Ngày tháng Một năm .
Đầu năm, thời tiết càng ngày càng lạnh, Mẫn Tuế co rúm trong chăn không chịu ra. Tự mình thì thôi đi, lại còn muốn kéo theo Lục Nhiên Trí cùng nhau vùi trong ổ chăn.
“Lục Nhiên Trí, lạnh quá lạnh quá đi.” Mẫn Tuế lay mặt Lục Nhiên Trí, tay chân co lại, cả người đều dụi vào lòng Lục Nhiên Trí, đánh chết cũng không muốn ra.
“Anh không lạnh à?” Mẫn Tuế ngước đầu lên nhìn Lục Nhiên Trí.
Lục Nhiên Trí đang xem tin tức bằng máy tính bảng, một tay khác vuốt vuốt tóc Mẫn Tuế, nghe vậy thì lắc đầu, “Không lạnh.”
Mẫn Tuế đang lạnh co ro nhất thời không chịu, thở phì phò nắm lấy một cái tay của Lục Nhiên Trí, cắn xuống cổ tay một cái.
“Ha!”
Tổng giám đốc Lục không hiểu tại sao Mẫn Tuế lại đột nhiên nổi giận chỉ có thể đi vuốt lông. Anh hôn hôn vành tai Mẫn Tuế, mãi đến tận khi tai Mẫn Tuế đỏ ửng mới dừng lại.
“Tuế Tuế ngoan.”
Ngày tháng Ba năm .
Mẫn Diệc hai tuổi rưỡi chính thức đổi sang họ Lục, tên đầy đủ là Lục Mẫn.
Kết thúc.