Hai Người Cha Của Tôi

chương 51: ngày bình thường (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cực Tấn sắp quay phim điện ảnh.

Diễn viên chính là cô gái vướng tai tiếng với Hàn Thời Vũ đợt trước. Cô tên Diêm Viện, tính tình sáng sủa hiền hòa. Cuối tháng bảy khai máy, tầm giữa tháng cô đã đến địa điểm quay phim tiện thể chào hỏi Hàn Thời Vũ.

Nhà Dương Hàn rất gần trường quay, Hàn Thời Vũ lái xe một tiếng là đến, quá tiện lợi để đóng vai khách mời.

Tính Diêm Viện rất hợp với Dương Hàn, ở với nhau tầm đến trưa đã thấy thân thiết. Diêm Viện nói muốn dành chút thời gian dẫn Dương Hàn đến trường quay tham quan, cô nàng phấn khích gật đầu.

Dù sao kỳ nghỉ hè năm nay cũng dài, Dương Hàn có cả đống thời gian để chơi bời.

Lộc Duyệt Minh đăng ký một lớp lập trình vào hè nên tuần cuối tháng bảy mới về Thanh Đảo được. Bởi thế, Dương Hàn thường xuyên mời các thành viên trong viện nuôi chó tới nhà hội họp.

Liễu Tộ Diệp muốn về quê đỡ dần việc đồng áng cho gia đình nên đã đi từ trước. Cơ mà mỗi lần họp mặt Dương Hàn đều sẽ gọi video sang, “truyền hình trực tiếp” cho Liễu Tộ Diệp, thiếu cô bạn là “hậu cung” không hoàn chỉnh.

Đến Thượng Học còn soi ra điểm bất thường. Khi cả đám tụm lại bàn chuyện đi du lịch, cậu ta cười trêu: “Dương Hàn, cậu với chị Liễu thân thiết quá nhờ.”

Dương Hàn gãi gãi má: “Tớ…”

Hứa Gia đã từ bỏ mục tiêu chiếm đoạt vị trí nắm đầu hậu cung, thoắt cái biến thành Hứa mama, ngồi kế bên đau thương thở dài cứ như bà mẹ già.

Hàn Thời Vũ không nghỉ ở nhà hẳn, thỉnh thoảng hắn cũng đi công việc vài chuyến, nhưng phần lớn thời gian vẫn ở nhà.

Một ngày nọ, Dương Hàn mời được Lộc Duyệt Minh hiếm khi rảnh rỗi đến nhà chơi. Hai người ngồi ngoài phòng khách bàn luận đề thi đại học sôi nổi.

Hàn Thời Vũ về nhà, đang trong cửa thay dép lên, gọi vọng vào: “Dương Dương, chú Lưu của con tới kìa, vào lấy nước…”

Lưu Mộc theo hắn vào nhà, vừa bước một chân vào trong dòng chữ phát sáng đã đâm thẳng vào mắt. Y nhướng mày, cảm thán: “Ây.”

Lưu Mộc được xem là một ngôi sao truyền thông tự thân, tức nổi lên nhờ mọi người truyền miệng chứ phía sau không có công ty quản lý. Y cũng là diễn viên tham gia vào dự án này, tranh thủ đến trước thời gian khai máy chuẩn bị, định bụng tiện ở lại nhà bạn.

Hàn Thời Vũ ngoái lại nhìn y: “Uống gì không?”

Lưu Mộc đáp: “Cái gì có ga là được.”

Hàn Thời Vũ gọi vào: “Dương Dương, cho hai lon coca.”

Dương Hàn xỏ dép vào tủ lạnh, đáp lại: “Dạ.”

Lộc Duyệt Minh lễ phép chào hỏi Hàn Thời Vũ. Khi ánh mắt đưa dẫn về sau, tay cầm bút thoáng khựng lại, cậu sững người nhìn Lưu Mộc có hơi quen mắt đằng đối diện.

Đôi mắt cậu ánh vẻ chần chừ do dự, đến khi Lưu Mộc vẫy tay chào, cậu lễ phép lên tiếng: “Cháu chào chú.”

Lưu Mộc: “…”

Mới vài tháng không gặp, gương mặt y lún phún râu, mái tóc dài ngang vai với phần đuôi xoăn tự nhiên được búi lơi sau đầu, tóc mai nơi thái dương vén sau tai, vài sợi nghịch ngợm rơi xõa xuống.

