Hải Nạp Bách Xuyên

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trình Xuyên đá văng cửa ký túc xá, cánh cửa nặng nề va phải tường, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn sang.

Khóe miệng Lý Thương Bằng co rút không nói gì, Vương Cụ mặt đầy phẫn nộ, nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, vẫn nhỏ giọng mắng thầm một câu: “Đồ thần kinh.”

Chỉ có Bạc Hải vẫn giữ được ý cười trên mặt, chỉ là ánh mắt nhìn qua chỗ Trình Xuyên hơi lạnh.

Trình Xuyên vốn chẳng thèm liếc bọn họ một cái, tự cầm khăn tắm vào phòng tắm rửa. Chờ tiếng nước vang lên, Vương Cụ nghẹn một bụng hỏa mới đạp một cước lên cái bàn: “Mẹ nó, thằng này bị ấm đầu à?”

Lý Thương Bằng cười nhạo một tiếng, vào ván game mới, tay bấm chuột lại dùng sức hơn vài phần, âm dương quái khí nói: “Cho dù tính tình cậu ta có tệ đến thế nào thì cũng có một đống chị em xếp hàng nhào vào ngực, thảo nào người ta chướng mắt chúng ta.”

Vương Cụ nghẹn lời, ánh mắt lướt qua Bạc Hải bỗng nhiên tìm được lý do, vỗ vai Lý Thương Bằng một cái, lớn tiếng phản bác: “Có cái rắm! Anh Hải nhà chúng ta đẹp trai hơn cậu ta nhiều! Hôm qua còn được người đẹp Lý Dao tỏ tình nữa đó, phải không?”

Bạc Hải tốt tính cười cười, không nói gì cả.

Hai người hùng hùng hổ hổ tranh luận một trận cũng cảm thấy nhàm chán, quanh năm suốt tháng bận tâm chuyện này, càng nói càng phiền lòng, dứt khoát cúi đầu chuyên tâm chơi game. Cả hai đều kêu Bạc Hải chơi cùng một ván nhưng bị Bạc Hải uyển chuyển từ chối, ra ngoài ban công hút một điếu thuốc. Trên mặt hắn vẫn là bình tĩnh ung dung, xao động trong máu lại làm hắn có chút muốn đổ thêm dầu vào lửa. Bạc Hải nhẹ nhàng phun ra một luồng khói, ánh mắt nheo lại

Lúc điếu thuốc sắp cháy hết, cửa ban công đóng chặt bỗng cạch một tiếng mở ra. Tóc Trình Xuyên vẫn còn nhỏ giọt, trên vai có vắt khăn mặt, dưới chân đi dép lê, sắc mặt âm trầm, ngữ khí lạnh lùng: “Tránh ra, tao muốn phơi đồ.”

Bạc Hải nhìn chằm chằm Trình Xuyên, lại cầm điếu thuốc rít một hơi, không nhúc nhích.

“Bố bảo mày tránh ra!” Trình Xuyên không kiên nhẫn đẩy Bạc Hải: “Mày điếc à?”

Bạc Hải gạt tàn thuốc trên tay vịn lan can, dịch sang bên cạnh vài bước. Trình Xuyên hừ một tiếng, rõ ràng là chê hắn đứng vướng víu, run tay kẹp qun lót lên giá phơi, hắt nước còn lại về phía sau, xoay người định về phòng.

“Trình Xuyên.” Bạc Hải gọi người lại, giọng nói rất ôn hòa.

Trình Xuyên nhíu mày quay đầu lại: “Cái gì?”

“Nước trong chậu của cậu làm giày của tôi bị ướt.” Bạc Hải cười lịch sự trả lời, ánh mắt không có gì là không thoải mái, ngữ khí cũng không có lệ khí: “Có lẽ cậu nên xin lỗi tôi một câu.”

“Mày cố ý phải không?” Trình Xuyên nổi khùng, đi tới phẫn nộ nói, âm điệu cũng cao hơn: “Vừa nãy bảo mày cút thì mày không đứng đó nữa, con mẹ nó tao phơi đồ thì sẽ đổ nước ở chỗ đó, giày của mày dính vài giọt nước cũng phải kiếm chuyện à?”

Bạc Hải không có vẻ gì là tức giận, chỉ là lặp lại lần nữa: “Không xin lỗi sao?”

“Cút.” Trình Xuyên lười cãi cọ với hắn, nhấc bước chân định đi, miệng còn nói mấy từ không sạch sẽ: “Ngu ngục.”

