Hai Năm Sau Mang Con Đi Nhận Thân

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không đợi Phương Bác Giản tìm Lục Nhiên Trí, Mẫn Tuế đã hành động trước.

Chuyện là thế này, sau khi Mẫn Tuế trả tiền thuê nhà xong, nhìn thẻ ngân hàng chỉ còn dư lại ba con số, đối với chi tiêu sinh hoạt sau đó cậu cảm thấy hoang mang tột độ. Cậu có thể nhịn ăn nhịn uống một ngày nhưng bé con thì không thể. Đã hơn một tháng không nhận được đơn nào, cứ tiếp tục như vậy sẽ chẳng còn tiền mua sữa bột cho cu nhóc nữa đâu.

“Con trai nói xem nào, chúng ta có nên đi tìm ông bố kia của con không?” Mẫn Tuế dứt lời, vươn tay nhẹ nhàng ấn đầu cu nhóc xuống, vui vẻ nói: “Con đồng ý hả? Được rồi, chúng ta ăn cơm xong sẽ đi tìm ông bố kia của con ngay nhé. Nếu không một nhà hai người chúng ta sớm muộn gì cũng chết đói thôi.”

Cu nhóc ngơ ngác nhìn ông ba hưng phấn bất ngờ kia, tuy rằng không hiểu vì sao ba lại vui như vậy nhưng nhìn ba cười cu nhóc cũng cười theo.

Mẫn Tuế vui vẻ nhéo cái má trắng nõn của cu con, ghét bỏ nói: “Chậc, ngốc nghếch.”

“Bá ba!” Cu nhóc ôm hai chân mẫn Tuế cười đến là vui.

Mẫn Tuế: “…” Xong rồi, nhóc con đần này, không biết Lục Nhiên Trí có chê không thèm nhận cu cậu không đây.

Phương Bác Giản đi đến công ty Lục Nhiên Trí, đi thang máy thẳng một mạch đến tầng làm việc của tổng giám đốc.

“Lão Lục, tôi nói với ông một chuyện… Hôm?” Phương Bác Giản á khẩu, giây phút nhìn thấy Mẫn Tuế và cu con đang ngồi trên ghế sô pha kia, cuối cùng chỉ còn lại một chữ ‘Hôm’.

Thời điểm Mẫn Tuế nhìn thấy hắn cũng hơi ngạc nhiên, đây không phải là gã đàn ông mua bao gặp phải ở siêu thị đó sao?

Lục Nhiên Trí đang dùng điện thoại bàn cố định gọi cho trợ lý bảo mang chút đồ ăn vặt phù hợp cho trẻ hai tuổi đến đây. Sau khi cúp máy, Lục Nhiên Trí mới nhìn về phía Phương Bác Giản, “Ông đến làm gì?”

“À không.” Phương Bác Giản hoàn hồn, sau đó kéo Lục Nhiên Trí sang một bên, “Lão Lục này, tôi muốn nói với ông từ hôm qua rồi nhưng mẹ tôi lại bất ngờ gọi tôi về nhà nên chẳng may quên mất.”

Lục Nhiên Trí lạnh nhạt nhìn Phương Bác Giản nói: “Nói cái gì?”

“Hôm qua lúc tôi đến siêu thị đã nhìn thấy vợ với con trai ông đó. Ầy, chính là một lớn một nhỏ đang ngồi trên sô pha kia kìa.” Phương Bác Giản vừa nói vừa liếc nhìn Mẫn Tuế với cu nhóc đang ngồi trên ghế sô pha, “Tôi nhìn cu cậu kia, con bà nó, lúc ấy suy nghĩ đầu tiên tôi nghĩ đến là ông bị teo nhỏ đó.”

Lục Nhiên Trí nghe vậy thì nhìn Mẫn Tuế và cu nhóc một cái, lại thấy cu nhóc níu quần áo Mẫn Tuế leo xuống ghế sô pha, lạch bạch đi về phía anh.

Thấy quần bị kéo, Lục Nhiên Trí cúi đầu xuống, cu nhóc kéo kéo quần tây của anh, bi bô nói: “Bó, Diệc Diệc, muốn đi xì!”

Cu nhóc ngẩng đầu nhìn Lục Nhiên Trí. Ba nói với nhóc đây là người cha khác của nhóc, là bố đó.

Lục Nhiên Trí sửng sốt.

Cu nhóc thấy bố không để ý đến nhóc nên cũng tự giác đi tới chỗ Phương Bác Giản bên cạnh, đổi đối tượng kéo quần khác: “Trú, Diệc Diệc, đi xì!”

