Miệng cô bị Đỗ Đức Trí hôn kín, cô không thể nào phát ra tiếng rên rỉ dụ hoặc, chỉ có thể mở hai mắt ngày một đậm thấm lửa tình mà nhìn chằm chằm Đỗ Đức Trí.
Hai anh chồng ra sức cày cấy... cũng không biết hai anh cứ luôn làm cô mê mang như vậy bao nhiêu tiếng đồng hồ, thì rốt cuộc cả hai cũng phát ra một tiếng gầm gừ.
" Ư... "
" Ư... "
Hai vật nam tính cương cứng to hơn một vòng, ra sức bắn sâu vào trong người cô, miệng hang tràn ngập tinh dịch, vì quá nhiều mà không ngừng tràn ra.
Như có gì đó đang ra sức hút lấy hút để tinh dịch của hai anh chồng, cứ hút mãi nơi miệng hang cũng dần dần không còn tràn ra nữa, mà cả hai anh chồng cũng dần dần ngừng bắn.
Hai vật nam tính bắn xong, nhỏ dần... nhỏ dần... sau đó tuột xuống.
Miệng hang thì không vì thế mà co lại, nếu cúi xuống nhìn thì sẽ thấy rất rõ miệng hang còn mở to thèm khát.
Tô Hiển Nhiên mềm nhũn được Đỗ Đức Trí ôm vào lòng.
Anh cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vật nhỏ đang ra sức phì phò thở.
Nhậm Thừa Vinh cũng cúi xuống hôn nhẹ lên lưng cô, sau ót cô một cái.
Cả người Tô Hiển Nhiên run lên, Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí không khỏi bật cười,
Tay hai anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, vuốt được một lúc, Nhậm Thừa Vinh đứng dậy lau mấy tinh dịch còn dính hai bên miệng hang.
Đỗ Đức Trí nhìn người trong ngực đã mệt đến ngất lịm đi, môi anh câu lên cười khẽ, hôn lên trán cô một cái thì mới ôm cô đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.
Nhậm Thừa Vinh không theo sau, anh chỉ đứng nhìn một lúc nhanh chóng dọn sạch mùi và dấu vết ám muội trong phòng.
Đỗ Đức Trí ôm Tô Hiển Nhiên ra, nhìn như không nhìn Nhậm Thừa Vinh, lạnh giọng nói.
" Chính cậu cũng biết, đã chấp nhận mối quan hệ hai chồng một vợ như vậy! Thì chính mình phải biết kiềm chế tính khí của bản thân lại. Cho dù ghen cũng phải ghen đúng người, làm đúng việc. Nếu lần sau cậu còn như vậy... à không đến lần sau, cậu vừa mới có ý định thì tôi sẽ không nương tay. " dừng một chút, môi anh câu lên cười như không cười nói tiếp.
" Cô ấy mang thai, đứa bé cũng là con cậu... việc cậu làm hôm nay... nếu ảnh hưởng đến cô ấy thì cậu có hối hận cũng chẳng kịp. " nói xong anh ôm cô rời đi.
Nhậm Thừa Vinh mím môi, đứng như trời trồng nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Đỗ Đức Trí, hai tay nắm chặt thành quả đấm run lên.
Anh quên mất... anh quên mất chuyện Tô Hiển Nhiên mang thai.
Nếu... nếu như thật sự xảy ra chuyện không may thì anh biết... biết tính làm sao?