Bạc Hải thấy Trình Xuyên đi rồi, cách cánh cửa ban công trong suốt nhìn thấy Trình Xuyên thô lỗ lấy điện thoại ra sạc pin, lúc này ý cười trên mặt hắn đã tan hết, ánh mắt sắc bén lạnh như băng lóe trong màn đêm.

Bạc Hải lấy điện thoại di động trong túi ra, xem lại tin nhắn mà người của câu lạc bộ gửi cho mình. Tin này đã được gửi hai ba ngày rồi, thật ra hắn cũng đã đọc vài lần, chỉ là hiếm khi do dự. Ngón tay thon dài chạm vào màn hình hai cái, dừng lại một chút, sau đó mở tấm ảnh được gửi ra.

Người trong ảnh là Trình Xuyên.

Cả người Trình Xuyên trn trụi quỳ trên mặt đất, trên làn da có vài vết roi, hai tay bị trói sau lưng, h thân bị khóa trinh tiết khóa lại, mặt ngửa lên, biểu tình ngoan ngoãn mà lại thành kính. Con ngươi kiêu ngạo tràn ngập thống khổ, vui sướng và chờ mong. Đôi môi hơi hé ra tựa như đang chờ đợi được hôn.

Bên dưới có kèm lời giới thiệu từ câu lạc bộ: tuổi, sinh viên, cao m, nặng kg. Thời gian gia nhập giới ngắn, chưa được huấn luyện bài bản, chưa từng nhận chủ, từng tự mình chơi. Ưu điểm là năng lực tiếp thu mạnh, có tính dẻo dai; khuyết điểm là tính phục tùng kém.

Bên dưới còn có ảnh chụp và phần giới thiệu của hai người khác, Bạc Hải cũng đã mở ra xem một lần. Một người là bác sĩ, một người là thầy dạy dương cầm, diện mạo đều xuất sắc, một nam một nữ, phần giới thiệu cũng có khuynh hướng làm hắn muốn chọn một trong hai người sau. Ngón tay Bạc Hải dừng lại ở khung chat một chút, đã gõ xong vài chữ, lúc này đột nhiên nghe được bên trong ồn ào. Hắn khẽ nhíu mày liếc vào phía bên trong cửa, nhìn thấy Vương Cụ và Trình Xuyên lại đánh nhau, hiển nhiên là Trình Xuyên chiếm lợi thế, đánh vài cái đã đè Vương Cụ xuống đất, cưỡi trên người cậu ta như một con sư tử phẫn nộ, lại hung hăng tung một cú đấm lên mặt Vương Cụ.

Bạc Hải đẩy cửa vào, trầm giọng nói: “Trình Xuyên.”

Trình Xuyên đánh tới đỏ mắt, hoàn toàn không để ý đến Bạc Hải, vẫn tiếp tục đè lên người Vương Cụ mà đánh, Vương Cụ cũng giãy giụa dùng sức đá lại Trình Xuyên. Lý Thương Bằng chạy từ WC ra, vội vàng tới kéo Trình Xuyên dậy, còn chưa kịp dùng sức đã bị Trình Xuyên hất ra, lảo đảo lùi về phía sau hai bước, thắt lưng đập vào bàn đau đớn kêu một tiếng. Mũi của Vương Cụ đã chảy máu nhưng Trình Xuyên vẫn chưa thu tay lại. Bạc Hải nhanh chóng bước đến, kéo áo Trình Xuyên dậy nặng nề ném người xuống đất.

Từ trước đến nay Bạc Hải vẫn luôn ôn hòa, có thể nói là rất tốt tính, Trình Xuyên hoàn toàn không phòng bị hắn, bị ném xuống đất đau tới mức trợn mắt. Trình Xuyên cảm thấy rất mất mặt, ngẩng đầu hung ác trừng Bạc Hải, gào lên: “Liên quan mẹ gì đến mày!”

Bạc Hải không phản bác, chỉ rũ mắt liếc Trình Xuyên một cái.

Chỉ một cái liếc mắt như vậy, Trình Xuyên lập tức ngừng lại.

Trình Xuyên cảm thấy áp bách và căng thẳng trước nay chưa từng có, giống như mình thật sự làm sai chuyện gì vậy. Đôi mắt kia của Bạc Hải hơi nhếch, lúc cười thì ôn hòa, lúc không cười thì lạnh lùng, hiện giờ hơi nhếch lên nhìn mình lại giống một lưỡi đao sắc bén. Trên mặt Bạc Hải không có bao nhiêu tức giận cả, lại càng không cố ý bày ra tính công kích, chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua lại khiến Trình Xuyên cảm thấy nguy hiểm và khủng hoảng.

Huống chi Trình Xuyên trời sinh là sub, cậu ngửi được hơi thở không tầm thường, điều này làm cậu gần như là ngừng lại động tác theo bản năng.

Bạc Hải đỡ Vương Cụ dậy, cả mặt đối phương đã gần như dính đầy máu, màu đỏ sậm dính sang tay áo trông vô cùng dọa người. Hắn cẩn thận nhìn hai mắt, phát hiện về cơ bản đều là chảy từ mũi ra, những chỗ khác không bị thương nghiêm trọng, lúc này mới thở phào. Lý Thương Bằng vội vàng đi lấy thuốc bôi giúp Vương Cụ. Trình Xuyên ngồi dưới đất mím môi, cảnh giác nhìn Bạc Hải.

Bạc Hải bước hai bước lại gần Trình Xuyên, nhẹ giọng nói: “Trình Xuyên.”

Lại là cảm giác này. Trình Xuyên chống tay đứng dậy, cảm thấy hoảng loạn vô thố, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Bạc Hải. Cậu không rõ cảm xúc này từ đâu mà tới, cảm thấy rất dọa người, đành phải quay mặt đi, cậy mạnh mà đập vào bả vai Bạc Hải, lúc nhìn thoáng qua thấp giọng mắng: “Một lũ điên.”

Bạc Hải dừng lại hai giây, không để ý đến Trình Xuyên nữa, xoay người xem tình trạng thương tích của Vương Cụ. Sắc mặt Vương Cụ rất khó coi, dùng tay nắm lấy mũi để Lý Thương Bằng bôi thuốc giúp mình. Chờ máu mũi ngừng chảy, Vương Cụ miễn cưỡng nói cảm ơn hai người, đứng dậy đi đến bên giường không nói lời nào. Lý Thương Bằng thở dài, đổ nước rửa chân đi, lẩm bẩm: “Từ sáng đến tối toàn chuyện gì đâu…”

Bạc Hải đi đến ban công đợi một lát. Hắn rút ra một điếu thuốc, nhưng chỉ kẹp ở tay chứ không châm lên. Hai ngày một điếu là quy định hắn tự đặt ra, hút rồi sẽ không động tới nữa. Bạc Hải lấy điện thoại di động ra, xóa dòng chữ vừa nãy gõ, dừng lại một giây mới nhập: Vậy chọn người đầu tiên đi.

Hắn đứng bên ngoài hóng gió một lát, tựa lưng vào lan can nhìn vào trong phòng. Trình Xuyên nằm ở giường dưới hắn, ở ngoài ban công có thể nhìn thấy rõ ràng đối phương đang nằm nghiêng xem điện thoại, sau đó đột nhiên nửa ngồi dậy, hai tay nhanh chóng gõ chữ, gương mặt thường tràn ngập lệ khí mơ hồ lộ ra một nụ cười.

Bạc Hải tì tay lên lan can, ngửa đầu về phía sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen lấp lánh vài ngôi sao. Hiện giờ đã nửa đêm, không trung như mở ra một sân khấu khổng lồ, vầng trăng cong cong treo ở chân trời được một vầng sáng dày bao quanh. Bởi vì ngửa đầu nên cổ Bạc Hải tạo thành một đường cong. Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận tiếng rì rào của gió thổi qua những tán cây, hầu kết hơi động một chút.

Bạc Hải có linh cảm rằng những ngày tiếp theo sẽ rất thú vị. Nguyên tắc từ lúc nhập giới của hắn là vĩnh viễn không để chuyện trong giới có liên quan gì đến cuộc sống thực của mình, mấy năm qua hắn luôn chia bản thân thành hai phần rõ ràng, vì vậy cũng không tìm người bên cạnh. Nhìn thấy ảnh của Trình Xuyên không thể nghi ngờ là hắn vô cùng giật mình. Do dự hai ngày, vốn đã quyết định là sẽ nhận bác sĩ kia, nhưng vừa rồi thấy Trình Xuyên đỏ mắt giương cung bạt kiếm trừng mình, Bạc Hải bỗng nhiên thay đổi chủ ý.

Bạc Hải muốn vì Trình Xuyên mà phá lệ một lần, hắn muốn nuôi dưỡng một con báo. Thuần hóa nó, chinh phục nó, dạy dỗ nó, để nó cam tâm tình nguyện quỳ chân bên gối mình, thu lại móng vuốt sắc nhọn trở thành một con chó.

Nghe có vẻ vô cùng tuyệt vời.

Hết chương

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio