Tôi cảm thấy bản thân bị chứng lão hóa thời kì đầu rồi, tật xấu thích ngủ nướng cứ như vậy mà khỏi hẳn, mỗi ngày đúng sáu giờ rưỡi sáng sẽ thức dậy, càng đáng sợ đó là, còn cảm thấy vô cùng tỉnh táo.
Trong hộp thư hẳn là đã có hồi âm, trong lòng ngứa ngáy, vì để có trạng thái tốt nhất đọc thư, tôi đành phải nhịn.
Chuyến tàu điện ngầm đầu tiên, tôi đến Offices sớm hơn bình thường, D tiên sinh vẫn còn chưa đến, chuyện duy nhất tôi có thể làm, đó là làm bộ như đang đứng ở nơi đợi thang máy nhận được một cuộc điện thoại.
Sau năm phút đồng hồ tôi cứ ừ ừ hừ hừ với chiếc điện thoại im ắng, D tiên sinh mặc một thân tây trang màu đen đi tới, tinh thần phấn chấn, ngũ quan tuấn lãng, tác phong nhanh nhẹn, anh ấy dừng lại trước thang máy số ba, chữ số ở thang máy biến thành , , - -
Tôi cúp điện thoại, đi qua thật tự nhiên, vốn nghĩ rằng có thể chiếm được vị trí bên cạnh anh ấy trước, tiếc rằng đột nhiên bị một người phụ nữ trung niên ở phía sau dùng sức chen vào, cứ như vậy tôi bị người xô đẩy vào tận cùng bên trong thang máy, phải kiễng chân lên mới nhìn thấy sườn mặt anh ấy.
"Khi nào mình mới có thể đi cùng anh ấy trong một thang máy đây."
Thang máy đến nơi, nháy mắt người đã trống rỗng, rồi vội vã hạ xuống, tôi đăng trạng thái lên weibo, mới đẩy cửa bước ra.
"Đến muộn năm phút đồng hồ!" Từ lão đại mặc quần màu cát, khuôn mặt râu ria, hai mắt màu đỏ tươi, ngậm túi sữa, đi qua nguời ta như một hồn ma, khiến tôi nháy mắt đã cảm thấy lạnh lẽo.
Chờ tôi hồi phục lại tinh thần, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, Từ lão đại đã áo mũ chỉnh tề bay từ văn phòng anh ta ra, vứt túi xách cho tôi, "Mở phiên toà rồi."
"Hả? Em cũng phải đi? Hôm nay em còn có hai đơn khởi tố..."
Đôi mắt của Từ lão đại trở nên sắc bén, giọng của tôi cũng dần nhỏ lại: "... Hai đơn khởi tố... về lại viết..."
Thang máy đến, trong khoảnh khắc cửa mở ra đột nhiên tôi kích động cảm thấy dường như trên đời này quả thực có thần linh tồn tại, bởi vì trong thang máy chỉ có một người, đó chính là D tiên sinh. Một tay anh cầm túi xách màu đen, một tay lướt trên màn hình điện thoại di động, người này cũng nghiêm túc quá đi, ngay cả mí mắt cũng chẳng nâng lên tí nào, nếu anh thoáng quét mắt một vòng, sẽ nhìn thấy có một cô gái đang mất hồn mất vía đứng ở cửa thang máy, còn có một ông già cà lơ phất phơ.
"Gọi một cuộc điện thoại cho đương sự, xác nhận cô ta đã rời khỏi nhà rồi." giọng nói của Từ lão đại vang lên ngay bên tai phải của tôi, chờ anh ta lặp lại một lần nữa, tôi mới hồi phục lại tinh thần.
D tiên sinh đi cùng chúng tôi xuống tầng trệt, một lần nữa tôi lại ảo tưởng anh ấy sẽ đi cùng với chúng tôi đến cùng một tòa án, thậm chí vô cùng có khả năng sẽ đi chung với chúng tôi đến một pháp đình, nếu là như thế, trong tương lại tôi sẽ tạo ra thật nhiều cơ hội tiếp xúc với anh ấy, đúng là đi mòn gót giày tìm chẳng được, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công phu.
Không ngờ anh ấy không cùng ra khỏi thang máy với chúng tôi, mà lại bấm nút lên, quay lại.
Nháy mắt khi cửa thang máy đóng lại, tôi tiếc nuối quay đầu lại liếc mắt một cái, tự mình nói thầm, chắc là anh ấy để quên tài liệu, có lẽ chúng tôi sẽ vẫn gặp nhau trên pháp đình thôi.
"Em thích cậu ta?" Từ lão đại bất ngờ phán một câu khiến tôi giật bắn mình.
"Em thích anh đấy." Nhìn bộ dáng dương dương tự đắc của anh ta, tôi đành hạ thấp giọng trừng mắt, dùng bốn chữ này đáp lại.
"Muốn tăng lương, thì đừng uy hiếp hay dùng thủ đoạn đe dọa."
Câu trả lời của anh ta khiến tôi ngoại trừ trừng trắng mắt vẫn là trừng trắng mắt, mà câu tiếp theo của anh ta mới khiến tâm tôi chấn động.
"Thằng oắt con này tên là Đinh Tự, là bách thắng của lầu ."
Đinh Tự...
Mấy chữ này vững vàng khắc vào lòng cô, trong lòng sớm đã dời sông lấp biển, nhưng trên mặt lại còn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đâu có chuyện gì liên quan tới em."
Mặt Từ lão đại đột nhiên đến gần sát, đôi mắt lợi hại như chim ưng đánh sâu vào nội tâm của tôi, nhìn như thế này, bộ dáng của anh cũng được xem là có vài phần tư sắc, ngoại trừ tuổi hơi lớn một chút, hình như là lớn hơn tôi một con giáp.
"Anh muốn đoạt cậu ta qua đây, em cảm thấy như thế nào?"
Tôi có chút không thể tin, xin nhờ, cái nơi tồi tàn này cũng chỉ có tôi mới có thể trung thành và tận tâm ở lại, về phần đoạt người, còn đoạt một người vừa nhìn là biết người ta ưu tú cỡ nào, lão đại đúng là anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Đương nhiên những lời này chỉ có thể để trong lòng, trải qua thiên biến vạn hóa, ra khỏi miệng lại biến thành: "Lão đại, không phải là anh muốn xào em đấy chứ!"
"Uhm... đề nghị này không tệ, em không thể nhận án tử, gần đây lại còn luôn đến trễ, hiệu suất công việc không cao, hiệu quả công việc được giao và tiền lương em được nhận không cân xứng, nhưng mà em cũng được xem là nguyên lão mở đầu, rang xào em thì có vẻ bất nhân bất nghĩa quá, không thì em tự động xin giáng xuống một phần ba lương đi..."
"Lão đại!"
Tôi hét lên một tiếng, dùng sức kéo cánh tay anh ta, một chiếc xe thể thao chạy sát bên người anh, vụt qua.
Anh ta hơi nhíu mày, tôi yên tâm thở phào nhẹ nhõm: "Mặc dù anh bất nhân với em nhưng em không thể bất nghĩa với anh, cho dù em có ân cứu mạng anh, em cũng không cần anh hồi báo đâu, anh xem một chút đi, ha?"
Từ lão đại quả nhiên người đã từng gặp qua sóng to gió lớn, anh ta nhanh chóng chụp một tấm hình, vuốt vuốt di động vài cái, sau đó bấm điện thoại: "Lão Lý, tôi muốn báo một chiếc xe... chạy cực nhanh... Bảng số xe đã gửi cho anh rồi... Được!"
Cúp điện thoại mới quay đầu nhìn tôi chằm chằm, "Vừa rồi em vừa nói cái gì?"
"Anh - - "
"À, xét thấy em có tình tiết lập công, tạm thời tiền lương không bị trừ nữa, thưởng cho em cơ hội hai lần đi trễ đó..."
"..."
Tuy rằng đây không phải là lần đầu đến pháp đình với Từ lão đại, nhưng không thể không thừa nhận mỗi lần đều bị phong thái của anh ta thuyết phục, nói dễ nghe chút là tri thức của anh ta uyên bác, thông hiểu đạo lí, nói khó nghe hơn chính là biết lừa dối. Nhưng mà tôi chỉ quan tâm người ngồi ở ghế luật sư nguyên cáo, đúng là bách thắng, hơn nữa anh ấy còn nói rõ thân phận, thì ra là bởi vì luật sư đại diện không thể ra pháp đình, đương sự lâm thời đành ủy thác anh ấy làm người đại diện.
D tiên sinh, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy bỏ lỡ nhau sao?
Tranh cãi sau đó còn phức tạp hơn trong tưởng tượng, toà án kết thúc thẩm vấn, có một bà lão phải đưa đi bệnh viện, ép buộc một ngày, lúc về nhà còn có mưa, khiến tôi ướt như chuột lột, đèn ngoài hiên không được tốt lắm, đành phải giũ người sơ qua rồi bò lên trên, run run lấy ra chìa khóa ra mở cửa, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng thê lương, sống một mình khổ vậy đấy.
Cũng may còn có một việc khiến tôi ấm áp, vọt vào tắm nước nóng, mở máy tính lên, quả nhiên trong hộp thư có một thư đến.
