người xem, thậm chí thời điểm xoay mông, không cẩn thận lộ ra hoa huyt sưng tấy, đều bị nam nhân phía sau thị gian bách biến(nhìn khắp nơi~).

Trần Bách Ca tính dục dồi dào, tối qua ba lần cũng bất quá là vì Sở Thiên Từ đáng thương, tha cậu. Sáng sớm vốn là tính dục bừng bừng, Trần Bách Ca cũng không kìm nén tính dục, hắn móc ra khí cụ cường tráng từ đũng quần. Mã mắt trên quy đầu nộ trương, hiện ra dâm nước, dương vt thẳng tắp đứng thẳng, lại như một cây thương, hai viên hoàn phía dưới nặng trịch tỏ rõ phân lượng kinh người.

Trần Bách Ca nắm côn tht trong tay, nhìn cảnh xuân dạt dào trước mặt, chậm rãi tuốt động gân xanh quấn quanh, hoa văn rõ nét trên hành thân, chiếu cố điểm mẫn cảm chính mình. Ngón tay cái thoáng dùng sức xoa xoa đỉnh nhỏ, một tay khác chơi viên hoàn phía dưới.

Hắn nhớ tới chính mình mạnh mẽ chen vào âm đo Sở Thiên Từ, cảm giác bị huyệt thịt bao vây, ái nhân vì đau, sảng khoái mà tràn ra rên rỉ. Trần Bách Ca khống chế bắn tinh, tuốt động hơn phút, cảm thấy không sai biệt lắm.

Hắn nhẫn nhịn, dùng chăn che lại hạ thân, khàn cổ họng ho khan một chút. Sở Thiên Từ nghe đến âm thanh người yêu liền xoay người, một khuôn mặt ngây ngô tràn ngập ý cười:

"Anh tỉnh rồi!"

Trần Bách Ca mỉm cười mở hai tay ra, ra hiệu cậu lại đây.

"Bảo bối, đến."

Sở Thiên Từ bịch bịch chạy tới, đến bên giường, vừa muốn ngồi xuống, liền nhìn Trần Bách Ca đứng dậy ngồi xuống, nửa người dưới tức giận căng phồng.

Sở Thiên Từ không biết chuyện ra sao, liền bị ôm, trực tiếp ngồi xuống dương vt hắn. Trần Bách Ca không hề thương lượng cắm xuống mà vào, đẩy đến nơi sâu nhất. hoa huyt không có trải qua khuếch trương, dù đêm trước hoan ái, còn hơi có ướt át, nhưng cũng không chịu nổi cự vật đột nhiên tiến vào như vậy.

Sở Thiên Từ đau hét ầm lên, mới vừa rồi còn một mặt ý cười, mặt nhỏ nháy mắt trở nên trắng bệch, nước mắt chảy xuống. Nhưng cậu lại không biết, đau đớn cùng nước mắt là thuốc kích dục tốt nhất. Trần Bách Ca dựa vào lực tay cùng eo ngạo nhân(hơn người~), nâng mông Sở Thiên Từ trên dưới đỉnh lộng. Một bên làm, một bên nói lời hạ lưu.

"Bảo bối, em xem, non bức em kẹp dương vt anh."

"Em làm sao khóc, bức cũng khóc? Đều là nước, anh lấp kín cho em, còn không cám ơn anh một tiếng?"

"Em có phải là tao bức? Sinh ra là để anh làm?"

Sở Thiên Từ bị những lời này khiến ngượng không thôi, nhưng cũng bị nói ra cảm giác, phía dưới dm thủy càng thêm tràn lan. Dù sao, Sở Thiên Từ từ một tờ giấy trắng tới bây giờ thành dâm oa đãng phụ, đều là nam nhân này một tay dạy dỗ. Hắn biết điểm mẫn cảm Sở Thiên Từ ở nơi nào, làm nơi nào có thể làm cậu cao trào, làm sao có thể để cậu triều thổi, Trần Bách Ca đúng lúc gây khó khó dễ.

"Từ Từ, tao bức em có phải là bị rò rỉ hay không? Sao lại nhiều nước như vậy? A?"

Vừa nói vừa hướng lên trên dùng sức đỉnh lộng. Sở Thiên Từ không chịu được dâm ngôn, hai tay che miệng Trần Bách Ca, không cho hắn nói tiếp. Trần Bách Ca lại dùng đầu lưỡi liếm lòng bàn tay cậu.

Đầu lưỡi ướt át thấm ướt lòng bàn tay, làm cậu liền nghĩ tới vật này như thế nào đối hạ thể của mình làm chuyện xấu, làm cậu cao trào một lần lại một lần. Cậu muốn đem tay rút về, lại bị Trần Bách Ca kéo lại, đem mỗi ngón tay ngậm trong miệng, liếm từng ngón, như liếm tính khí, quấn quanh đùa bỡn.

Trần Bách Ca nhìn Từ Từ của hắn sắp cao trào, chính mình cũng không nhẫn nại thêm, mạnh mẽ đỉnh lộng mấy lần liền bắn vào, Sở Thiên Từ cũng đồng thời đạt tới cao trào.

Đầu lưỡi đỏ sẫm ở ngoài duỗi, tình ái quá mức hưng phấn dẫn đến thiếu dưỡng khí khiến cậu đều không hét lên được, như cá rời nước, há miệng chờ về điểm dưỡng khí đáng thương làm cậu sống thêm một giây. Tinh dịch Trần Bách Ca đánh vào huyệt đạo, xung kích huyệt thịt, sưng tấy âm thần ở ngoài, dáng dấp dâm loạn lầy lội.

