Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gần đây Tạ Hoè An cứ về nhà là bắt đầu viết nhật ký. Thi thoảng tôi ghé mắt nhìn được vài ba câu, chậc, vẫn rất buồn nôn.
Tạ Hoè An luôn tỏ ra nghiêm túc trước mặt người khác, dù đôi khi vẫn nhây nhờn với tôi lúc ở riêng, nhưng hiếm khi anh thẳng thắn nói ra những suy nghĩ trong lòng thế này.Thấy vậy anh bèn hỏi: “Sao, em thấy tiếc à?”
Thực ra tôi cũng rất ít nói.Trước năm mới ngày, chúng tôi chạy từ thành phố Giang về thành phố Kinh.Trong khoảnh khắc đó, có cảm giác như cái Tết đầu tiên của tôi ở thành phố Kinh hồi nhỏ đã quay lại. Lúc đó cha mẹ tôi cũng chơi mạt chược thế này với cha mẹ Tạ Hoè An, tôi và anh thì bị cha mẹ của mình cho đồng để ra ngoài chơi.
Lúc còn trẻ sống trong thời đại có thích cũng không nói công khai ra, tới từng tuổi này rồi, cả hai đã sống với nhau hơn nửa đời người, có rất nhiều lời không cần nói ra mà chỉ cần một ánh mắt đã có thể hiểu thấu.Khi đó tôi vẫn đang cãi nhau với Tạ Hoè An, sau đó anh mua cho tôi một bộ liên hoàn họa, rồi chúng tôi trở thành bạn bè, đến tận bây giờ…Cứ thế kéo dài rất lâu. Tạ Hoè An hiểu tính tôi, biết cứ thế là không ổn nên dứt khoát tiền trảm hậu tấu luôn.
Con gái từng hỏi tôi, lâu thế rồi, có khi nào thấy chán không.Tạ Hòe An lái xe, niềm vui ban đầu trôi qua, tôi bên ghế phụ lái bắt đầu đứng ngồi không yên.Tôi lắng nghe tiếng mạt chược, ngửi mùi thơm canh sườn ngó sen, những suy nghĩ lung tung khi nãy đột nhiên tan thành mây khói.
Tất nhiên nó không hiểu cha nó như tôi. Tạ Hoè An làm chuyện gì cũng nghiêm túc cả. Chớ thấy anh không nói gì, nhưng chuyện viết nhật ký này tuyệt đối là nghiêm túc, một khi quyết định việc gì sẽ hoàn toàn nhập tâm vào, thậm chí còn có chút cảm giác trang trọng nữa.
Ví dụ như tặng quà, mấy năm qua, quà sinh nhật, ngày kỷ niệm đám cưới, thậm chí là một ngày Tết trồng cây nho nhỏ, thế nào tôi cũng tìm thấy được những món quà anh chọn cho tôi trong khắp nhà.Tôi nghe tới đây, trái tim đã vỡ vụn rồi.
Có thể là một thứ gì đó giá trị, cũng có thể chỉ đơn giản là một tấm thiệp…Tôi còn nghĩ là anh lừa mình, nửa tin nửa ngờ vào trong, thấy cha mẹ tôi với cha mẹ anh đều đang chơi mạt chược trong nhà, không kìm được mà vui sướng.Lúc còn trẻ sống trong thời đại có thích cũng không nói công khai ra, tới từng tuổi này rồi, cả hai đã sống với nhau hơn nửa đời người, có rất nhiều lời không cần nói ra mà chỉ cần một ánh mắt đã có thể hiểu thấu.
Tôi thì không hiểu chuyện, nói với anh đã kết hôn rồi chẳng cần phải phung phí thế làm gì.Tôi thì không hiểu chuyện, nói với anh đã kết hôn rồi chẳng cần phải phung phí thế làm gì.Lúc này anh cũng chẳng buồn che giấu nữa nên nói thẳng: “Chứ gì nữa, nếu em thật sự thành con gái bà ấy thì anh ở bên em kỳ cục lắm!”Nhìn thấy người chúng tôi, người lớn ngẩng đầu lên nhìn, sau đó mẹ Tạ Hoè An cười nói: “Về rồi à, trong bếp có hầm canh sườn ngó sen đấy, tụi con tự múc mà uống đi, bọn mẹ đánh xong một vòng sẽ ra ăn cơm nhé!”