Buồn xì đến không chịu nổi nữa rồi.

Phương Bác Giản bị cái cục bột nếp nho nhỏ này làm cho mềm nhũn, ngồi xổm xuống liên tục gật đầu: “Được được được, chú mang con đi xì nha.”

Phương Bác Giản nắm cái tay nhỏ bé của cu nhóc, đang định mang cu cậu vào nhà vệ sinh đi tiểu lại bị Lục Nhiên Trí ngăn lại.

“Để tôi mang bé đi.” Lục Nhiên Trí lạnh lùng ôm lấy bé con từ tay Phương Bác Giản, động tác có chút trúc trắc không được tự nhiên.

Phương Bác Giản nhún vai, tùy Lục Nhiên Trí thôi.

Lục Nhiên Trí mang cu nhóc đi tiểu rồi, Phương Bác Giản thừa dịp bấy giờ mới tiến tới ngồi xuống cạnh Mẫn Tuế, chỉ chỉ mặt mình mà híp mắt cười hỏi: “Cậu còn nhớ tôi chứ?”

Mẫn Tuế gật đầu: “Còn nhớ.”

“Có điều cũng là hôm qua chúng ta mới…”

Mẫn Tuế: “Anh là người đàn ông hôm qua mua bao ở siêu thị.”

Phương Bác Giản: “…Không cần phải nhớ rõ ràng chi tiết như vậy đâu. Giới thiệu một chút, tôi tên là Phương Bác Giản, Bác trong tiến sĩ, Giản trong đơn giản.

(博士 – Bác sĩ/ bóshì: Học vị cấp cao nhất trong nghiên cứu khoa học.)

Mẫn Tuế gật đầu, “Mẫn Tuế, Tuế trong tháng ngày bình an. Cu nhóc kia tên là Mẫn Diệc, Diệc trong không chính không tà.”

(Tuế tuế bình an và Diệc chính diệc tà.)

Phương Bác Giản gật gù nói: “Hầy, cậu không biết đâu, hôm qua lúc tôi thấy Diệc Diệc mà sợ hết hồn, đúng là nhóc con giống lão Lục hồi bé y xì đúc đấy.”

Mẫn Tuế buồn bực hỏi: “Trông không giống tôi chút nào sao?”

Phương Bác Giản hơi ngây ra, cười nói: “Không đâu, hàng mày trông giống cậu đến bảy tám phần.”

Cu nhóc đã đi xả lũ về, lập tức thoát khỏi tay Lục Nhiên Trí chạy về phía Mẫn Tuế, rúc vào trong lòng ba.

Lúc này vừa hay trợ lý cầm một túi quà vặt nhỏ đi vào, đặt túi đồ xuống rồi ra ngoài ngay.

Đúng dịp lắm, bắt đầu nói chuyện chính rồi.

Mẫn Tuế đặt cu nhóc lên đùi để bé ngồi yên, tiếp đến yên lặng không nói nhìn Lục Nhiên Trí, chờ anh mở miệng.

Phương Bác Giản hết nhìn Lục Nhiên Trí lại nhìn Mẫn Tuế, cuối cùng lên tiếng: “Nếu không… tôi mang Diệc Diệc ra ngoài chơi, hai người từ từ nói chuyện nhé?”

Cu nhóc cầm một cái kẹo mút trong tay, là bố đưa cho nhóc đó.

Lục Nhiên Trí chỉ ra cửa nói với Phương Bác Giản: “Ông ra ngoài đi.”

“?????” Phương Bác Giản chỉ chính mình, không thể tin nổi nhìn Lục Nhiên Trí, “Tôi đi ra ngoài?”

Mẫn Tuế cầm nắm tay cu nhóc chĩa một ngón ra chọc chọc bả vai Phương Bác Giản, “Chuyện nhà. Một mình anh là người ngoài hăng hái dính vào làm gì.”

Phương Bác Giản ngẫm nghĩ, nghe có vẻ đúng thật. Hắn gật đầu đứng dậy, “Vậy hai người nói chuyện nhé, tôi đi tìm trợ lý chơi một chút.”

Cửa phòng làm việc được mở ra rồi lại đóng vào. Cả văn phòng lớn như vậy giờ đây chỉ còn lại Lục Nhiên Trí, Mẫn Tuế và cả một cục bột nếp nho nhỏ ngô nghê.

Lục Nhiên Trí ngồi vào ghế sô pha đối diện, ưu nhã bắt chéo hai chân, vẻ mặt không rõ biểu tình gì.

“Vậy, tổng giám đốc Lục còn nhớ mười lăm phút trước tôi nói gì với anh chứ?” Mẫn Tuế suy nghĩ một chút, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, thôi thì cậu đành mở miệng trước vậy.