"S tiểu thư:
Nhận được thư của cô, đối với tình yêu quả thật tôi không nghiên cứu nhiều lắm, nhưng tôi rất vui khi tiến hành tham khảo với cô.
Trong thư của cô có nói, yêu một người, nhất định phải nhận hết tất cả của anh ta, cho dù đó là khuyết điểm đi chăng nữa. Đây là điều mà tất cả mọi người đều rõ, nhưng lại có rất ít người làm được khi ở chung.
Đa số bạn bè của tôi đã lập gia đình, một ít đã kéo con dắt cái, khi tụ họp xuất hiện trước mặt tôi là một nhà hòa thuận vui vẻ, cũng có soi mói khắc nghiệt chanh chua lẫn nhau.
Tôi muốn nói về A tiên sinh, là bạn học thời trung học của tôi, năm đó cậu ấy không học vấn không nghề nghiệp, vì muốn theo đuổi A tiểu thư, có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, A tiểu thư là người vùi đầu vào đọc sách học tập, là mỹ nữ cổ điển trong mắt chúng tôi, trong mắt giáo viên là một học sinh ngoan ngoãn, số thư tình cô ta nhận được đều nộp đủ số cho giáo viên chủ nhiệm lớp, tối hôm thi cao đẳng kết thúc, A tiên sinh đứng dưới ký túc xá nữ sinh, dưới những trang sách bị xé bay đầy trời, rốt cục cậu ấy đã thổ lộ với A tiểu thư, lúc đó cậu ấy đã chuẩn bị tâm lý thất bại, nói xong bước đi, coi như đây là dấu chấm hết cho ba năm kiên trì của bản thân, không để bản thân tiếc nuối. Lúc đó gần như tất cả các học sinh đều chen chúc ở hành lang hò hét điên cuồng, chúng tôi tiến lên vỗ vỗ bả vai A tiên sinh, chuẩn bị kéo cậu ta về phòng ngủ, lúc này còn hai thùng bia đang chờ chúng tôi, A tiên sinh hét lên trời một tiếng, lúc xoay người, không ngờ cửa sắt ở lầu một của kí túc xá lại mở ra, A tiểu thư mặc váy dài, cứ như vậy đi đến trước mặt cậu, nói với cậu rằng, nếu đại học có thể ở cùng một thành phố thì cô ấy sẽ đáp ứng với cậu.
Học sinh trên hành lang không nghe được tiếng nói chuyện dưới lầu, chỉ lo mù quáng ồn ào, chúng tôi toát mồ hôi cho A tiên sinh, A tiểu thư muốn đến Hồng Kông, tin vịt lại biến thành từ chối, khiêu khích và chế giễu?
Không ngờ chúng tôi đã xem nhẹ sự cố chấp và dũng khí của A tiên sinh, trước sự chứng kiến của toàn bộ học sinh, cậu ta xoay người giữ chặt lấy A tiểu thư, cứ như vậy cho A tiểu thư một cái ôm. Đám quần chúng không rõ chân tướng vỗ tay như sấm, bọn họ cứ như vậy ở cùng nhau rồi.
Sau đó A tiên sinh bộc bạch với chúng tôi, lúc đó cậu ta chỉ là nhất thời nóng não, chỉ nghĩ đến có lẽ đời này sẽ không gặp lại nhau nữa, cậu ta muốn được ôm cô ấy cho thỏa mãn, không ngờ biến khéo thành vụng, tâm hồn thiếu nữ ngây thơ của A tiểu thư bị xao động đập bang bang, mà ông trời như là muốn đẩy bọn họ đến gần nhau, tên của A tiểu thư đến Hồng Kông bị người ta cướp đi, mà bọn họ lại học đại học cùng một thành phố, tuy rằng hai trường chỉ cách nhau có một bức tường, nhưng thanh danh lại khác nhau một trời một vực.
Trong thời gian bảy năm yêu nhau tuy có xảy ra mâu thuẫn, nhưng trong lòng vẫn yêu nhau. Hiện giờ đã có một cô con gái đáng yêu, khi tụ họp lại cảm thấy giữa hai người lịch thiệp có thừa, ngọt ngào không đủ. Lần gần đây nhất, A tiên sinh mời chúng tôi đến nhà cậu ta nướng thịt nướng, vợ của cậu ta thì lo trong lo ngoài muốn sứt đầu mẻ trán, nhiều lần chúng tôi muốn giúp đỡ nhưng bị A tiên sinh từ chối, còn nghe cậu ta thỉnh thoảng chê động tác của vợ quá chậm, nướng bị cháy, cho nhiều ớt... Chúng tôi hơi xấu hổ, chỉ cho rằng A tiên sinh muốn có chút mặt mũi trước mặt bạn bè mà thôi, nên cũng đón ý nói hùa theo cậu ta, chế nhạo cậu ta, nhưng mà mỗi lần A tiểu thư bưng mâm đi ra không khí luôn có chút xấu hổ.
