Cho dù bản thân có ham muốn dục vọng ra sao thì cô cũng chỉ là đàn bà con gái, cái gì cũng phải biết rụt rè nhưng... chết tiệt...
Cứ đứng nhìn cô như thế này cô là sao chịu nổi a.
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh nhìn Tô Hiển Nhiên một cái mới khó khăn nói.
" Không phải không muốn, chỉ là... chỉ là... "
Tô Hiển Nhiên chống tay ngồi dậy, hai mắt ngập nước nhiễm dục nhìn hai anh chồng.
" Hai chồng... chán ghét vợ đến như vậy sao? "
" A!? "
" Không... không có... " Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh vội vàng nói.
" Thế thì nhanh đến đây. "
Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh thở hắc một hơi, không nhanh không chậm nói.
" Anh sẽ rất nhẹ nhàng. "
Lời nói vừa dứt, hai anh liền lao vào ôm lấy Tô Hiển Nhiên, cả ba hôn lấy hôn để môi lưỡi quấn quýt không rời.
" Ưm... " tiếng mút chùn chụt vang lên, Tô Hiển Nhiên khó chịu ngâm nga một tiếng.
Lưỡi hai anh liếm lấy liếm để cổ cô, vai cô, tai cô lại cắn nhè nhẹ hạt đậu đang cương cứng ở ngọn đồi cao.
Tô Hiển Nhiên thở dồn dập, tay cô đưa lên ôm chặt cổ Nhậm Thừa Vinh đang liếm láp hạt đậu, đầu ngửa lên vì cái liếm của Đỗ Đức Trí ở sau lưng.
Tô Hiển Nhiên thở ồ ồ nói.
" Nhanh một chút... đừng mơn trớn liếm láp nữa... em... ưm... em chịu... chịu không có nổi... "
Hai anh chồng hai mắt đỏ ngầu, nhiễm lửa dục nhìn cô, nếu không phải vì khá lo lắng cho cô và hai cục cưng trong bụng của cô thì hai anh nhất định... nhất định ăn tươi nuốt sống cô.
" Chậm một chút mới tốt cho em chứ vợ... " hai anh chồng đồng thanh nói xong liền bắt đầu liếm mút thân thể của cô tiếp.
" Ưm... " Tô Hiển Nhiên run lên.
Mày nho nhỏ xinh đẹp khẽ nhíu chặt lại, cảm giác ham muốn đến không thể nào chịu nổi cái dày vò đường mật này của hai anh chồng, Tô Hiển Nhiên khẽ nói.
" Nhanh... ưm... chết tiệt... hai anh là... "
" A... là đang muốn bức em chết sao? "
Bộ váy ngủ trên người bị hai anh chồng nhẹ nhàng xé nát, Tô Hiển Nhiên lắc lư khó chịu.
Nhậm Thừa Vinh một tay tách chân cô, một tay đỡ lấy eo cô, một ngón tay anh chen chút lần mò nơi cửa hang động.