Y mặc một chiếc sơ mi kiểu Hồng Kông màu xanh khói phối với quần ống suống màu đen, mắt cá chân và mu bàn tay có hình xăm chữ giống nhau.

Như một ông chú thời thượng.

“Sao lại từ chị thành chú rồi.” Lưu Mộc tỏ vẻ đau lòng, “Đến cả vai vế còn lớn hơn hẳn một bậc cơ.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc nọ, Lộc Duyệt Minh tức khắc nhận ra. Thế là sau vài giây ngơ ngác, cậu vội vàng sửa lời: “Xin lỗi ạ… chào tiền bối Mộc.”

Lưu Mộc xua tay, cười: “Được rồi, dù gì bé cũng không chịu gọi anh.”

Lộc Duyệt Minh mở miệng kiểu nào cũng thấy sai sai: “…”

Dương Hàn quay về, thấy Lưu Mộc bèn đưa coca cho y, sau đó nhiệt tình chào hỏi: “Hi, Lưu đại gia tới rồi.”

Lưu Mộc giơ tay gõ nhẹ lên đầu Dương Hàn, đáp: “Đúng vậy, gái cưng xui xẻo của chú, chú đến rồi.” Y hỏi tiếp: “Nhà có bật lửa không nhỉ…”

“Muốn hút thì vào phòng vệ sinh ngay.” Hàn Thời Vũ rửa tay xong quay lại, cầm coca lạnh trong tay Dương Hàn nói: “Không phải bảo tính cai à?”

“Ờ.” Lưu Mộc thở phắt ra đứng dậy, móc điếu thuốc trong túi ra, ngậm hờ lên môi rồi bước vào phòng vệ sinh.

Hàn Thời Vũ nhìn Lộc Duyệt Minh sượng đơ ra đó: “Ài, Tiểu Lộc đã tới nhà chơi bao nhiêu lần rồi còn ngại cái gì, cứ tự nhiên.”

“À… vâng ạ.” Lộc Duyệt Minh tỉnh táo lại, phát hiện tay di bút tới độ chữ “xy” đen thui một cục.

Cậu cẩn trọng hỏi han Dương Hàn: “Cậu với chú quen tiền bối Mộc lắm sao?”

“Tớ quen Lưu đại gia lâu lắm rồi.” Dương Hàn thả tay, “Cơ mà không biết có cả thân phận Mộc Lưu Tô kia đâu ý.”

Lộc Duyệt Minh: “Ồ…”

Dương Hàn hỏi: “Tiểu Lộc, cậu biết chú à?”

Lộc Duyệt Minh lúng túng đáp: “Xem như vậy.”

Lưu Mộc mãi sau mới ra khỏi phòng vệ sinh, lần nữa xuất hiện râu ria trên cằm đã cạo hẳn hoi, mái tóc ngỗ ngược bị mũ lưỡi trai trắng đè xẹp làm khí chất ông chú u buồn mất sạch.

Lưu Mộc vừa bước ra đã xòe tay, hỏi Lộc Duyệt Minh: “Sao?”

Lộc Duyệt Minh cúi gằm đầu, ngập ngừng: “Anh ạ…”

Lưu Mộc thỏa mãn gãi cằm cậu, đáp: “Phải vậy mới đúng.”

Có vẻ y rất thích hành động này, nhưng Lộc Duyệt Minh thì không. Bất kì bộ phận trên cơ thể nào bị cào qua cậu cũng vô thức tránh né, sau đó hai tai nóng ran lên đáp lại kíc,h thích.

“Bé sờ anh rồi.” Giọng điệu Lưu Mộc nhuốm ý cười, ra chiều rất thích thú với bộ dạng này của Lộc Duyệt Minh. Y nằm xuống sô pha, quyết không buông tha: “Mà còn ngượng à.”

Lộc Duyệt Minh: “.”

Dương Hàn: “!”

Hàn Thời Vũ: “?”

Dương Hàn hỏi: “Tiểu… Tiểu Lộc… cậu làm gì thế?”

Lưu Mộc thản nhiên trả lời: “Bé con sờ ngực chú.”

Mớ khoai chiên trong miệng Dương Hàn bỗng trở nên nhạt nhẽo, cô nàng kinh ngạc mở to mắt nhìn về phía Lộc Duyệt Minh.