Hai người ôm nau sau dư vị cao trào, Trần Bách Ca một bên vỗ lưng cấp Sở Thiên Từ thuận khí, vừa dùng đầu lưỡi liếm môi cậu. Đợi ánh mắt cậu hơi hơi trấn tĩnh, liền cường thế đem đầu lưỡi vói vào. Hai người môi răng cọ xát, đầu lưỡi dây dưa kích màng tai Sở Thiên Từ, làm cậu xấu hổ không thôi.

Trần Bách Ca lúc này đặc biệt cường thế, hôn cũng không chút nào qua loa, hắn dùng lực đem đầu lưỡi đẩy đến sâu nhất, liếm cằm trên, thẳng làm cho Sở Thiên Từ một trận nôn khan.

Bị ép há miệng, cậu không cách nào phản kháng, vì vậy nước bọt dọc theo khóe môi chảy xuống. Trần Bách Ca tràn ngập ác ý lấy ngón tay gảy âm đo người yêu, tinh dịch hắn cùng dm thủy người yêu, bôi đến trên mặt Sở Thiên Từ. Hôn vừa kết thúc, lại đem chất lỏng dơ bẩn vẽ loạn lên môi Sở Thiên Từ, như thoa son, đem bờ môi bôi ra đầy sắc dục.

Sở Thiên Từ ngây ngốc, tùy ý hắn chà sát. Thậm chí còn ngại không đủ đưa ra đầu lưỡi, mút vào ngón tay Trần Bách Ca, đem chất lỏng tanh đắng liếm sạch.

Trần Bách Ca chờ cậu liếm sạch sẽ, đưa tay vỗ mặt Sở Thiên Từ, khen thưởng hôn khóe miệng cậu. Trần Bách Ca đem Sở Thiên Từ ôm vào trong ngực, chờ cậu nghỉ ngơi hồi sức. Sở Thiên Từ hai ngày nay bị Trần Bách Ca làm đến hôn mê hai lần, tình dục trên giường, tất nhiên là muốn gì được đó, xuống giường có thể liền trở mặt không quen biết. Cậu tức giận nói:

"Cái gì sủi cảo tôm? Cái gì tư cơm? Em xem anh chính là đại trư!" (heo~)

Trần Bách Ca liền hôn hai cái, dỗ người:

"Bảo bối anh sai rồi, nhưng là ai làm cho em sủi cảo tôm cùng tư cơm càng mỹ vị hơn, em thật sự là thèm ăn hoảng loạn a!"

Sở Thiên Từ bị mấy câu nói làm đỏ mặt, lại không chịu buông tha:

"Hừ, thời điểm bày tỏ nói thế nào? Nói em làm tiểu công chúa của anh!"

Trần Bách Ca oan uổng:

"Đúng vậy, bảo bối em không phải là tiểu công chúa của anh?"

Sở Thiên Từ vô cùng tức giận: "Nhà ai tiểu công chúa bị làm đến thiếu dưỡng khí a!"

Trần Bách Ca vẫn là tốt tính:

"Đó là vì không ai viết qua sinh hoạt sau khi nàng gả cho vương tử a, cho nên mới không người biết! Hơn nữa, cho em làm Tiểu công chúa của anh, anh thật sự làm xong a!"

Sở Thiên Từ cắn vai hắn một cái, miệng hàm hồ:

"Anh nơi nào làm xong?"

Trần Bách Ca hướng lên trên đỉnh thân:

"Làm tiểu công chúa của anh, chỉ ăn dương vt không cần khổ!"

Sở Thiên Từ bị lời nói Trần Bách Ca hạ lưu làm cả kinh, liên tục "Anh... Anh...", đỏ mặt không biết làm sao nói tiếp.

Trần Bách Ca nhìn dáng dấp tiểu khả ái kia, không nhịn được cười, ôm người yêu đi phòng tắm rửa mặt, đem hắn cùng Tiểu công chúa của hắn đều thu thập sạch sẻ, liền đi nhà bếp chuẩn bị điểm tâm cho Tiểu công chúa.

Sở Thiên Từ thở phì phì chỉ vào Trần Bách Ca:

"Nói cho anh, nếu không ăn ngon, anh liền xong đời!"

Trần Bách Ca xin tha: "Hảo hảo hảo, tiểu công chúa của anh."

Sở Thiên Từ quay người trở về phòng ngủ, đồ vật sáng sớm chỉ tìm một nửa, liền bị người tha đi làm liền làm. Trần Bách Ca làm cơm xong, lại không nhìn thấy Sở Thiên Từ, trở về đến phòng ngủ, nhìn cậu còn ở nơi đó lục lọi tìm kiếm.

"Tìm cái gì a bảo bối?"

"Vòng tay mua cho mẹ nha, em quên đã để ở đâu!"

Lúc nói chuyện, Sở Thiên Từ tức giận cái gì cũng quên mất, Trần Bách Ca thích bộ dạng ngây ngốc này của cậu.

"Ngốc, em sợ ngày hôm nay quên mất mang, sáng sớm hôm qua để phòng khách a."

Sở Thiên Từ vỗ trán một cái: "Đúng nga! Ha ha ha đều đã quên!"

Trần Bách Ca hai tay ôm tiểu công chúa đãng trí đến phòng khách, đặt cậu ngồi trên chân mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio