Hôm nay Bạc Hải mặc một bộ tây trang màu đen, quần bó rất sát, có thể nhìn thấy rõ ràng đáy quần phồng to.
Cách một lớp vải, Trình Xuyên vươn đầu lưỡi lim, chốc lát sau đã lim ướt đẫm một khoảng. Đầu Trình Xuyên cố sức tới gần, dùng răng nanh cắn khóa kéo của Bạc Hải xuống. Bạc Hải cúi đầu nhìn động tác vụng về của Trình Xuyên, thấy đầu tóc ngắn ngủn cọ tới cọ lui trn bụng mình không khỏi buồn cười: “Từ từ thôi.”
Trình Xuyên là người nôn nóng, cắn vài cái chưa mở ra được đã có chút hấp tấp, động tác mạnh quá lập tức cắn phải môi dưới của mình, xuýt xoa một tiếng hít sâu mấy hơi, đau đến mức mắt cũng nhăn lại. Hai tay Bạc Hải giữ lấy khuôn mặt Trình Xuyên, nhìn miệng vết thương trn môi cậu, cúi đầu thổi thổi, hỏi: “Đau lắm sao?”
Trình Xuyên lắc đầu, cúi đầu tránh khỏi tay Bạc Hải, loay hoay một hồi lâu mới kéo được khóa xuống, lại dùng đầu lưỡi tháo khuy quần ra, ngậm mép quần kéo xuống, lặp lại vài lần mới thấy được quần lt bên trong lộ ra. Tim Trình Xuyên đập nhanh đến mức không giống bình thường. Đây là lần đầu tiên cậu khẩu giao cho người khác, toàn bộ quá trình đều dựa vào kinh nghiệm xem được trong phim, hoàn toàn không biết có thể lấy lòng Bạc Hải hay không. Trình Xuyên ngậm lấy phần căng phồng kia, cách một lớp quần lt nhẹ nhàng mut vào, cậu có thể cảm nhận được vật giữa hi háng Bạc Hải dần dần ngẩng đầu lên, ít nhiều cũng coi như cổ vũ cậu.
Trình Xuyên dùng miệng kéo quần lt xuống dưới, dương vt cực lớn bn đến bên mặt cậu. Cậu không ngờ h thân Bạc Hải lại kinh người đến vậy, giật mình tùy ý thứ đồ vật kia đánh trúng mình. Bạc Hải vuốt v tấm lưng bóng loáng của Trình Xuyên, từ góc độ này có thể thấy được xương bả vai hơi lộ ra của Trình Xuyên khi cậu cong người, cơ thể phía sau căng thẳng như đang chuẩn bị phá một công trình to lớn. Trình Xuyên hít sâu một hơi, ngậm lấy quy đu đang xòe như ô vào miệng, cố gắng không để răng nanh chm phải. Cậu cảm thấy hơi quái dị, dương vt cứng rắn mang theo độ ấm là bộ phận riêng tư nhất của Bạc Hải, thế mà hiện giờ nó lại bị mình dùng miệng ngậm lấy. Trình Xuyên cảm thấy mặt nóng lên, huống chi trước lúc cậu dùng miệng bao bọc lấy nó đã mơ hồ cảm nhận được tĩnh mạch nhảy lên.
Bạc Hải thấy Trình Xuyên không bắt được trọng điểm, tự tay thăm dò cầm phần gốc rễ của chính mình, rút ra khỏi miệng Trình Xuyên. Dương vt đã hoàn toàn trướng lớn, thứ đồ xấu xí dữ tợn ấy đặt bên cạnh khuôn mặt anh tuấn xinh đẹp gây ra hiệu quả thị giác mạnh khơi dậy lửa dục người khác, Bạc Hải nắm dương vt quật hai cái lên mặt Trình Xuyên, giống như cho cậu mấy bạt tai. Trình Xuyên ngoan ngoãn nhận, tính khí của Bạc Hải nóng phỏng nhưng không có mùi lạ, thứ ấy bị Bạc Hải nắm trong lòng bàn tay đảo qua mặt cậu, quy đu đi một đường từ sống mũi cao thẳng xuống, cuối cùng dừng lại bên miệng. Trình Xuyên cảm thấy những nơi nó chm qua đều hơi ướt, nhưng cậu không chắc đó có phải là lỗi giác không.
Bạc Hải buông tay ra chống vào bên giường, tư thái thả lỏng hơi ngửa đầu ra sau, nói: “Không có gì khó cả, cậu có thể làm tốt.”
Trình Xuyên được khen một câu có chút lòng tin hơn. Cậu vươn đầu lưỡi lặp lại lim láp từ dưới lên trn, thật sự hơi giống chó con. Đến khi tính khí của Bạc Hải hoàn toàn cứng lên, Trình Xuyên mới há to miệng ngậm lấy nó, ra sức nuốt vào, dương vt tiến vào tận trong cùng đâm thẳng vào yết hầu làm cậu bắt đầu ho khan. Trình Xuyên sợ làm Bạc Hải bị thương, vội vàng lui ra ngoài. Bạc Hải vỗ lưng cậu, Trình Xuyên ho khan xong mới ngậm nó vào lần nữa.
Lần này cậu rút được kinh nghiệm, không lỗ mng như trước nữa, chỉ ngậm lấy một phần ba, cố gắng hơi cử động đầu để phun ra nuốt vào. Trình Xuyên bắt chước giống trong phim, dùng đầu lưỡi lim mã mắt, dùng sức mut vào phát ra thanh âm tình sắc. Nước miếng chưa kịp nuốt xuống chảy ra khỏi nơi giao nhau giữa dương vt và miệng, trn cằm và đùi của Trình Xuyên dính đầy nước miếng, dương vt Bạc Hải cũng bị cậu lim đến ướt đẫm. Chỉ chốc lát sau miệng Trình Xuyên đã tê mỏi, lúc rút ra khỏi còn thở hổn hển mấy hơi liền, lúc này mới có sức chú ý đến chính mình: Cậu đã cương đến mức sắp bn rồi.
Chỉ quỳ gối trước mặt Bạc Hải rồi khẩu giao cho hắn cũng đủ làm cậu hưng phấn đến cưng cứng hoàn toàn.
Bạc Hải xem ở trong mắt, cởi giày dùng chân dẫm lên h thân của Trình Xuyên. Tất của hắn là màu đen tinh khiết, lặp đi lặp lại động tác nghiền ép chà đạp lên h thân Trình Xuyên. Trình Xuyên đau đến mức kêu ra tiếng, nức nở dùng mặt cọ đầu gối của Bạc Hải, ý đồ muốn hắn buông tha cho mình. Bạc Hải không cảm kch, cho cậu một cái bạt tai không nhẹ không nặng: “Đừng làm nũng, chuyên tâm một chút.”
Trình Xuyên chỉ có thể chịu đau tiếp tục lim. Lần này động tác của cậu thuần thục hơn rất nhiều, nhưng h thân bị lòng bàn chân dẫm vừa đau lại vừa kch thích, mỗi lần Bạc Hải hơi cử động chân là cậu lại cứng thêm một chút, hoàn toàn không thể nào chuyên tâm khẩu giao cho hắn được. Trình Xuyên mut vào hai túi tinh nặng trịch, lúc ngẩng đầu bên miệng còn dính một sợi lông, được Bạc Hải dùng tay gạt đi.
Trình Xuyên đã xuất ra hết bản lĩnh của mình rồi nhưng Bạc Hải lại không có dấu hiệu gì là sắp bn, thậm chí còn không phát ra thanh âm nào. Cậu thất bại vùi đầu vào h thân Bạc Hải, ngửi hương vị của hắn, thấp giọng oán giận: “Sao còn cứng như vậy chứ.”
Bạc Hải bật cười, tiếng cười trầm thấp lại dễ nghe, giống như âm kết thúc của một bản nhc cổ điển. Động tác dưới chân Bạc Hải nhẹ lại, dùng chút sức vỗ về nó. Trình Xuyên lập tức hừ hừ, dương vt run rẩy, giống như sẽ bn ngay tức khắc. Cậu vẫn chưa quên yêu cầu của Bạc Hải, ngẩng đầu nhìn về phía hắn như đang xin ý kiến, mang chút cầu khẩn mà bản thân cũng không nhận ra.
