#BooMew
Nhậm Thừa Vinh lại nói.
" Đúng là tôi sai... nhưng tôi thà sai còn hơn một ngày nào đó tôi thấy cô ấy ôm ấp người đàn ông khác không phải tôi... cũng không phải anh... "
Đỗ Đức Trí nắm chặt tay thành quả đấm, mặc dù anh cũng sợ chuyện này xảy ra nhưng anh cũng không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình mà ích kỷ để cho Tô Hiển Nhiên phải sống những tháng ngày phụ thuộc vào anh hay Nhậm Thừa Vinh như vậy.
Anh hít một hơi sâu nói.
" Cậu nói đúng... nhưng cậu có từng nghĩ cho Nhiên Nhiên chưa? Chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà để sau này cuộc sống của Nhiên Nhiên phải vất vả... một ngày nào đó nếu chúng ta không còn ở bên cạnh cô ấy nữa thì cậu nghĩ cô ấy sẽ sống làm sao? "
" XOẢNG. " trên tầng vang lên tiếng ly vỡ.
Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí bốn mắt nhìn nhau, sau đấy vội vàng chạy lên.
Tô Hiển Nhiên hai mắt đỏ lên ngồi bệnh xuống nền gạch lạnh giá.
" Nhiên Nhiên... " Đỗ Đức Trí đang định tiến lên đỡ cô, Tô Hiển Nhiên lùi về.
" Không được qua đây... " tim cô nhói quá... cô nên làm gì đây.
" Nhiên Nhiên... " Đỗ Đức Trí hai mắt trừng to đau lòng nhìn Tô Hiển Nhiên.
Tô Hiển Nhiên ngẩng đầu nhìn Đỗ Đức Trí.
" Hai người sẽ đi sao? "
" Hai người sẽ rời khỏi tôi sao? "
Nhậm Thừa Vinh như nhìn thấy cái gì đó không đúng, đang định nói gì đó thì Tô Hiển Nhiên lại nói.
" Nếu không muốn ở lại thì tại sao lại phải ở lại đây nữa... sao không rời đi từ sớm mà hiện tại hai người lại muốn đi?
Tôi là đồ chơi để hai người các anh chơi đùa hay sao? Không rời đi... haha không bao giờ rời đi là như vậy sao ahaha... "
Thì ra thất vọng với người mình yêu lại đau như vậy... Tô Hiển Nhiên mày nhìn thấu chưa... tình yêu đâu phải lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc đâu.
Đỗ Đức Trí tiến lên.
" Nhiên Nhiên... bình tĩnh... không phải như em nghĩ đâu..."
" Nhiên Nhiên... "
" Không như tôi nghĩ... ưm... " Tô Hiển Nhiên nắm chặt tay lại, cảm thấy bụng đang truyền lên cơn đau đớn.
" Không như tôi nghĩ là các anh đang nói chuyện rời khỏi tôi sao? "
Tay cô đặt lên bụng, cơn đau ngày một kéo đến nhanh chóng hơn.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh đều cảm nhận được đứa bé trong bụng cô đang khó chịu, anh nhíu chặt mày.
" Nhiên Nhiên nghe anh... "
Tô Hiển Nhiên mím chặt môi lại không nói chuyện.
Đỗ Đức Trí nắm chặt tay lại bước nhanh về hướng Tô Hiển Nhiên, ôm lấy cô vào lòng.
" Buông... buông tôi... ưm... "
Tô Hiển Nhiên còn chưa nói hết thì từ cổ truyền lên cơn đau đớn cùng vào đó là tia âm ấm lạ kỳ... cả người cô dần dần diệu đi sau đấy hai mắt nhắm chặt ngủ say...