Lục Nhiên Trí trầm mặc một hồi mới mở miệng, “Ngày đó tôi có để thẻ của tôi ở trên tủ đầu giường.”

Mẫn Tuế: “Tôi biết.”

Giọng điệu bình tĩnh đến mức Lục Nhiên Trí không biết phải nói gì cho tốt.

Lục Nhiên Trí hỏi: “Cậu mang thai… Sao lại không đến tìm tôi chịu trách nhiệm?”

Mẫn Tuế đáp: “Lúc ấy ai biết một phát ăn ngay đâu.”

Lục Nhiên Trí: “…”

Đề tài cứ thế mà chết yểu.

Lục Nhiên Trí lại hỏi: “Hai năm nay là cậu đều tự mình nuôi bé sao?”

Mẫn Tuế lại đáp: “Cũng không phải, lúc tôi ở quê còn có các cô các chú hàng xóm giúp đỡ chăm bẵm hộ. Bây giờ thì có cô Triệu ở dưới tầng chăm đỡ nữa.”

Lục Nhiên Trí: “…”

Đề tài lại chết thêm lần nữa.

Mẫn Tuế giơ một ngón trỏ ra nói với Lục Nhiên Trí: “Tổng giám đốc Lục, tôi không phải đến lừa gạt anh đâu nhá. Gần đây thu nhập của tôi không ổn lắm, không nuôi nổi cu nhóc nữa rồi nên mới nhờ anh hỗ trợ nuôi một thời gian. Chờ tôi nhận được đơn thì tôi sẽ đến đón cu nhóc về.”

Mẫn Tuế dừng một chút lại nói tiếp: “Đến lúc đó tôi sẽ mang tiền trả cho anh.”

Vậy mà sau khi Lục Nhiên Trí nghe lời cậu nói xong lại lộ ra vẻ mặt không hài lòng, nhíu mày nhàn nhạt nói: “Mẫn Tuế, tôi cũng là bố của bé.”

Mẫn Tuế gật đầu, cảm thấy lời này của Lục Nhiên Trí thật khó hiểu, nói: “Tôi biết anh là bố của cu nhóc mà, chẳng lẽ tôi tự sản tự tiêu hở?”

Lục Nhiên Trí: “…”

Lục Nhiên Trí hít sâu một hơi, ép buộc bản thân phải tỉnh táo, không được nóng giận.

Lục Nhiên Trí lại mở miệng: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cả cậu và bé.” Ngẫm một chút anh lại nói tiếp, “Ngày mai hoặc là ngày kia, cậu chọn thời gian chuyển đến đi.”

“Chuyển… đến đâu cơ?” Mẫn Tuế mù mờ hỏi.

“Chuyển đến chỗ tôi.” Lục Nhiên Trí nói, “Tôi sẽ tìm một bảo mẫu đến chăm sóc đặc biệt cho đứa trẻ… của chúng ta.”

Nói đến câu sau, Lục Nhiên Trí hơi ngừng lại, hiển nhiên vẫn chưa quen nói ra lời này.

“Không được!” Mẫn Tuế kiên quyết từ chối.

Lục Nhiên Trí nhíu mày, kiên nhẫn giải thích với cậu: “Chuyển đến chỗ tôi sẽ tốt hơn, sẽ có bảo mẫu chuyên nghiệp chăm sóc bé.”

“Hôm qua tôi mới đóng tiền thuê nhà, nếu thế không phải hơn hai ngàn tệ của tôi như hắt nước đổ đi à?” Mẫn Tuế không chấp nhận.

Lục Nhiên Trí: “…” Đồ mê tiền.

Cu nhóc mở to mắt nghe bố với ba nói chuyện một hồi, cuối cùng vẫn là không nhịn nổi rúc vào lòng Mẫn Tuế đánh một giấc.

Mẫn Tuế cúi đầu nhìn, vô cùng bất đắc dĩ ôm cu nhóc cẩn thận để nhóc ngủ được dễ chịu một chút, đồng thời không khỏi lẩm bẩm: “Cái thói mê ngủ này di truyền từ ai không biết, là ba hay là Lục Nhiên Trí hử? Chắc chắn không phải ba rồi, ba nào có mê ngủ đâu.”

Lục Nhiên Trí: “…” Anh nghe thấy rõ ràng.

Mẫn Tuế lại quay trở về câu chuyện với tổng giám đốc Lục, “Tổng giám đốc Lục này, tôi hỏi anh một chuyện. Anh…”

Mẫn Tuế còn chưa nói hết lời đã bị Lục Nhiên Trí chặn họng: “Tôi làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật.”