Bạc Hải lắc đầu: “Không được.”
Trình Xuyên nóng nảy, cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn bn tinh. Cả người cậu đều nóng lên, chỉ cảm thấy giờ phút này cần làm gì đó để lấy lòng Bạc Hải, lùi về phía sau hai bước khom lưng xuống, khẩn thiết dán đôi môi lên ngón chân Bạc Hải. Bạc Hải cụp mắt nhìn, không tỏ thái độ. Trình Xuyên thấy hắn không có ý cự tuyệt bèn lim từ dưới lên trn, từ mắt cá chân đến bắp chân rồi đầu gối, đầu lưỡi lim loạn một lượt như chó con. Bạc Hải bị cậu chọc cười, vỗ lên đùi mình: “Quay lưng lại, ngồi lên đùi tôi.”
Trình Xuyên vội vàng ngồi xuống, nghe thấy Bạc Hải mở khóa ở tay ra cho mình, cánh tay bị tê cứng cuối cùng cũng tự do. Bạc Hải ôm lấy Trình Xuyên từ phía sau, ra lệnh: “Khép chân lại.”
Trình Xuyên nghe theo, tính khí sưng to của Bạc Hải ma sát vào mông của cậu hai cái, sau đó trực tiếp đâm vào giữa hi chân. Trình Xuyên hoảng sợ, bị nhiệt độ kia làm phỏng, còn chưa kịp thích ứng cảm giác khác thường giữa hi chân thì Bạc Hải đã hơi động, cm vào giữa hi chân cậu như đang giao phối. Trình Xuyên không dám nhúc nhích nhưng vẫn nhớ rõ thân phận của mình, kẹp chặt hai chân để Bạc Hải thoải mái hơn một chút.
Bạc Hải thô bạo cọ xát phần thịt mềm mại giữa hi chân, vài lần còn đâm tới tận dương vt Trình Xuyên. Đáy chậu cảm nhận sâu sắc được đau đớn cùng với khoi cảm hơn bất kỳ chỗ nào trn cơ thể, gần như là phóng đại gấp trăm lần làm cho Trình Xuyên lắc lư đến mất đi lý trí. Cậu không nhịn được dùng tay tuốt dương vt của mình, lại bị Bạc Hải hất ra, nắm chặt lấy nó, ngón tay chặn lỗ chuông lại. Trình Xuyên bị ép ngừng bn tinh làm đau đớn, kch thích đến mức nước mắt snhlý cũng chảy xuống. Cánh tay hữu lực của Bạc Hải gắt gao vây quanh cậu, làm cậu không thể động đậy, chỉ có thể thừa nhận xâm phm và thống khổ sung sướng khi cả phía trước và phía sau đều bị vây công, cơ bắp ở hai chân đã sắp run rẩy, đàu ngón chân cuộn lại.
Trình Xuyên rn rỉ không chút che giấu giống như dâm phụ, khóe mắt hơi ướt nước, công kch phía sau ngày càng dùng sức hơn. Không biết qua bao lâu, cuối cùng Bạc Hải cũng bn ra, tnh dịch hơi lạnh làm giữa hi chân Trình Xuyên dính dấp. Dương vt của Trình Xuyên cũng được thả ra, Trình Xuyên mở to hai mắt dt cao trào, bn ra từng đợt tnh dịch, có vài giọt còn bn lên thảm.
Trình Xuyên thở hổn hển, chưa kịp hoàn hồn sau sự việc vừa rồi thì Bạc Hải đã h mội cái hôn xuống sau gáy cậu, thấp giọng nói gì đó nhưng cậu không nghe thấy. Trong cơn hoảng hốt, Trình Xuyên được Bạc Hải ôm lấy thắt lưng, vỗ vỗ vai nhẹ giọng nói: “Tách hai chân ra.”
Trình Xuyên nghe lời tách hai chân ra, Bạc Hải cúi đầu nhìn tình trạng hai chân cậu xong mới yên lòng. Tuy rằng bị ma sát đỏ bừng nhưng mà không bị rách da, không đến mức đau quá lâu. Bạc Hải đặt Trình Xuyên lên giường, còn mình thì vào toilet lấy một cái khăn lông ấm ra, cúi người lau sạch cho Trình Xuyên. Hiện giờ giữa hi đùi Trình Xuyên mẫn cảm vô cùng, chm nhẹ đã phát run, theo bản năng tránh né. Bạc Hải nhìn Trình Xuyên vẫn chưa hoàn hồn, cúi đầu hôn lên mắt cậu: “Ngoan, đừng cử động.”
Một lúc lâu sau Trình Xuyên mới lấy lại tinh thần, bất tri bất giác đỏ mặt. Cậu nhìn giữa hi chân hỗn loạn của mình, thấp giọng hỏi: “Ngài… không chơi sao?”
Động tác Bạc Hải hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục lau, ôn hòa nói: “Không chơi.”
Trình Xuyên cảm thấy tâm trạng có chút phức tạp. Cậu có chút vui vẻ, đồng thời lại có chút ủ rũ, không nói được rốt cuộc là tư vị gì. Không chơi nghĩa là Bạc Hải chưa từng làm với những người khác, nhưng như vậy đồng thời có nghĩa là cậu cũng không có cơ hội. Trình Xuyên vốn tưởng rằng mình không phải đồng tính, cũng không thể chấp nhận chơi với đàn ông. Nhưng đến khi thật sự nhận được đáp án khẳng định như vậy, dường như trong lòng cậu có chút mất mát.
Đáy lòng Trình Xuyên ngũ vị tạp trần, không biết lấy dũng khí ở đâu ra, đột nhiên reo lên: “Phần thưởng của tôi đâu?”
Bạc Hải đã lau gần xong rồi, đắp cho Trình Xuyên cái chăn, nghe ngữ khí kiêu ngạo làm càn như vậy cũng không phát hỏa, buồn cười nhìn cậu: “Điều kiện là chỉ dùng miệng làm tôi bn, cậu làm được sao?”
Trình Xuyên thấy Bạc Hải không tức giận lại càng lấn tới: “Là chủ nhân không nên dùng chân, nếu vừa rồi vẫn dùng miệng thì nhất định là tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Bạc Hải vốn đã định thưởng cho Trình Xuyên, nghe cậu cãi chày cãi cối như vậy cũng không phản bác, sờ đầu cậu: “Chờ chút.”
Bạc Hải giặt sạch khăn mặt rồi treo lên, sau đó đi vào gian trong lấy một túi quà màu lam ra. Hắn ngồi xuống bên giường, đưa túi quà cho Trình Xuyên: “Tự mình mở ra đi.”
Trình Xuyên lần đầu tiên được nhận quà, vui sướng hiện hết lên mặt. Cậu vội vã mở túi, lấy đồ bên trong ra.
Đó là một cái chocker màu đen bằng da được chếc tác tinh xảo, cách một đoạn lại được khảm một cái đinh tán màu bạc. Phía trước có một cái thẻ nhỏ bằng kim loại, mặt trn có khắc một con báo uy phong lẫm liệt, mặt sau chỉ có một chữ “Hải”. Phía sau còn có một sợi dây chuyền kim loại dài mấy mét có thể tháo rời, cuối cùng là một cái vòng bằng da cũng màu đen. Trình Xuyên kinh ngạc nhìn thứ trn tay, một lúc sau vẫn chưa nói lên lời.
Bạc Hải cầm nó lên, đeo vào cổ giúp Trình Xuyên. Đây là chocker hắn tự tay làm, cũng là lần đầu tiên khắc lên chữ “Hải” chứ không phải là “” hay là “Bạch”. Nhưng hắn không nói gì, cũng không định cho Trình Xuyên biết, chỉ giúp Trình Xuyên cài khóa phía sau gáy, cười nhìn ánh mắt của Trình Xuyên, hỏi: “Thích không?”
“… Thích.” Trình Xuyên ngốc ngốc sờ thứ trn cổ, vươn tay vòng qua bả vai Bạc Hải, lại lặp lại một lần: “Thích lắm.”
Hết chương