Đỗ Đức Trí nhìn bụng Tô Hiển Nhiên, tay anh khẽ truyền vào một chút hơi ấm... cảm giác được nguồn nhiệt từ tay đang không ngừng hấp thụ, môi anh câu lên vui vẻ, đứa bé rất khỏe mạnh.
Nhậm Thừa Vinh nhìn Đỗ Đức Trí đang không ngừng truyền nhiệt vào mày anh nhíu chặt hỏi.
" Chúng ta có cần đi làm không? "
Đỗ Đức Trí thở một hơi nói.
" Cần, nhưng phải có một người làm buổi sáng, người lại làm buổi tối, chỉ có như vậy Nhiên Nhiên mới an toàn. " hiện tại tuy bào thai chưa đủ lực để kết nối với những nguồn năng lượng xung quanh để hấp thụ nhưng sẽ có vài nguồn năng lượng dò xét.
Tuy ở đây rất an toàn, và anh tin chắc mấy năm qua không một ai biết chuyện anh ở tinh cầu Lavin.
Nhậm Thừa Vinh gật đầu nói.
" Nào Nhiên Nhiên tỉnh tôi sẽ nói. "
" Ừ! "
Đỗ Đức Trí lại cúi đầu nhìn Tô Hiển Nhiên, trong lòng không khỏi thầm hỏi.
" Nhiên Nhiên... nếu sau này ở tinh cần này không còn an toàn cho chúng ta nữa em có bằng lòng đi cùng anh và Vinh không? Đi về một nơi mà không ai dám làm gì chúng ta... đi về một nơi chỉ thuộc riêng chúng ta... "
- ----
Ngủ thêm hai giờ, Tô Hiển Nhiên tỉnh dậy vào lúc chín giờ sáng, hai mắt cô lim dim mở ra mờ mịt nhìn trên nhìn dưới, cảm giác khó chịu thật khó chịu.
Cô đang ốm nghén sao? Sao lại có thể buồn nôn như vậy...
Tô Hiển Nhiên bật dậy bụm miệng... chết tiệt ốm nghén thật...
Đỗ Đức Trí sau khi làm vài việc xong vốn còn đang định đến đây để nhìn xem Tô Hiển Nhiên đã tỉnh chưa?
Khi anh vừa bước vào căn phòng, nhìn mặt cô xanh lên, bụm miệng, không nói anh cũng biết cô đang bị gì.
Đỗ Đức Trí vội vàng vào phòng tắm lấy một cái thao đã chuẩn bị sẵn cho Tô Hiển Nhiên.
Tô Hiển Nhiên vừa thấy liền cúi đầu xuống ra sức nôn... nhưng cho dù có nôn ra sao thì vẫn không hề có một thứ gì nôn ra ngoài dịch bao tử... Tô Hiển Nhiên hai mắt đỏ lên khó chịu.
Lúc này thật khó chịu... khó chịu đến nổi không có gì khó chịu hơn được nữa... cô nên làm gì đây...
Đỗ Đức Trí nhìn Tô Hiển Nhiên như vậy đau lòng không thôi, anh vỗ nhẹ lưng cho cô sau đấy lại cầm cái thao giúp cô, nhìn cô nôn đủ anh mới lấy khăn và nước để cô lau mặt súc miệng.
Tô Hiển Nhiên không còn sức mà nhìn hay nói cảm ơn anh, cô vừa sức miệng lau chùi xong là nằm ngay xuống...
Mang thai khó chịu như vậy sao... tại sao lại có nôn nghén không phải không cấm chuyện phòng the sao vậy thì phải không cần nôn nghén chứ...
" Nhiên Nhiên muốn ăn chút gì không? "
Tô Hiển Nhiên lắc đầu.
" Nhiên Nhiên có đau ở đâu không? "
Tô Hiển Nhiên lại lắc đầu.
" Thế Nhiên Nhiên muốn gì không? "
Tô Hiển Nhiên nhìn Đỗ Đức Trí, hai mắt cô vốn còn đỏ ửng nên trong càng thêm đáng thương...