Mẫn Tuế: “…”

Mẫn Tuế: “Ò.”

Lục Nhiên Trí nhìn cu nhóc đang say giấc, nói: “Chỗ tôi có phòng nghỉ ngơi, trước cứ để cho bé đi ngủ một lát đi.”

“Hả? Không cần đâu.” Mẫn Tuế từ chối.

“Chuyện của chúng ta còn chưa nói xong, cậu có chắc muốn ôm bé nói chuyện với tôi chứ?” Lục Nhiên Trí hỏi.

“Ổn mà, tôi quen rồi. Để tôi nói cho anh hay, anh không biết con trai anh trước kia đâu, khó hầu hạ lắm. Đã bế nhóc dỗ ngủ rồi, ấy mà vừa đặt xuống giường một cái là lại mở mắt.” Mẫn Tuế lôi lại lịch sử chua cay trước kia ra kể ba la bô lô một hồi cho Lục Nhiên Trí.

Lục Nhiên Trí yên lặng lắng nghe không cắt ngang Mẫn Tuế một lời. Bình thường phòng làm việc vô cùng an tĩnh giờ đây có thêm phần sức sống, mà chủ nhân phòng làm việc cũng không cảm thấy ồn ào.

Chờ Mẫn Tuế nói xong, trước mặt lại bất ngờ xuất hiện một chai sữa bò.

“?” Mẫn Tuế ngờ vực nhìn Lục Nhiên Trí.

“Môi khô đó.” Lục Nhiên Trí nói.

“Ò.” Mẫn Tuế hơi ngẩn ra, cười ha ha vươn tay nhận lấy, xong lại nói: “Tôi còn tưởng anh muốn biểu đạt, muốn tôi uống chai sữa này và quên đi…”

Mẫn Tuế không nói nữa. Dẫu sao tổng giám đốc có sự nghiệp có nhan sắc, vẫn không phù hợp với trò trẻ con kia.

Mẫn Tuế uống hết chai sữa, lại nấc lên vị sữa, nói: “Tổng giám đốc Lục à, đề nghị chuyển đến nhà anh kia ấy, tôi cảm thấy không ổn lắm đâu.”

“Lý do?”

Mẫn Tuế đang muốn mở miệng lại nghe thấy Lục Nhiên Trí nói: “Trừ lý do tiền thuê nhà kia ra.”

Mẫn Tuế: “…” Được, được lắm.

“Nhóc con lạ giường.” Mẫn Tuế nói, “Cu cậu mà nằm giường khác là sẽ không ngủ được đâu, thật đó.”

Thực ra thì không thật tí nào, cu nhóc dính giường là ngủ ngay. Cu chàng ngủ ở nhà cô Triệu còn ngủ ngon như ở nhà vậy. Nhưng vào thời khắc mấu chốt này vẫn nên có một “lời nói dối thiện chí”.

Bàn đi tính lại, Mẫn Tuế vẫn không đồng ý chuyển đến biệt thự của Lục Nhiên Trí. Ôm lấy cu nhóc mới tỉnh dậy vẫn còn mơ mơ màng màng, cầm thẻ của tổng giám đốc Lục cho, cậu tít mắt cười liên mồm nói hẹn gặp lại với tổng giám đốc Lục.

“Bá ba?” Cu nhóc níu quần áo Mẫn Tuế nhìn về phía Lục Nhiên Trí, “Pố á?”

“Chúng ta phải đi về rồi, nói hẹn gặp lại với bố nào, lúc khác lại tìm bố chơi nha.” Mẫn Tuế nói.

Cu nhóc nhìn Lục Nhiên Trí mãi, không lên tiếng. Nhóc với Lục Nhiên Trí với ở cùng nhau cũng chỉ mới hơn một tiếng, bàn về độ thân mật thì còn thân thiết với ba hơn rất nhiều.

Lục Nhiên Trí gọi trợ lý vào, bảo người ta đưa Mẫn Tuế trở về.

Trước khi Mẫn Tuế rời đi, Lục Nhiên Trí gọi cậu lại.

Lục Nhiên Trí nhìn cậu chàng trước mắt, nói: “Mẫn Tuế, đối với việc chăm sóc bé mà nói, tôi vẫn hy vọng sau khi trở về cậu suy nghĩ một chút đến chuyện chuyển nhà này.”

Mẫn Tuế cười một tiếng, “Cảm ơn tổng giám đốc Lục, có điều chăm sóc cu nhóc thì một mình tôi cũng có thể.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio