Sau khi hai anh chồng tắm xong, vội vàng mặc quần áo đi xuống, thì cũng là lúc Tô Hiển Nhiên đang bưng mấy dĩa thức ăn ra bàn.
Tô Hiển Nhiên nhìn thấy Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh liền nói.
" Lấy giúp em cái bình hoa bên ngoài đó vào đây. "
Hai anh chồng trên tay mỗi người một thứ bước vào.
Người cầm bình hoa, người lại cầm hoa bước vào.
Tô Hiển Nhiên bận rộn nói.
" Để ở trên kia đi. "
Hai anh chồng vừa bỏ xuống liền đi về hướng Tô Hiển Nhiên nói.
" Nhiên Nhiên dừng lại đi, ngồi xuống đây ăn nè! "
Tô Hiển Nhiên cười cười, gỡ chiếc tạp dề ra nhìn hai anh chồng một cái, vốn đang định bước về hướng bàn ăn thì bất chợt chân nhũn ra ngã.
Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí hết hồn, nhanh chóng ôm lấy cô.
Nhìn hai anh chồng mặt mày tái mét như vậy, Tô Hiển Nhiên biết cô dọa hai người thật rồi a.
Môi cô nhếch lên không nhanh không chậm nói.
" Em không sao đâu mà. "
" Còn nói là không sao!? " Đỗ Đức Trí ôm lấy Tô Hiển Nhiên đi thẳng đến bàn ăn, để Tô Hiển Nhiên ngồi lên ghế có lót nệm xong, nghe cô nói không khỏi tức giận.
Nhậm Thừa Vinh cũng nhíu mày tức giận mà im lặng.
Tô Hiển Nhiên lần đầu thấy hai anh chồng tức giận như vậy môi cô mím lại nhìn trái lại nhìn phải nhỏ giọng gọi.
" Chồng ơi. "
"... " Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh đều im lặng.
Tô Hiển Nhiên bĩu môi, dùng chiêu nước mắt cá sâu nói.
" Em biết sai rồi mà... híc híc... lần sau không tùy tiện đi đứng khi không có hai anh nữa... híc... "
" Chồng ơi... chồng ơi là chồng... nhìn em một cái đi có được không? "
Hai anh vẫn cúi đầu im lặng, thật sự cả hai anh chồng đều không đành lòng nhìn Tô Hiển Nhiên xin lỗi như vậy, nhưng nếu như cả hai anh cứ lần này đến lần khác bỏ qua thì sẽ có lần sau và lần sau nữa.
Tô Hiển Nhiên từ nước mắt cá sấu thành nước mắt lã chã rơi thật, cô quen có hai anh chồng cưng chiều yêu thương, nhưng hôm nay cả hai anh đều im lặng không để ý gì đến cô.
Tô Hiển Nhiên mím môi chính mình ngồi xuống ăn cơm, chính là vừa nhét một muỗng vào thì cô bịt miệng lại, hai mắt trừng to.
Cảm giác buồn nôn lại kéo đến.
Tô Hiển Nhiên nhìn hai anh chồng, hai anh chẳng ai quan tâm hay để ý cô nữa, cảm giác tủi thân khó chịu không thôi.
Nước mắt cứ lã chã rơi, khó chịu, buồn nôn ra sau vẫn một mình ăn hết một chén cơm.
Vừa ăn môi cô vừa mím lại...
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh thấy bàn cơm im lặng, hơi nhíu nhíu mày, ngẩng đầu lên mới phát hiện Tô Hiển Nhiên đang vừa ăn vừa khóc...
Cả hai anh không khỏi đau lòng hỏi.
" Nhiên Nhiên khó chịu ở đâu sao? "