Nói kiêu căng thôi cũng không thể diễn tả được hết.
Nhưng với cái tinh cầu Nữ Quyền này, nếu cậu thanh niên này là người bình thường như những cậu thanh niên cùng tuổi khác chắc chắn sẽ không dám làm ra cái bộ dạng như vậy.
Nhưng thật đáng tiếc, cậu thanh niên này là con trai duy nhất của nhà họ Kiều, cũng là người có giá nhất trong số những người đàn ông hay thanh niên ở tinh cầu này.
" Con không định xem những thiếp này ghi gì sao Quang? " Một người đàn ông xinh đẹp, tóc xanh cắt gọn nhìn cậu thanh niên tên Quang hỏi.
Cậu thanh niên nhíu mày nói.
" Ba à! Toàn một đám phụ nữ, con gái mê trai, con không thích. " anh vốn rất ghét những cặp mắt nhìn anh thèm thuồng như vậy. Không giống như cô gái kia.
Cậu thanh niên tên Quang như nhớ gì đó, môi cậu khẽ câu lên vui vẻ.
Người đàn ông trước mặt mày khẽ nhíu lại nhìn con trai của ông, không nhanh không chậm nói.
" Kiều Hà Quang, có phải con đã để ý ai rồi hay không? "
Ông cứ có cảm giác này, nếu là thật thì nói sao với Tô Gia, dù sao Tô Gia và Kiều Gia đã có hôn ước từ bé.
Kiều Hà Quang không chần chừ hay giấu giếm gì nói.
" Đúng vậy. "
Người đàn ông hai mắt trừng to, vội vàng nói.
" Con điên rồi sao? Con đã có hôn ước! "
" Con không có điên, cho dù có điên thì đã sao? Tại sao con lại phải lấy một đứa con gái vô dụng như cô ta? Hiện tại bị đuổi ra ngoài như vậy, đã năm năm, ba còn nghĩ con sẽ chấp nhận một đứa con gái vô dụng như vậy làm vợ sao? "
Người đàn ông hai tay nắm chặt mắt đỏ ngầu lửa giận quát.
" Con đúng là không biết lớn nhỏ? Sao con dám nói Tô Đại Tiểu thư như vậy, cho dù có vô dụng thì trong giấy trắng mực đen có ghi rõ tên hai đứa không lẽ con muốn Kiều Gia bội bạc Tô Gia. "
Kiều Hà Quang xùy một tiếng nói.
" Tại sao lại bội bạc, con cũng có không lấy người Tô Gia đâu. " dừng một chút anh lại nói.
" Con sẽ lấy Tô nhị tiểu thư, Tô Tú Vi. "
Người đàn ông trung niên há hốc mồm kinh ngạc.
- ---
Tô Gia.
Tô Hiển Như mày nhíu chặt nhìn chằm chằm Tô Tú Vi đang quỳ phía dưới một câu cũng không nói.
Chu Liên mày nhíu nhíu nhìn chằm chằm Tô Hiển Như không chần chừ quỳ xuống cùng Tô Tú Vi nói.
" Vợ, em không nên cố chấp như vậy... dù sao chuyện năm đó cũng đã như vậy, không bọn nhỏ giờ phát sinh tình cảm em cũng không cho. "
Tô Hiển Như nhìn chằm chằm Chu Liên không gọi ông ta đứng dậy, bà thật sự tức giận, môi khẽ câu lên nói.
" Ý anh là để tôi mặc kệ một đứa đi dụ dỗ vị hôn phu của con gái tôi? "
" Tô Tú Vi cũng là con gái em sao em nói như vậy? "
" Vậy anh có từng thấy đứa con gái nào, làm em gái lại đi dụ dỗ vị hôn phu của chị gái mình chưa? "