Anh bảo tôi kết hôn là điểm bắt đầu chứ không phải là điểm kết thúc.Tôi sợ đến ngây người.Anh giữ vai tôi, cúi đầu nói: “Thẩm Thu Bạch, chỉ nói chuyện yêu đương mà không kết hôn thì đều là đùa giỡn qua đường, em không thể đùa giỡn qua đường với anh mãi được đâu.”
Anh gần như đã xem câu nói này thành chuẩn mực trong cuộc hôn nhân của chúng tôi, vì thế bao năm qua, thường ngày anh ít nói nhưng tôi chưa từng cảm thấy nhàm chán khi ở bên anh.Anh nói: “Chẳng nói gì cả, nghe anh nói xong thì cúp điện thoại rồi.”Sau này tôi mới biết, mẹ Tạ Hoè An nghe anh nói thế thì lập tức cúp điện thoại, kích động chạy sang nhà tôi, sau đó cha mẹ tôi chỉ tốn có phút đã bàn xong quá trình đính hôn và kết hôn với cha mẹ anh.
Con gái nói, cha trông nghiêm túc như thế, sao con nghe bà ngoại kể lúc người đính hôn cứ như con nít ấy.Dù sao nhà cũng quá thân thiết nhau, cha mẹ anh rất quen thuộc với tôi, tôi không phải là một đứa trẻ giỏi giang gì trong hẻm, chỉ cảm thấy có lẽ cha mẹ anh sẽ có thành kiến với mình.Tôi thốt lên: “Sao em chẳng biết gì hết vậy?
Mẹ tôi nói với con gái tôi thế ư? Tôi ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại đúng là lúc đó có hơi tùy ý thật.Trên đường đi tôi hỏi Tạ Hoè An rất nhiều, sợ cha mẹ anh không thích tôi, sợ tôi về nhà biểu hiện quá dở, lại sợ cha mẹ anh ghét bỏ gia cảnh nhà mình…Sau đó mẹ anh cúp máy luôn.
Lúc tôi với Tạ Hoè An sắp đính hôn mới nói cho người trong nhà biết rõ quan hệ giữa chúng tôi.Có khi nào mẹ Tạ Hoè An đang định dạy cho tôi một bài học không? Tôi nhìn Tạ Hoè An cầu cứu, không muốn nhận cuộc điện thoại này.
Khi ấy tôi với anh đều đang làm việc ở thành phố Giang.Tạ Hoè An luôn tỏ ra nghiêm túc trước mặt người khác, dù đôi khi vẫn nhây nhờn với tôi lúc ở riêng, nhưng hiếm khi anh thẳng thắn nói ra những suy nghĩ trong lòng thế này.Khi ấy tôi với anh đều đang làm việc ở thành phố Giang.
Anh đã muốn nói chuyện hôn nhân với nhà tôi từ lâu, nhưng lại bị tôi viện đủ lý do để từ chối.
Không phải tôi không muốn, mà tôi lo rằng cha mẹ anh không thích tôi.Tôi nghi hoặc nhận điện thoại, sau đó giọng cha tôi truyền tới: “Vài ngày nữa về làm lễ đính hôn đi.”Anh vươn tay ôm lấy tôi rồi nói: “Thẩm Thu Bạch, cuối cùng sau này anh không bị đùa giỡn qua đường nữa rồi!”
Dù sao nhà cũng quá thân thiết nhau, cha mẹ anh rất quen thuộc với tôi, tôi không phải là một đứa trẻ giỏi giang gì trong hẻm, chỉ cảm thấy có lẽ cha mẹ anh sẽ có thành kiến với mình.Hóa ra anh cũng lo chuyện này.
Thêm nữa, trong những năm , tuy tự do kết hôn đã bắt đầu thịnh hành nhưng môn đăng hộ đối cũng rất quan trọng. Cha mẹ tôi không tính là người có thu nhập cao được, còn nhà anh, trước đây tôi cũng đã nhắc tới rồi, là hộ vạn đồng đầu tiên trong hẻm chúng tôi.Tất nhiên nó không hiểu cha nó như tôi. Tạ Hoè An làm chuyện gì cũng nghiêm túc cả. Chớ thấy anh không nói gì, nhưng chuyện viết nhật ký này tuyệt đối là nghiêm túc, một khi quyết định việc gì sẽ hoàn toàn nhập tâm vào, thậm chí còn có chút cảm giác trang trọng nữa.
Vì thế rõ ràng đã đồng ý lời cầu hôn của anh nhưng tôi vẫn không dám nói với người trong nhà.Cha tôi?
Thời đại đó có rất nhiều người yêu nhau muốn đính hôn, nhưng vì trong nhà không đồng ý mà bị tách nhau. Tôi cũng rất sợ mình và anh sẽ có kết cục như thế. Vì vậy cứ muốn như đà điểu, vùi đầu vào cát, được ngày nào hay ngày ấy.Tôi vẫn chưa hiểu gì: “Nói cái gì cơ?”Anh nghiến răng: “Thẩm Thu Bạch!”
Cứ thế kéo dài rất lâu. Tạ Hoè An hiểu tính tôi, biết cứ thế là không ổn nên dứt khoát tiền trảm hậu tấu luôn.Tôi không để ý tới việc anh đã sửa cách xưng hô, chỉ ngây người nói: “Ông ấy bảo vài ngày nữa chúng ta về làm lễ đính hôn.”Lúc đó vẫn chưa có điện thoại di động, gọi điện thoại đều phải vào bốt. Tôi thấy lạ không biết anh gọi cho ai, còn cố tình lấy cớ mua nước trái cây để đuổi tôi đi, anh vừa cúp máy, quay đầu thấy tôi liền nói: “Thẩm Thu Bạch, anh nói với mẹ anh rồi.”
Hôm đó tôi ăn cơm với anh xong thì về nhà. Trên đường đi anh đột nhiên nói mình muốn uống nước trái cây, trước kia đều là anh tự đi mua, lần này lại sai tôi đi.Thêm nữa, trong những năm , tuy tự do kết hôn đã bắt đầu thịnh hành nhưng môn đăng hộ đối cũng rất quan trọng. Cha mẹ tôi không tính là người có thu nhập cao được, còn nhà anh, trước đây tôi cũng đã nhắc tới rồi, là hộ vạn đồng đầu tiên trong hẻm chúng tôi.
Tôi không nghĩ gì nhiều, cứ ngoan ngoãn chạy tới xếp hàng trước cửa hàng nước trái cây.Anh thấy tôi đang lưỡng lự bèn nói: “Vậy em chờ ở đây nhé, anh cất đồ trước đã.”
Mua xong quay lại, phát hiện anh đang đứng trong bốt điện thoại ven đường.Anh khó khăn trả lời những câu hỏi của tôi, cuối cùng đành nói: “Thẩm Thu Bạch, cha mẹ anh nhìn em lớn lên, cực kỳ thích em, trước kia thường xuyên nhắc tới em bên tai anh đấy, ôi chao, con gái nhà lão Thẩm đúng là hiếm có thật, sao lúc trước mẹ không có con gái nhỉ! Hay là đi tìm lão Thẩm thương lượng tí, nhận nó làm con gái nuôi nhỉ…”
Lúc đó vẫn chưa có điện thoại di động, gọi điện thoại đều phải vào bốt. Tôi thấy lạ không biết anh gọi cho ai, còn cố tình lấy cớ mua nước trái cây để đuổi tôi đi, anh vừa cúp máy, quay đầu thấy tôi liền nói: “Thẩm Thu Bạch, anh nói với mẹ anh rồi.”
Tôi vẫn chưa hiểu gì: “Nói cái gì cơ?”Ví dụ như tặng quà, mấy năm qua, quà sinh nhật, ngày kỷ niệm đám cưới, thậm chí là một ngày Tết trồng cây nho nhỏ, thế nào tôi cũng tìm thấy được những món quà anh chọn cho tôi trong khắp nhà.
Anh nhìn tôi nói: “Nói anh muốn cưới em về nhà.”Anh bảo tôi kết hôn là điểm bắt đầu chứ không phải là điểm kết thúc.Tôi không nghĩ gì nhiều, cứ ngoan ngoãn chạy tới xếp hàng trước cửa hàng nước trái cây.
Tôi sợ đến ngây người.
Anh giữ vai tôi, cúi đầu nói: “Thẩm Thu Bạch, chỉ nói chuyện yêu đương mà không kết hôn thì đều là đùa giỡn qua đường, em không thể đùa giỡn qua đường với anh mãi được đâu.”Anh đắc ý: “Bị anh cản lại rồi mà.”Anh nhìn tôi nói: “Nói anh muốn cưới em về nhà.”
Tôi nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của anh cũng biết chuyện này không dây dưa mãi được, cảm thấy hơi thấp thỏm nên hỏi anh: “Vậy mẹ anh nói sao?”Tôi thầm nghĩ xong đời rồi, chắc chắn mẹ anh không đồng ý rồi.Không kìm được mà thở dài.Thực ra tôi cũng rất ít nói.
Anh nói: “Chẳng nói gì cả, nghe anh nói xong thì cúp điện thoại rồi.”Tôi cười ha hả, lừa được anh nên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tôi thầm nghĩ xong đời rồi, chắc chắn mẹ anh không đồng ý rồi.Trong mắt tôi, Tạ Hoè An luôn là người có mục tiêu rõ ràng, không tự phụ nhưng cũng không phải người tự ti, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh mông lung như thế.
Lúc đó mắt tôi hơi cay xè.Tôi ngoan ngoãn gật đầu, một lát sau anh lại chạy ra cười nói với tôi: “Vào đi em, cha mẹ em cũng ở trong nhà anh này.”
Cố gắng để mình không bật khóc, tôi muốn xem liệu có còn cơ hội nào cứu vãn không, hỏi anh đã nói gì.Tất nhiên là tôi không dám rồi, trước kia dùng danh nghĩa bạn bè tới nhà anh thì không cần nghĩ nhiều tới vậy, giờ cây kim trong bọc đã lòi ra rồi, cảm giác như lần đầu tiên vào nhà anh vậy, cần có một điểm để dựa dẫm vào.
Anh nói anh gọi điện thoại cho nhà, mẹ anh nghe máy, sau đó anh nói anh muốn cưới Thẩm Thu Bạch.Tạ Hoè An: “Là con gái nhà lão Thẩm đấy mẹ!”Trái tim nhỏ của tôi lập tức nghẹn lên cổ họng.
Lúc đó mẹ anh vẫn chưa phản ứng lại kịp, nói: “Trùng hợp vậy, lão Thẩm cách vách nhà ta cũng cũng có con gái tên y hệt thế!”Trong nháy mắt anh đã nhìn thấu được suy nghĩ của tôi: “Là cha em.”
Tạ Hoè An: “Là con gái nhà lão Thẩm đấy mẹ!”
Sau đó mẹ anh cúp máy luôn.
Tôi nghe tới đây, trái tim đã vỡ vụn rồi.Chúng tôi cứ thế về nhà với suy nghĩ của riêng mình, cứ tưởng phụ huynh nhà sẽ đón ở trước cửa, ai ngờ chẳng có ai, cửa lại còn bị khóa nữa.
Lúc này điện thoại trong bốt vang lên. Anh nhận máy, ừm vài tiếng rồi đưa ống nghe cho tôi, nói: “Tìm em này.”
Trái tim nhỏ của tôi lập tức nghẹn lên cổ họng.
Có khi nào mẹ Tạ Hoè An đang định dạy cho tôi một bài học không? Tôi nhìn Tạ Hoè An cầu cứu, không muốn nhận cuộc điện thoại này.Anh đã muốn nói chuyện hôn nhân với nhà tôi từ lâu, nhưng lại bị tôi viện đủ lý do để từ chối.
Trong nháy mắt anh đã nhìn thấu được suy nghĩ của tôi: “Là cha em.”Một lát sau, anh đột nhiên thở dài.Con gái nói, cha trông nghiêm túc như thế, sao con nghe bà ngoại kể lúc người đính hôn cứ như con nít ấy.
Cha tôi?Tôi kinh ngạc: “Còn có chuyện này nữa cơ à?”
Tôi nghi hoặc nhận điện thoại, sau đó giọng cha tôi truyền tới: “Vài ngày nữa về làm lễ đính hôn đi.”Anh cười bất lực: “Thương nhau củ ấu cũng tròn mà! Cha mẹ em không thấy anh như thế đâu.”Mẹ tôi nói với con gái tôi thế ư? Tôi ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại đúng là lúc đó có hơi tùy ý thật.
Tôi còn chưa kịp đáp lại thì điện thoại đã bị dập máy rồi.
Có lẽ vì vẻ mặt ngơ ngác của tôi nên Tạ Hoè An còn vươn tay huơ huơ trước mặt tôi, thấy tôi ngẩng đầu lên nhìn, anh bèn hỏi: “Cha nói thế nào hả em?”Mua xong quay lại, phát hiện anh đang đứng trong bốt điện thoại ven đường.Tôi còn chưa kịp đáp lại thì điện thoại đã bị dập máy rồi.
Tôi không để ý tới việc anh đã sửa cách xưng hô, chỉ ngây người nói: “Ông ấy bảo vài ngày nữa chúng ta về làm lễ đính hôn.”Lúc đó mắt tôi hơi cay xè.…
Một nụ cười như gợn sóng hiện lên trên khuôn mặt của Tạ Hoè An.