Mà cuối cùng đánh vỡ cục diện xấu hổ dè dặt từng tí này, là việc đang trong lúc vui vẻ, bạn nhỏ A không cẩn thận vấp ngã đụng u đầu, A tiểu thư ở trong phòng bếp nghe được vừa đỡ lên vừa cười, chỉ vào A tiên sinh, không để ý có người khác ở đây, thốt ra những lời chỉ trích khắc nghiệt.
Khi đó bọn họ tranh chấp từ việc đứa trẻ té ngã đến khi nó trưởng thành và tương lai của nó, cả hai đều đóng góp cho gia đình, song phương bắt đầu kể công, thậm chí còn bắt đầu kể lể lúc A tiên sinh theo đuổi A tiểu thư như thế nào, ở trong mắt A tiểu thư dĩ nhiên gây rối làm phiến, A tiểu thư cho rằng A tiên sinh vì theo đuổi sự nghiệp mà bỏ qua gia đình.
Tiếng khóc của đứa bé khiến tình hình càng thêm nghiêm trọng, chúng tôi hai mặt nhìn nhau, cuối cùng trong lúc bọn họ tạm ngừng tìm cơ hội rời đi, khi đóng cửa lại vẫn có thể nghe được tiếng của bọn họ như cũ, hàng xóm đi ngang qua cũng ngừng lại, hình như có thể nhìn thấu được sự khó xử của chúng tôi, cho chúng tôi một ánh mắt ý vị sâu xa.
Tụ họp vẫn chưa xong đành đi nơi khác, trong bữa tiệc nói đến năm đó A tiên sinh làm đủ loại việc vĩ đại, chỉ còn một tiếng thở dài.
Cho dù trên thế giới không thiểu người đàn ông thích "Hà Đông Sư Tử Hống" hoặc là "Bạn gái Dã man " như vậy, nhưng "Dịu dàng" tuyệt đối là phẩm chất của phái nữ hấp dẫn người đàn ông nhất. Đương nhiên, nếu có thể đang lái xe đi nhầm đường nói một tiếng "Không quan trọng", khi sơ ý lơ là rớt cái này cái nọ thì nói một tiếng "Việc nhỏ không cần để ý", lúc tăng ca về muộn đợi mình là một chiếc khăn nóng chứ không phải lọt vào tai là những lời ghét bỏ ghẻ lạnh, vắt hết óc xây dựng "Lãng mạn" sau đó phải giữ được cho nguyên vẹn mà không phải là biểu cảm thất vọng hay hèn mọn, đã đủ để người ta cảm động.
Người bạn đồng hành quá phấn khích huyên náo sẽ không lâu bền, lải nhải oán giận chính là cảm xúc tiêu cực quấy phá, hoặc là người lo được lo mất cứ mãi bất an, hay mang tâm lý ganh đua so sánh. Dựa vào sức mạnh là một lỗ đen, dù cho có cảm xúc thì cũng sẽ bị hút mất tinh quang. Khéo về phát hiện những điều hay trong cuộc sống, chẳng sợ mấy chuyện lặt vặt, cuộc sống hạnh phúc mới có thể duy trì liên tục.
Đây là ý nghĩ thô thiển của tôi, nếu cô cảm thấy không ổn, đừng ngại nói ra ý nghĩ của mình.
D tiên sinh "
Chỉ là thư hồi âm ngắn ngủi như vậy, tôi đọc mất gần một giờ, ý của câu cuối cùng kia, theo lý giải của tôi là, anh ấy không hề bái xích việc thảo luận với tôi về đề tài mờ ám và mẫn cảm này, hơn nữa còn hoan nghênh tôi tiếp tục gửi thư cho anh ấy. D tiên sinh, hiểu biết của tôi về anh càng lúc càng sâu, mà anh lại nhìn tôi như trong sương mù, tôi không biết là cứ giữ vững tình hình như vậy tốt hơn, hay là đứng ở trước mặt anh nói với anh là tôi chính là S tiểu thư.
Xem ra bắt đầu từ ngày mai tôi phải nhẫn nại với Từ lão đại hơn một chút, xem xem anh ta như thế nào, đúng, bắt đầu từ anh ta đi.
Trong mơ hồ, Từ lão đại gọi điện thoại tới, bảo tôi sáng mai đến văn phòng trước một giờ.
Tôi nhịn câu từ chối xuống, thật dịu dàng đáp lại anh ta một câu "Được".