Lộc Duyệt Minh sống từng ấy năm cuộc đời vẫn luôn là một trang giấy trắng phẳng phiu, đến tận khoảnh khắc trước chưa từng thấy qua người “đổi trắng thay đen” như người này. Cậu bỗng nói năng lắp bắp: “Không… con không… tớ không có!”

Hàn Thời Vũ ngăn Lưu Mộc lại, chau mày: “Chậc, không được phép nhồi nhét chuyện người lớn vào đầu trẻ vị thành niên.”

Lưu Mộc: “Bé con còn chưa trưởng thành á?”

“… Còn một tháng nữa ạ, là đến sinh nhật tuổi mười tám.” Lộc Duyệt Minh cắm đầu làm bài tập toán cho đỡ sợ, nhưng không nhịn được xen lời.

“Già rồi.” Lưu Mộc chợt cảm thán sự tàn nhẫn của thời gian, “Lúc bé còn trong bụng mẹ, chú đây đã thi đại học xong tuốt.”

Y im lặng một hồi, sau đó tự chỉnh lại: “Là anh.”

Sau bữa cơm, bốn người thấy chán mới tụm nhau lại chơi trò chơi.

Trò chơi có tên “Đừng thực hiện thử thách”.

Trên bàn là rất nhiều thẻ bài, mặt sau đề những hành động có thể xảy ra trong ván chơi, mỗi người được chia bốn thẻ, mỗi thẻ phải được dính lên trán.

Nếu suốt ván chơi có ai vô tình làm phải hành động được viết trên thẻ, vậy phải bỏ thẻ đó ra.

Nếu một người bị mất cả bốn thẻ bài sẽ bị phạt.

Hình phạt họ thống nhất là —— Nhắn cho số liên lạc gần nhất “Tôi có thai rồi”, người kia phải đọc tin nhắn.

Lưu Mộc nhét thẻ bài vào mũ lưỡi trang, bình luận về hình phạt: “Ác tay gớm.”

Dương Hàn đã dính thẻ vào trán mình, cười hì hì: “Ghê chưa?”

Hàn Thời Vũ thình lình nói: “Tiểu Dương, hát bài nghe chơi?”

Mưu đồ quá rõ ràng, Dương Hàn không mắc mưu, còn thuận miệng trả lời: “Không.”

Hàn Thời Vũ: “Gỡ thẻ xuống đi kìa.”

Dương Hàn: “?”

Cô nàng nghe tiếng Lộc Duyệt Minh cười phì, thế là lấy thẻ xuống. Lúc nhìn thấy hàng chữ, khóe miệng cô nàng giật giật liên hồi.

Nó đề: “Từ chối người khác.”

Tiểu Dương mới đầu ván đã đi tong một thẻ tức tới độ nhíu tít mày. Hàn Thời Vũ đắc ý ngửa ra sau, cười: “Còn non và xanh lắm.”

Dương Hàn lạnh nhạt: “Bố, giật thẻ xuống.”

Hàn Thời Vũ: “?”

Hắn nghe Lưu Mộc cười ồ lên, cầm tấm thẻ trên đầu xuống, đề “Dựa lưng vào sô pha”.

Hàn Thời Vũ không phục: “Dễ ăn thế không biết!”

Trò chơi chưa bắt đầu đầy một phút, đôi cha hiền con thảo đã tiễn hai thẻ ra đảo.

Của Lưu Mộc là “Nói một con số.”

Thẻ Lộc Duyệt Minh đề “Hôn má”.

Ba người nhăn mày nhìn Lộc Duyệt Minh.

“Sao… sao thế ạ.” Lộc Duyệt Minh bị mọi ánh mắt đổ dồn vào như ngồi bàn chông.

Dương Hàn nói: “Tiểu Lộc làm khó người ta quá chừng.”

Ba người đồng thanh: “Gỡ xuống.”

Dương Hàn: “??”

Lộc Duyệt Minh không nhịn nổi lại phì cười.

Lưu Mộc lắc đầu: “Chỉ trách gái cưng xui xẻo.”

Dương Hàn cầm xuống, tấm thẻ thứ hai đề “Nói tên động vật”.

Vốn dĩ đây là tâm thẻ có độ khó cỡ trung, thế mà ở đây lại chễm chệ một chú “Hươu” Duyệt Minh.

Dương Hàn đau đớn mất hai thẻ, tức tối dán thẻ thứ ba lên, nói: “Còn mỗi hai cái à, thôi ván này con im luôn cho rồi.”

Lộc Duyệt Minh cố nén khóe môi xuống, nói: “Bây giờ tớ có cơ hội thắng nhiều nhất phải không.”

Hàn Thời Vũ bắt được ý cậu trong nháy mắt, hùa theo: “À ờ, con còn cả bốn tấm, chưa rớt một cái nào.”

Lưu Mộc nói vào: “Tôi cũng chưa mất một tấm nào mà.”

Lộc Duyệt Minh cười: “Bây giờ mất ạ.”

Lưu Mộc chau mày, chậm rãi cầm thẻ xuống, cười cười: “Ồ, gài bẫy luôn.”

Tình hình trước mắt, Hàn Thời Vũ và Lưu Mộc còn ba thẻ, Dương Hàn chỉ còn hai thẻ ra quyết sách im lặng suốt buổi chơi, còn Lộc Duyệt Minh đang trong thế bất bại.

Thẻ của Lưu Mộc là “Hát”, độ khó gần tương đương của Lộc Duyệt Minh. Lưu Đại Gia và gái cưng xui xẻo nháy mắt ra dấu như bắn điện. Dương Hàn vờ như nằm èo uột ra không nói gì, gọi hai nhóc cún dưới chân sang.

Nhóc lông vàng đứng cạnh chân cô nàng lúc lắc đuôi.

Lưu Mộc nói: “Nhà nuôi cún từ bao giờ đấy.”

Hàn Thời Vũ đáp: “Mới nhận nuôi được mấy bữa.”

Lưu Mộc tặc lưỡi gọi: “Cho ôm miếng coi.”

Dương Hàn ôm cún qua, nhưng khoảng cách giữa cả hai quá xa nên Dương Hàn đành phải nói: “Lão Hàn ôm đi.”

Hàn Thời Vũ cảnh giác: “Hai người đang bẫy tôi chứ gì.” Hắn khoanh tay lại, nói: “Không mắc mưu đâu nhé.”

Dương Hàn: “Hả?”

Lưu Mộc cũng nhíu mày: “Cậu đang sợ cái gì cơ?”

“…” Hàn Thời Vũ bán tín bán nghi nhìn biểu cảm cả hai, nhóc cún cưng mở to đôi mắt đen láy tội nghiệp quẫy đuôi với hắn. Hắn do dự đưa tay đón Chó Hai, trả lời: “Không lừa thật?”

Khoảnh khắc tay đón được Chó Hai, Lưu Mộc cầm thẻ trên trán Hàn Thời Vũ xuống, giơ ra cho hắn xem.

Hàn Thời Vũ: “…”

Trên thẻ đề: “Đưa đồ cho người khác.”

Hàn Thời Vũ không cam lòng nhìn thẻ bài: “Bịp thế… Mấy người gian lận à, sao thẻ của tôi toàn mấy cái đơn giản quá thể ra ấy.”

Lộc Duyệt Minh và Dương Hàn nhìn nhau, cậu nói nhỏ: “Chú lại thua à.”

Dương Hàn chưa load kịp: “Hả?”

Hàn Thời Vũ: “?”

Lộc Duyệt Minh lặp lại: “Bịp quá… sao thẻ của tôi toàn mấy cái đơn giản quá thể ra.”

Dương Hàn bừng tỉnh, gỡ thẻ bài trên trán Hàn Thời Vũ xuống, nó đề: “Nói “đơn giản quá”.”

Hàn Thời Vũ: “Vậy cũng thua?”

Lưu Mộc biếng nhác dựa vào sô pha, nể phục vỗ tay ca ngợi: “Trò chơi có bịp tí nào đâu, ông tự đẩy mình xuống giếng thì có.”

Dương Hàn hả hê: “Ông trời không chừa một ai.”

Bây giờ Hàn Thời Vũ chỉ còn một mạng cuối, trò chơi bước vào giai đoạn nóng nhất.

Đầu Lưu Mộc dán “Hát”, Dương Hàn là “Ăn gì đó”.

Lộc Duyệt Minh vẫn bảo toàn số mạng. Cậu tò mò, chỉ lên trán mình: “Rốt cuộc cái của tớ là gì vậy?”

“Chậc” Lưu Mộc nhìn số thẻ bài trên bàn: “Ai cũng rớt thẻ hết rồi ha?”