Anh vươn tay ôm lấy tôi rồi nói: “Thẩm Thu Bạch, cuối cùng sau này anh không bị đùa giỡn qua đường nữa rồi!”Con gái từng hỏi tôi, lâu thế rồi, có khi nào thấy chán không.
Lúc đó tôi thật sự có hơi lo lắng về thái độ của cha mẹ mình, nhưng Tạ Hoè An rất vui, tâm trạng của anh đã lây cho tôi, tôi cũng không nhịn được mà bật cười.
Sau này tôi mới biết, mẹ Tạ Hoè An nghe anh nói thế thì lập tức cúp điện thoại, kích động chạy sang nhà tôi, sau đó cha mẹ tôi chỉ tốn có phút đã bàn xong quá trình đính hôn và kết hôn với cha mẹ anh.Có thể là một thứ gì đó giá trị, cũng có thể chỉ đơn giản là một tấm thiệp…
…
Vì bận công việc nên chuyện đính hôn lần lữa mãi tới cuối năm.Vẻ mặt anh rất chân thật: “% là thật, năm lớp kia, cha mẹ anh bị tai nạn giao thông, em đến thành phố Giang tìm anh đấy. Sau này về nhà mẹ anh rất vui vẻ, đã chuẩn bị tới nhà nhận em làm con gái nuôi rồi!”Lúc tôi với Tạ Hoè An sắp đính hôn mới nói cho người trong nhà biết rõ quan hệ giữa chúng tôi.
Trước năm mới ngày, chúng tôi chạy từ thành phố Giang về thành phố Kinh.
Tạ Hòe An lái xe, niềm vui ban đầu trôi qua, tôi bên ghế phụ lái bắt đầu đứng ngồi không yên.
Trên đường đi tôi hỏi Tạ Hoè An rất nhiều, sợ cha mẹ anh không thích tôi, sợ tôi về nhà biểu hiện quá dở, lại sợ cha mẹ anh ghét bỏ gia cảnh nhà mình…
Anh khó khăn trả lời những câu hỏi của tôi, cuối cùng đành nói: “Thẩm Thu Bạch, cha mẹ anh nhìn em lớn lên, cực kỳ thích em, trước kia thường xuyên nhắc tới em bên tai anh đấy, ôi chao, con gái nhà lão Thẩm đúng là hiếm có thật, sao lúc trước mẹ không có con gái nhỉ! Hay là đi tìm lão Thẩm thương lượng tí, nhận nó làm con gái nuôi nhỉ…”Lúc đó tôi thật sự có hơi lo lắng về thái độ của cha mẹ mình, nhưng Tạ Hoè An rất vui, tâm trạng của anh đã lây cho tôi, tôi cũng không nhịn được mà bật cười.
Tôi kinh ngạc: “Còn có chuyện này nữa cơ à?”
Vẻ mặt anh rất chân thật: “% là thật, năm lớp kia, cha mẹ anh bị tai nạn giao thông, em đến thành phố Giang tìm anh đấy. Sau này về nhà mẹ anh rất vui vẻ, đã chuẩn bị tới nhà nhận em làm con gái nuôi rồi!”Một nụ cười như gợn sóng hiện lên trên khuôn mặt của Tạ Hoè An.
Tôi thốt lên: “Sao em chẳng biết gì hết vậy?Lúc này điện thoại trong bốt vang lên. Anh nhận máy, ừm vài tiếng rồi đưa ống nghe cho tôi, nói: “Tìm em này.”
Anh đắc ý: “Bị anh cản lại rồi mà.”Trong lòng tôi lập tức thầm ra quyết định, nhất định không thể chỉ đùa giỡn qua đường với Tạ Hoè An được!
Tôi để ý tới nét mặt của anh, nghĩ tới chuyện gì đó bèn hoài nghi nói: “Tạ Hoè An, đừng nói là lúc đó anh đã để ý tới em rồi nhé?”
Lúc này anh cũng chẳng buồn che giấu nữa nên nói thẳng: “Chứ gì nữa, nếu em thật sự thành con gái bà ấy thì anh ở bên em kỳ cục lắm!”Vì bận công việc nên chuyện đính hôn lần lữa mãi tới cuối năm.Tạ Hoè An hỏi tôi có muốn vào nhà anh trước không
Tôi nói: “Anh mưu mô đến thế cơ à!”
Không kìm được mà thở dài.
Thấy vậy anh bèn hỏi: “Sao, em thấy tiếc à?”
Tôi nói: “Chứ sao, mẹ anh nhiều tiền thế cơ mà!”
Anh nghiến răng: “Thẩm Thu Bạch!”Tôi thấy nét mặt của anh hơi hoảng hốt bèn hỏi anh bị làm sao.
Tôi cười ha hả, lừa được anh nên cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Một lát sau, anh đột nhiên thở dài.
Tôi thấy nét mặt của anh hơi hoảng hốt bèn hỏi anh bị làm sao.
Anh nói: “Nếu cha mẹ em biết thằng nhóc thối sát vách đã sớm muốn cuỗm con gái bảo bối của họ, chắc sẽ đánh gãy chân anh mất.”
Hóa ra anh cũng lo chuyện này.Tôi nói: “Anh giỏi như thế, ai mà ghét nổi chứ?”
Tôi nói: “Anh giỏi như thế, ai mà ghét nổi chứ?”
Anh cười bất lực: “Thương nhau củ ấu cũng tròn mà! Cha mẹ em không thấy anh như thế đâu.”Tôi nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của anh cũng biết chuyện này không dây dưa mãi được, cảm thấy hơi thấp thỏm nên hỏi anh: “Vậy mẹ anh nói sao?”
Trong mắt tôi, Tạ Hoè An luôn là người có mục tiêu rõ ràng, không tự phụ nhưng cũng không phải người tự ti, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh mông lung như thế.Tôi để ý tới nét mặt của anh, nghĩ tới chuyện gì đó bèn hoài nghi nói: “Tạ Hoè An, đừng nói là lúc đó anh đã để ý tới em rồi nhé?”
Chúng tôi cứ thế về nhà với suy nghĩ của riêng mình, cứ tưởng phụ huynh nhà sẽ đón ở trước cửa, ai ngờ chẳng có ai, cửa lại còn bị khóa nữa.
Tạ Hoè An hỏi tôi có muốn vào nhà anh trước không
Tất nhiên là tôi không dám rồi, trước kia dùng danh nghĩa bạn bè tới nhà anh thì không cần nghĩ nhiều tới vậy, giờ cây kim trong bọc đã lòi ra rồi, cảm giác như lần đầu tiên vào nhà anh vậy, cần có một điểm để dựa dẫm vào.
Anh thấy tôi đang lưỡng lự bèn nói: “Vậy em chờ ở đây nhé, anh cất đồ trước đã.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, một lát sau anh lại chạy ra cười nói với tôi: “Vào đi em, cha mẹ em cũng ở trong nhà anh này.”
Tôi còn nghĩ là anh lừa mình, nửa tin nửa ngờ vào trong, thấy cha mẹ tôi với cha mẹ anh đều đang chơi mạt chược trong nhà, không kìm được mà vui sướng.
Nhìn thấy người chúng tôi, người lớn ngẩng đầu lên nhìn, sau đó mẹ Tạ Hoè An cười nói: “Về rồi à, trong bếp có hầm canh sườn ngó sen đấy, tụi con tự múc mà uống đi, bọn mẹ đánh xong một vòng sẽ ra ăn cơm nhé!”
Trong khoảnh khắc đó, có cảm giác như cái Tết đầu tiên của tôi ở thành phố Kinh hồi nhỏ đã quay lại. Lúc đó cha mẹ tôi cũng chơi mạt chược thế này với cha mẹ Tạ Hoè An, tôi và anh thì bị cha mẹ của mình cho đồng để ra ngoài chơi.
Khi đó tôi vẫn đang cãi nhau với Tạ Hoè An, sau đó anh mua cho tôi một bộ liên hoàn họa, rồi chúng tôi trở thành bạn bè, đến tận bây giờ…Anh nói anh gọi điện thoại cho nhà, mẹ anh nghe máy, sau đó anh nói anh muốn cưới Thẩm Thu Bạch.Cố gắng để mình không bật khóc, tôi muốn xem liệu có còn cơ hội nào cứu vãn không, hỏi anh đã nói gì.
Tôi lắng nghe tiếng mạt chược, ngửi mùi thơm canh sườn ngó sen, những suy nghĩ lung tung khi nãy đột nhiên tan thành mây khói.
Trong lòng tôi lập tức thầm ra quyết định, nhất định không thể chỉ đùa giỡn qua đường với Tạ Hoè An được!