" Ha... chồng... hai chồng aaaa... "
Tô Hiển Nhiên thở hổn hển, gọi hai anh, cô thật thích... thích cảm giác có thứ gì đó thật cứng thật to lại thật hung hăng xâm nhập vào trong cơ thể cô...
Tô Hiển Nhiên ôm lấy cổ của Đỗ Đức Trí, hai mắt đầy mị hoặc nhìn anh, môi cô khẽ cắn nhẹ nhẹ, nũng nịu nói.
" Thật thích... Trí Trí... ưm... Nhiên Nhiên muốn sâu hơn. "
" Sâu như thế nào? " Đỗ Đức Trí vẫn kịch liệt ra vào sâu trong cô, vừa ôm chặt lấy eo cô mà hỏi.
Hơi thở nóng hổi của anh phả lên cổ cô, làm Tô Hiển Nhiên toàn thân càng thêm run rẩy đến lợi hại, vì run rẩy nên hai bên trước sau đều siết chặt lấy hai vật nam tính đang không ngừng ra vào sâu trong cô.
" Ư... a... Vinh Vinh... a. a... a ư... ưm... Trí... a a a a... "
" Ha... ha... "
" Chậm... ưm... chậm một... một... chútttttt. "
" Ư... Ư... Ư... Không... a... " khoái cảm tăng vọt lên Tô Hiển Nhiên ưỡn ngực, đầu cũng ưỡn lên mà la lên một tiếng.
" A.... "
Tô Hiển Nhiên ra... cô mềm nhũn mà được Đỗ Đức Trí ôm chặt lấy eo để cô không ngã... sâu bên trong cô, hai anh cũng không có ý định đừng lại động tác của bản thân mà cứ hung hăng ra vào nhanh dần nhanh dần... mãi một lúc lâu, khi cả hai đồng thời thúc thật mạnh lại thật sâu mà phun trào sâu trong cô.
" Ưm... "
" Ưm... "
Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí phì phò thở, vật nam tính không ngừng phun ra những tinh hoa sâu trong Tô Hiển Nhiên.
Tô Hiển Nhiên mắt cũng không mở, mặc cho hai anh chồng đang phun đầy hang động và miệng huyệt.
Cả ba cùng thở phì phò một lúc lâu, Tô Hiển Nhiên hồi phục sức lực đang định cử động thì cô hai mắt trừng to nhìn Đỗ Đức Trí, lại xoay đầu nhìn Nhậm Thừa Vinh.
" Sao... sao còn chưa lấy ra... " giọng cô vì rên rỉ quá độ mà mất luôn tiếng, thanh âm lúc này nhỏ nhẹ như mèo con kêu vậy.
Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí cười cười, hai anh không hề nói câu nào mà nhanh chóng tiến vào lại rút ra.
Vật nam tính vốn hơi hơi mềm xuống, chỉ vì một vài lần ra vào đã hưng phấn cương cứng trở lại.
Tô Hiển Nhiên hai mắt mở to nhìn cúi xuống nhìn chằm chằm bụng dưới của cô.
" Ư... " còn chưa kịp nhìn kỹ, Tô Hiển Nhiên lại phát ra tiếng rên rỉ, cô muốn...
" Ưm... a.... "
" Chồng... "
Hai anh chồng cứ như mèo vờn chuột mà nhè nhẹ tiến vào lại lui ra, Tô Hiển Nhiên bị bức bách đến nỗi chỉ muốn cắn hai anh.
" Nhanh... ưm... "
Đỗ Đức Trí như tìm được trò mới nên cứ nhè nhẹ, ngay cả Nhậm Thừa Vinh cũng vậy, cứ nhè nhẹ trêu chọc cô.
" Hai anh... ưm... nghỉ... ư... a... không làm nữa... a... "