Y nhìn tấm thẻ trên trán Lộc Duyệt Minh, đôi mắt cong cong.

Lộc Duyệt Minh đang thả lỏng ngồi đó, bỗng thấy Lưu Mộc đằng đối diện đứng dậy, đưng tay đỡ sau gáy mình ghì về trước, nghiêng đầu hôn khẽ lên mặt mình một cái.

“.” Chóp mũi thoảng hương bạc hà, hóa ra y đang ngậm kẹo, tiếng kẹo cứng va vào răng nghe lộp cộp. Não Lộc Duyệt Minh thình lình chết máy, sau đó nóng ran lên trong sự ngạc nhiên cực độ.

Lưu Mộc tiện tay xoa tóc cậu, kẹp tay gỡ tấm thẻ trên trán cậu xuống, dài giọng biếng nhác: “Có qua có lại.”

Hàn Thời Vũ nằm lòng luật chơi đặt câu hỏi: “Vậy cũng tính thua à?”

“Hôn má.” Dương Mạt hiểu ra, “Chủ thể không rõ ràng, vậy cũng được nè!”

Lưu Mộc cong mắt cười bật ngón cái với Dương Hàn.

Lộc Duyệt Minh trúng chiêu ngồi ngay đơ, mặt đỏ chót như ấm trà nóng, bây giờ cậu đã không còn “bất khả chiến bại” nữa rồi.

Mãi lâu sau cậu mới dán thẻ thứ hai lên.

Ba người ủ ê nhìn tấm thẻ của cậu.

Lộc Duyệt Minh: “?”

Lưu Mộc: “Ầy.”

Dương Hàn: “Ầy.”

Hàn Thời Vũ nhìn tấm thẻ “Vuốt mặt người khác” của Lộc Duyệt Minh, trong khi sờ cằm ra đối sách, hắn nói: “Hai ta quả là hai cực trái nhau, của Tiểu Lộc toàn ba cái khó quá luôn ấy.”

Chính khoảnh khắc này, Dương Hàn vỗ tay.

“Ông cũng biết nữa hả.” Lưu Mộc ngoái đầu, gỡ thẻ xuối cùng của hắn xuống: “Chúc mừng mang thai.”

Tấm cuối cùng của hắn, đề: “Nói “khó quá”.”

Hàn Thời Vũ: “…”

Bộ lông cún hắn đang vuốt ve chợt mất độ bóng mượt.

Ván game này kết thúc khá nhanh chóng vì sự tồn tại của Hàn Thời Vũ.

Dương Mạt vào phòng vệ sinh. Allen đang ngồi đó ăn mì Ý, vừa canh điện thoại vừa canh máy tính cho anh.

Đột nhiên, màn hình điện thoại đang ngủ đông bỗng nháy sáng. Allen bị thu hút, sau đó anh ta cau mày, đọc kỹ tin nhắn trên màn hình khóa.

Nhóc cún hoang viện quản lý: “Mạt ơi, em có thai rồi.”

Allen: “?”

Dương Mạt quay về, đang kéo ghế thì phát hiện quai hàm Allen sượng đơ không động đậy, thế giới quan trong đôi đồng tử như chìm vào bể nát trong vài giây đồng hồ.

Anh ta sắp không đọc ra hai chữ “cún hoang” kia rồi.

“Gì vậy?” Dương Mạt hỏi.

Allen ngậm đồ ăn, không nói gì, chỉ vào điện thoại anh.

Dương Mạt ấn mở, thấy tin vui nọ dội thẳng vào mắt.

Sau một giây đồng hồ nghi hoặc, Dương Mạt thấy tên danh bạ, thoắt cái hiểu ra cái tên ở bên kia đại dương đang làm gì.

Anh trả lời bằng tin nhắn thoại: “Phá đi, anh không muốn.”

Sau đó đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục ăn cơm như chưa có gì xảy ra.

Cái nĩa của Allen rớt thẳng vào dĩa: “.”

Tác giả có lời muốn nói:

Trò chơi gốc không phải vậy đâu.

Tui coi trong Bilibili thấy nhiều người chơi cái này lắm, thấy cũng nổi với thú vị phết. Có mấy cái tui bịa á kkkk, mọi người đi coi series đừng thực hiện thử thách của 小潮院长 ấy, cười muốn rớt đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio